Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 989 - Chương 989: Bầu Trời Muộn Từng Cơn Mưa Máu, Quầng Mây Lặng Lẽ Đợi Khốn Cùng 3

Chương 989: Bầu trời muộn từng cơn mưa máu, quầng mây lặng lẽ đợi khốn cùng 3 Chương 989: Bầu trời muộn từng cơn mưa máu, quầng mây lặng lẽ đợi khốn cùng 3

Mưa lớn tiếp tục trút xuống, chập tối đầu hạ này, trời tối nhanh, trong lao ngục ngoại ô thành Đại Đồng đã có ánh sáng của bó đuốc.

Tra tấn đang tiến hành, roi da bay vút trên không trung, mỗi một lần đều phải mang theo một mảnh máu thịt, nữ nhân bị trói trên cột kêu thảm, xin tha trong điên cuồng. Y phục vốn có của nàng đã bị roi da quất thành mảnh, người phụ trách tra tấn bèn dứt khoát xé rách váy áo của nàng, thân hình nữ tử mỹ lệ, trong tra tấn kiểu như thế này, cưỡng bức làm nhục là chuyện thường xảy ra, nhưng chí ít ngay trước mắt, kẻ tra khảo nóng lòng hỏi ra chút gì đó, nên không đặt tính dâm dục của mình lên hàng đầu.

Bọn họ thỉnh thoảng dừng tra tấn hỏi chuyện đối phương, nữ tử vừa khóc lớn vừa lắc đầu, tiếp tục xin tha, nhưng sau đó cũng chẳng còn sức lực để cầu xin nữa.

Cửa bị đẩy rầm ra một cái, thân ảnh cao lớn và nhân viên tùy tùng trước trước sau sau tiến vào, thân ảnh đó khoác áo choàng màu đen, eo giắt trường kiếm vàng đậm, bước chân mạnh mẽ, kẻ tra tấn trong nhà lao bèn vội vàng quỳ xuống hành lễ.

- Quan phủ bộ đầu lưu lại, người không liên quan ra ngoài!

Nhìn thân thể nữ tử đầy máu phía trước, Hoàn Nhan Hi Doãn phất tay một cái, đuổi một lượng lớn tùy tùng bên cạnh đi. Người tra khảo ở lại, Mãn Đô Đạt Lỗ và mấy tên bộ đầu còn lại lúc trước giám hình trong thành, phụ trách vụ án ám sát lần này cũng đều ở lại, nửa quỳ ở phía sau xem hết cảnh tượng này.

Hoàn Nhan Hi Doãn nhìn nữ tử kia một lúc, mời chậm rãi đi lên trước:

- Thu Hà......Ngũ Thu Hà, ngươi vốn là cháu gái ruột của Khai Phong phủ doãn của Vũ triều, tới Kim quốc, được phu nhân cứu, để ngươi có thể tránh được chuyện hiểm ác ở bên ngoài, Hoàn Nhan Hi Doãn là người Nữ Chân, trong lòng ngươi không kính trọng ta, ta cũng có thể khoan nhượng, nhưng nếu ngươi còn có chút lương tâm, vậy ta hỏi ngươi......phu nhân ta đối xử với ngươi thế nào? Nàng có từng bạc đãi ngươi chút nào chưa?

Nữ tử tên Ngũ Thu Hà kia vốn chính là thị nữ của Trần Văn Quân thê tử Hi Doãn, những năm gần đây, Hi Doãn và Trần Văn Quân tình cảm sâu sắc, đương nhiên mỗi ngày đều gặp mặt Ngũ Thu Hà này. Lúc này Ngũ Thu Hà miệng đã chảy đầy máu, lắc đầu:

- Không có......Không có bạc đãi......

- Vậy tại sao ngươi lại làm ra chuyện thế này?

Hi Doãn gằn từng chữ.

- Tư thông thích khách hành thích đại soái, ngươi có biết, hành động lần này sẽ mang đến cho......ta bao nhiêu phiền phức!?

Ngũ Thu Hà sững sờ nhìn Hi Doãn một hồi, nàng hé cái miệng đầy máu, đột nhiên phát ra tiếng cười khàn khàn:

- Không, không liên quan đến phu nhân......

Nàng nói hết câu này, dừng một chút, sau đó nói:

- Ta, ta khai, ta khai......là......là Cao Khánh Duệ Cao đại nhân......

- Ngươi câm miệng ——

Ba chữ Cao Khánh Duệ này vừa thốt ra, Hi Doãn đột nhiên mở miệng, thanh âm như sấm chớp thét gào, muốn ngắt lời nàng.

Thanh âm của nữ tử xen lẫn ở giữa:

- ......Hắn thương ta yêu ta, nói giết đại soái rồi, hắn sẽ có thể trở thành đại soái, có thể cưới......

- ——Tiện nhân

- Đại nhân không thể ——

Một khắc này, phụ tá bên cạnh Mãn Đô Đạt Lỗ theo bản năng hô lên, Mãn Đô Đạt Lỗ đưa tay tới bóp lấy cổ của đối phương, chặn đứng âm thanh của phụ tá. Ánh lửa trong phòng giam chập chờn, Hi Doãn keng một tiếng rút trường kiếm ra, một kiếm chém xuống.

Máu tươi văng ra, ánh lửa lay động một lúc, mùi tanh lan tràn.

Ngũ Thu Hà kia chết ngay lập tức.

- Chôn nàng ta!

Hi Doãn xách theo trường kiếm nhuốm máu, quay người rời khỏi.

Đợi khi đối phương rời xa chỗ này, đám người Mãn Đô Đạt Lỗ đứng dậy, hắn mới lặng lẽ buông cổ phụ tá ra, một đám bổ khoái nhìn thi thể trong phòng, ai nấy đều có chút không biết nói gì.

