- Năm sáu năm trước, lúc vẫn chưa đánh nhau, ta tới trại Thanh Mộc, trò chuyện với gia gia. Gia gia nói, thực ra người không biết cách dạy dỗ cho lắm, cho rằng mở một thư viện, mọi người sẽ học cái tốt, người bỏ tiền mời tiên sinh, đối với hài tử, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, hài tử ngang bướng không chịu nổi, người cho rằng hài tử đều là kiểu người như Tô Văn Quý đó, sau này cảm thấy, trong nhà chỉ có mỗi Đàn Nhi nàng có thể đảm nhận trọng trách......
- Nhưng sau đó người mới phát hiện, thì ra không phải như vậy, thì ra chỉ là người không biết dạy, mũi bảo kiếm sắc bén mài giũa mà ra, thì ra chỉ cần trải qua dùi mài, bọn người Văn Định Văn Phương, tương tự có thể khiến người của Tô gia kiêu ngạo, chỉ có điều đáng tiếc cho Văn Quý......ta nghĩ, đối với chuyện của Văn Quý, lão nhân gia nghĩ tới, chung quy là cảm thấy đau lòng......
Bọn họ là đang nhắc tới chuyện án diệt môn của Lương Sơn hơn mười năm trước, lúc đó Tô Văn Quý bị chém giết dọa tới sợ mất mật la hét muốn giao ra Đàn Nhi đang trốn trong đám người, lão nhân bước ra, một đao đâm chết đứa cháu trai này trước mặt tất cả mọi người. Người nào phải cỏ cây sao có thể vô tình, trong trận huyết án đó Tô gia bị tàn sát gần nửa, nhưng sau này nhớ lại, đối với việc chính tay mình giết chết cháu trai, lão nhân chung quy khó có thể buông bỏ......
- Lúc đó ta mở lớp giảng bài trong Tiểu Thương Hà, dạy ra một đám người có thể làm việc, ta nói với lão nhân, trời sập rồi, chỉ vỏn vẹn mấy người sao có thể chống đỡ, sự tình chung quy là mọi người cùng gánh, ta cũng tốt, Văn Định Văn Phương cũng tốt, chúng ta đều đang làm bổn phận của mình......người thiên hạ là trụ cột của thiên hạ......gia gia cuối cùng có lẽ nghĩ tới cái này......
- Ừm.
Đàn Nhi khẽ trả lời một câu. Thời gian dần qua, lão nhân chung quy chỉ là sống trong ký ức, truy hỏi tỉ mỉ cũng không có quá nhiều ý nghĩa, mọi người gặp gỡ chung sống đều ở duyên phận, duyên phận cuối cùng cũng có điểm cuối, bởi vì tiếc nuối như thế, đôi bên mới có thể nắm chặt tay nhau.
Xa xa ngọn lửa sáng bốc lên, có tiếng đánh nhau lờ mờ truyền tới. Lùng bắt ban ngày chỉ là bắt đầu, sau khi đám người Ninh Nghị đích thực đã tới, tất sẽ có cá lọt lưới nhận được tin tức, muốn truyền ra ngoài, tra sót bổ khuyết vòng thứ hai, cũng đã được triển khai từ lâu dưới sự dẫn dắt của đám người Hồng Đề, Tây Qua.
- Trở về trước đã.
Hai người nắm tay nhau, vòng qua đường núi, đi tới viện lạc đèn đuốc sáng trưng đằng xa, ở bên đó, có rất nhiều người sớm đã chờ đợi.
Cuối thu năm Vũ Kiến Sóc thứ tám, Ninh Nghị trở về Hòa Đăng, Hắc Kỳ quân lúc này, sau khi đi qua vũng bùn ban đầu, cuối cùng cũng bắt đầu bành trướng thành một con quái vật khổng lồ. Trong khoảng thời gian này, thiên hạ đều trầm mặc trong căng thẳng, cả nhà Ninh Nghị, rốt cục cũng đã trải qua một khoảng thời gian nhàn hạ hiếm có ở đây.
....................
Lâm An, thiên lao.
Lúc trời tờ mờ sáng, những người hầu và thị vệ của công chúa phủ đi tới hành lang trong đại lao, quản sự chỉ huy ngục tốt quét dọn con đường trong thiên lao, người phía trước đi vào trong nhà lao bên trong, bọn họ mang theo các thứ như nước nóng, khăn, dao cạo, quần áo, tắm rửa và thay y phục cho một vị tù phạm trong thiên lao.
Tù phạm tên Cừ Tông Tuệ, hắn bị điệu bộ như vậy dọa cho run lẩy bẩy, hắn phản kháng một chút, sau đó bèn hỏi:
- Làm gì vậy......muốn giết ta rồi......muốn giết ta rồi......ta là phò mã, ta là người của Cừ gia, các ngươi không thể như vậy......không thể như vậy......
Tiếng la lối om sòm của hắn không lâu sau bị ngăn lại trong ánh mắt nghiêm túc của quản sự, hắn khẽ run rẩy để mặc hạ nhân rửa ráy, cạo râu, sửa sang tóc tai, sau khi hoàn tất, bèn biến thành hình tượng công tử văn nhã tướng mạo tuấn mỹ —— đây cũng là tướng mạo đẹp mà hắn vốn dĩ đã có —— không lâu sau hạ nhân rời khỏi, qua thêm một lúc nữa, công chúa tới.
Dung mạo nàng đoan trang, ăn mặc rộng rãi đẹp đẽ, nhìn vậy mà có mấy phần giống như dáng vẻ lúc thành thân, bất luận thế nào, vô cùng trang trọng. Nhưng Cừ Tông Tuệ vẫn bị ánh mắt bình thản đó dọa sợ, hắn đứng tại đó, cố gắng trấn tĩnh, trong lòng lại không biết có nên quỳ xuống không: Mấy năm trở lại đây, hắn huênh hoang bên ngoài, nhìn qua không sợ hãi thứ gì, trên thực tế, thâm tâm hắn cực kỳ sợ vị trưởng công chúa này, chỉ là hắn hiểu, đối phương căn bản sẽ không quản hắn mà thôi.
Nhưng lần này, hắn biết chuyện không giống như vậy.
Chu Bội ngồi xuống trong nhà giam, bên ngoài hạ nhân đều đã đi hết, chỉ trong bóng tối không xa kia có một thị vệ yên lặng, ngọn lửa trong đèn dầu lắc lư, gần đó yên tĩnh và âm u. Rất lâu sau, hắn mới nghe thấy Chu Bội nói:
- Phò mã, ngồi đi.
Lời nói nhu hòa.
Cừ Tông Tuệ phía đối diện chậm rãi ngồi xuống. Chu Bội ngồi đối diện với hắn như vậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn rất lâu rất lâu, nhiều năm vậy rồi, ngoại trừ cái lần nói chuyện dài sau khi thành thân đó, lần này có lẽ là lần Chu Bội nhìn hắn lâu nhất.
- Ta là có trách nhiệm đối với ngươi.
Không biết vào lúc nào, Chu Bội mới khẽ cất tiếng, đôi môi Cừ Tông Tuệ run run:
- Ta......
Hắn cuối cùng cũng không thể nói ra cái gì.
Chu Bội cũng không bận tâm lời hắn nói, chỉ nhìn một lúc, nói trong hồi ức.
- Lúc ta vẫn là thiếu nữ, có một vị sư phụ, hắn tài hoa cái thế, không ai sánh bằng......
Thiên lao vắng vẻ, hệt như quỷ vực, Cừ Tông Tuệ lắng nghe lời nói sâu kín kia, cơ thể khẽ run rẩy, sư phụ của trưởng công chúa là ai, kỳ thực trong lòng hắn biết, hắn cũng không sợ cái này, nhưng mà thành thân nhiều năm như vậy, khi đối phương lần đầu tiên ở trước mặt hắn nói nhiều như thế, kẻ thông minh như hắn biết được chuyện này sắp sửa làm lớn lên rồi......hắn đã không đoán được kết cục của mình tiếp theo......
- ......Lúc đó ta tuổi nhỏ, tuy rằng bị tài hoa của hắn chinh phục, nhưng ngoài miệng không thừa nhận, rất nhiều chuyện hắn làm ta cũng không thể hiểu nổi, rất nhiều lời hắn nói, ta cũng căn bản không hiểu, nhưng mà trong bất tri bất giác, ta rất để tâm đến hắn......sự hâm mộ lúc còn bé, không được coi là tình yêu, đương nhiên cũng không thể tính......phò mã, sau này ta và ngươi thành thân, trong lòng đã không còn hắn nữa, nhưng mà ta rất hâm mộ tình cảm giữa hắn và sư nương. Hắn là người ở rể, vừa hay giống với phò mã ngươi, lúc thành thân, hắn và sư nương cũng không có tình cảm, chỉ có điều hai người sau này tiếp xúc lẫn nhau, hiểu lẫn nhau, từ từ trở thành người một nhà không rời không bỏ. Ta rất hâm mộ tình cảm như vậy, ta nghĩ......cũng có thể có được tình cảm như thế với phò mã ngươi......
- Đây là sai lầm lớn của ta......
- Ta mang theo cách nghĩ ấu trĩ như vậy, thành thân với ngươi, trò chuyện rất dài với ngươi, ta nói với ngươi, muốn từ từ tìm hiểu, từ từ có thể bên cạnh ngươi, bên nhau trọn đời......nữ hài tử mười mấy tuổi mà, đúng là ngây thơ, phò mã ngươi nghe xong, có lẽ cảm thấy là ta đối với ngươi vô tình mà tìm cớ nhỉ......bất kể phải hay không, đây chung quy là ta nghĩ sai rồi, ta chưa từng nghĩ tới, ngươi ở bên ngoài, chưa từng gặp qua kiểu chung sống, tình cảm, không rời không bỏ như vậy, những thư sinh qua lại với ngươi đó, đều là kẻ lòng ôm hoài bãi, đội trời đạp đất, ta sỉ nhục ngươi, ngươi ngoài mặt nhận lời ta, nhưng chung quy......chưa đến một tháng, ngươi bèn đến thanh lâu chơi gái......
- Sự ấu trĩ của ta, hủy đi phu quân của ta, hủy một đời của ngươi......
Thanh âm bình tĩnh một đường kể rõ, âm thanh này lơ lửng trong phòng giam. Ánh mắt Cừ Tông Tuệ lúc sợ hãi, lúc phẫn nộ:
- Nàng, nàng......
Trong lòng hắn có oán hận, muốn phát tiết, nhưng chung quy không dám phát tiết ra, đối diện, Chu Bội cũng chỉ lặng yên nhìn hắn, trong ánh mắt, có một giọt nước mắt chảy xuống gò má.
- ......Mười năm sau đó, Vũ triều gặp đại họa, chúng ta lang bạt kỳ hồ, chạy tới chạy lui, trên vai ta có chuyện, ngươi cũng chung quy......đã mặc kệ tự trôi nổi. Ngươi đi thanh lâu chơi gái, ngủ lại, uống rượu gây rối cùng một đám bằng hữu, không còn tiền, quay về đòi quản sự, một món rồi một món, thậm chí còn đập đầu quản sự, ta chưa từng để ý tới, ba trăm lượng năm trăm lượng, ngươi cứ lấy đi đi, cho dù bên ngoài ngươi nói ta khắt khe với ngươi, ta cũng......
Nàng dừng lại, cúi đầu:
- Ta cho rằng là bản thân mình lòng dạ rộng rãi, bây giờ nghĩ lại, là trong lòng ta thấy hổ thẹn.
- Nàng nàng nàng......nàng cuối cùng đã biết rồi! Cuối cùng nàng cũng nói ra rồi! Nàng có biết......nàng là thê tử của ta, nàng có lỗi với ta.
Bên kia nhà lao, Cừ Tông Tuệ cuối cùng đã hét ra.
Ánh mắt Chu Bội nhìn sang bên cạnh, lặng lẽ nghe hắn nói hết, lại qua một lúc nữa:
- Đúng vậy, ta có lỗi với ngươi, ta cũng có lỗi với......một nhà bị ngươi giết chết kia......nghĩ lại, thời gian mười năm, trong lòng ta luôn mong mỏi, phu quân của ta, có một ngày trở thành một người trưởng thành, hắn sẽ cùng ta xóa hết chuyện cũ, cùng ta khôi phục quan hệ......những năm này, triều đình mất đi một nửa giang sơn, triều đường rút về nam, nạn dân phía bắc cứ luôn đến, ta là trưởng công chúa, có lúc, ta cũng sẽ cảm thấy mệt......có một số lúc, ta thấy ngươi làm loạn với người ta trong nhà, có lẽ ta có thể qua đó mở lời với ngươi, nhưng ta không mở miệng được. Ta đã hai mươi bảy tuổi rồi, cái sai của mười năm trước, nói là ấu trĩ, mười năm sau chỉ có thể chịu đựng. Mà ngươi......hai mươi chín rồi nhỉ......
- Mười năm này, ngươi chơi gái, tiêu tiền, ức hiếp người khác bên ngoài, ta đều nhắm mắt. Mười năm rồi, ta càng lúc càng mệt, ngươi cũng càng lúc càng điên, thanh lâu chơi gái vẫn coi như đôi bên tình nguyện, nuôi kỹ nữ bên ngoài, ta cũng mặc kệ, ta không động phòng với ngươi, bên cạnh ngươi kiểu gì cũng phải có nữ nhân, lúc cần tiêu tiền thì cứ tiêu một chút, rất tốt......nhưng ngươi không nên giết người, người sống sờ sờ ra đó......
Hai tay nàng bắt chéo trước người, ngón tay đan vào nhau, ánh mắt đã lạnh giá nhìn qua đó, Cừ Tông Tuệ lắc lắc đầu:
- Ta, ta sai rồi......công chúa, ta sửa, chúng ta......sau này chúng ta bên cạnh nhau thật tốt, ta, ta không làm những chuyện đó nữa......
Hắn nói rồi, còn giơ tay ra, đi lên trước mấy bước, xem ra là muốn ôm Chu Bội, nhưng mà cảm nhận được ánh mắt của Chu Bội, chung quy không dám làm, Chu Bội nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Lùi về!
Cừ Tông Tuệ lùi trở về.
Ánh mắt Chu Bội mới bình tĩnh lại, nàng mở miệng ra, khép lại, rồi mở miệng ra, mới nói ra lời.
- Sư phụ ta, hắn là một người đội trời đạp đất, hắn giết phỉ khấu, giết tham quan, giết Oán quân, giết người Nữ Chân, hắn......thê tử hắn ban đầu cũng không có tình cảm với hắn, hắn cũng không giận không phiền, hắn chưa từng dùng phương thức tự hủy bản thân để đối xử với thê tử hắn. Phò mã, ban đầu ngươi có chút giống hắn, ngươi thông minh, lương thiện, lại phong lưu tài hoa, ban đầu ta cho rằng, các người có chút giống nhau......
- Ta bỏ ra thời gian mười năm, có lúc giận dữ, có lúc áy náy, có lúc lại tự kiểm điểm, yêu cầu của ta có phải quá nhiều rồi không......nữ nhân không chờ đợi nổi, có những lúc ta nghĩ, cho dù nhiều năm như vậy ngươi làm nhiều chuyện sai như thế, nếu ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, đến trước mặt ta nói ngươi sẽ không như vậy nữa, sau đó ngươi giơ tay ôm lấy ta, vậy thì tốt biết bao nhiêu, ta......có lẽ ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi. Nhưng mà không có một lần nào hết......
- Ta ấu trĩ mười năm, ngươi cũng ấu trĩ mười năm......nam nhân hai mươi chín tuổi, chơi gái bên ngoài, giết chết nàng ta, rồi giết cả nhà nàng ta, ngươi không còn là tiểu hài tử nữa đâu. Sư phụ mà ta hâm mộ, cuối cùng đến cả hoàng đế hắn đều chính tay giết chết, đương nhiên ta và hắn không đội trời chung, nhưng hắn thật sự lợi hại, phu quân mà ta gả cho, hắn vì sự ấu trĩ của một bé gái, mà hủy đi cả một đời của mình, hủy đi cả nhà người khác, hắn thật sự là......không bằng heo chó.
Hai tay Chu Bội nắm chặt trên đùi, nghiến chặt răng:
- Cầm thú!
Cừ Tông Tuệ khóc quỳ xuống, nói những lời cầu xin, nước mắt Chu Bội đã rơi đầy mặt, lắc lắc đầu.
- Ta không thể giết ngươi.
Nàng nói.
- Ta muốn giết ngươi, nhưng ta không thể giết ngươi, phụ hoàng và người của Cừ gia đều khiến ta không thể giết ngươi, nhưng ta không giết ngươi, thì sẽ có lỗi với một nhà chết oan đó, bọn họ cũng là con dân của Vũ triều, ta không thể giương mắt nhìn bọn họ bị người như ngươi giết hại. Ta vốn định dùng cung hình (thiến) với ngươi......
Nàng nói ra câu này, ngay cả Cừ Tông Tuệ đang khóc thút thít đều hoảng sợ nấc nghẹn một chút.
- Ta vốn định dùng cung hình với ngươi.
Nàng lắc lắc đầu.
- Để ngươi không có cách nào ra ngoài gây hại cho người khác nữa, nhưng mà ta biết như thế không được, đến lúc đó trong lòng ngươi mang oán khí, tâm lý càng vặn vẹo mà đi hại người. Hiện giờ Tam Tư đã chứng minh ngươi vô tội, ta chỉ có thể gánh tội nghiệt của ngươi tới cuối cùng......
- Ta sai rồi, ta sai rồi......
Cừ Tông Tuệ khóc lóc, quỳ xuống dập đầu liên hồi.
- Ta không làm những chuyện này nữa, công chúa, ta kính nàng yêu nàng, ta làm những chuyện này đều vì yêu nàng......chúng ta bắt đầu lại......
- Chúng ta sẽ không bắt đầu lại, cũng vĩnh viễn không cắt đứt được.
Trên mặt Chu Bội lộ ra một nụ cười buồn bã, đứng dậy.
- Ta đã sắp xếp một đình viện cho ngươi tại công chúa phủ, sau này ngươi sẽ ở đó, không thể gặp người ngoài, không ra ngoài nửa bước, ta không thể giết ngươi, vậy ngươi cứ sống, nhưng đối với bên ngoài, coi như ngươi chết rồi, ngươi không thể hại người thêm nữa. Một đời một kiếp của chúng ta, sống như láng giềng đi.
Nàng cất bước đi ra ngoài nhà giam, Cừ Tông Tuệ gào lên một tiếng, lao tới kéo váy của nàng, miệng nói những lời cầu xin và yêu nàng, Chu Bội dùng sức thoát ra, gấu váy soạt một tiếng bị xé rách một dải, nàng cũng không hề bận tâm.
- Duyên phận chúng ta đã tận......
Nàng nhìn hắn một lúc, đi qua hành lang tăm tối trong nhà lao, rồi dần biến mất trong tầm mắt Cừ Tông Tuệ.
Ngày hôm đó, Cừ Tông Tuệ bị đưa về công chúa phủ, nhốt trong đình viện kia, Chu Bội chưa từng giết hắn, Cừ gia cũng không còn gây rối nhiều nữa, chỉ là Cừ Tông Tuệ cũng không còn cách nào gặp người ngoài. Hắn trong viện gào thét sám hối, nói với Chu Bội những lời xin lỗi, nói với người chết những lời xin lỗi, quá trình này đại khái kéo dài một tháng, hắn rốt cục bắt đầu tuyệt vọng mắng chửi, mắng Chu Bội, mắng thị vệ, mắng người bên ngoài, đến sau này đến hoàng gia cũng mắng, quá trình này lại kéo dài rất lâu rất lâu......
Thế gian vạn sự vạn vật, chẳng qua chính là một quá trình gặp gỡ, rồi lại chia ly.
Mùa thu Vũ triều năm Kiến Sóc thứ tám, cho dù trong lá rơi cũng dường như đang thai nghén sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, Vũ triều, Hắc Kỳ, Trung Nguyên, Kim quốc, vẫn đang hưởng thụ sự yên bình quý giá trong căng thẳng, thiên hạ giống như một tấm lưới rung lắc, không biết khi nào, sẽ giật tung đứt hết dây......