- Đại, đại nhân......

- Nữ nhân này rất thông minh, nàng ta biết bản thân nói ra cái tên của Cao đại nhân, thì không còn đường sống nữa.

Mãn Đô Đạt Lỗ nhíu chặt đầu mày thấp giọng nói.

- Huống hồ, ngươi sao có thể biết Cốc Thần đại nhân có bằng lòng để nàng ta sống tiếp không. Chuyện của đại nhân vật, đừng tham gia quá nhiều, sợ ngươi không được chết tử tế. Được rồi, gọi người nhặt xác đi......

Bên ngoài, lục soát núi trong cơn mưa to vẫn đang tiến hành, có lẽ là bởi vì lùng bắt thiên la địa võng buổi chiều không có kết quả, trong mấy kẻ thống lĩnh phụ trách dẫn đội nổi lên mâu thuẫn, diễn ra một trận cãi vã nho nhỏ. Giữa một thung lũng đằng xa, Thang Mẫn Kiệt sớm đã bị mưa to xối thấm toàn thân ngồi xổm trên đất, đang nhìn vào bóng người và cây côn ngã xuống vũng bùn không xa đó.

- Trần Văn Quân, Ngũ Thu Hà.......giỏi lắm, các người đúng thật là địa đầu xà, vậy mà cũng có thể tìm được người......

Miệng hắn lẩm bẩm một câu.

- Đáng tiếc để ta chiếm hời......

Trong mấy năm đầu, mạng lưới tình báo ở đất bắc của Hắc Kỳ được xây dựng nên dưới sự nỗ lực của đám người cha con Lư Diên Niên, Lư Minh Phường. Sau khi Lư Diên Niên qua đời, Lư Minh Phường và Trần Văn Quân móc nối quan hệ, sự phát triển của mạng lưới tình báo đất bắc mới thật sự trở nên thuận lợi. Có điều, Trần Văn Quân lúc đầu chính là người liên lạc cơ mật nhất và cũng cao cấp nhất trong Mật Trinh Tư, Tần Tự Nguyên qua đời, Ninh Nghị giết vua, tuy Trần Văn Quân cũng giúp đỡ Hắc Kỳ, nhưng lợi ích hai bên kỳ thực vẫn phân tách, là người Vũ triều, Trần Văn Quân càng nghiêng về cả một đoàn thể lớn của người Hán, sự qua lại giữa đôi bên thủy chung là phương thức hợp tác chứ không phải là hệ thống một thể.

Đây cũng là nguyên nhân Thang Mẫn Kiệt gọi Trần Văn Quân và tiểu lâu la dưới trướng nàng Ngũ Thu Hà là “địa đầu xà” (tay anh chị, đầu sỏ).

- Đần độn.

Lần sau có cơ hội, phải chế giễu Ngũ Thu Hà một chút.

Hắn nghĩ như vậy.

Lúc này, Ngũ Thu Hà đã bị vùi lấp dưới đất đai tối tăm.

....................

Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, khí trời bức bối đến khó chịu, mèo lười trong viện sát vách không ngừng kêu, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Buổi chiều mưa rào xối xả, giống như nhốt trọn cả mảnh trời đất vào trong lồng. Ngũ Thu Hà đã ra ngoài, Hạ Phương Dữ cũng không có ở đây, Trần Văn Quân thêu thùa trong phòng, hai đứa con trai của nàng tới thỉnh an, sau đó ngón tay nàng bị kim đâm hai phát liên tiếp, nàng đưa lên miệng mút. Chảy một chút máu.

Thêu thùa khó tránh bị kim đâm, chỉ là kỹ thuật này Trần Văn Quân đã thực hiện mấy chục năm, chuyện tương tự thế này cũng rất lâu rồi chưa từng xảy ra.

Lúc gần tới bữa tối, hai nha hoàn Thu Hà, Phương Dữ cũng không thấy trở về, thế nên Trần Văn Quân bèn biết đã xảy ra chuyện.

Khi Hi Doãn vào phòng, kim khâu xuyên qua tấm vải, đang thêu ra nửa con uyên ương, mưa lớn bên ngoài, sấm chớp ầm ầm, Trần Văn Quân bèn qua đó, thay áo choàng ra cho phu quân, trường kiếm nhuốm máu được đặt lên chiếc bàn ở một bên.

- Hôm nay khí trời kỳ lạ.

Hi Doãn cũng ngấm mấy giọt mưa, lúc này đang day trán, Trần Văn Quân treo áo khoác lên, đánh giá cả người hắn từ trên xuống dưới:

- Lão gia không bị ngấm ướt đấy chứ?

- Không có việc gì.

Hi Doãn ngồi xuống, nhìn mưa bên ngoài, một lúc sau, hắn nói:

- Ta đã giết Thu Hà.

Sau đó đưa tay ra nhận lấy chén trà mà Trần Văn Quân bưng tới.

Trần Văn Quân sững sờ, nhìn thanh trường kiếm kia, Hi Doãn đưa chén trà đến khóe miệng, sau đó thở dài một tiếng, rồi đặt xuống:

- Các nàng......làm không thông minh.

Dừng một chút, lại nói.

- Đã làm rồi.

- Lão gia......

Trong phòng trầm mặc một lát, ánh mắt Hi Doãn nghiêm túc:

- Những năm này, dựa vào quan hệ trên phủ, nô lệ người Hán mà các nàng đưa tới mặt nam, mặt tây, đếm được là có hơn ba ngàn năm trăm người......

- Lão gia biết rồi......

Trần Văn Quân dựa vào bàn quỳ xuống, hai gối còn chưa chấm đất, Hi Doãn đứng dậy, cũng thuận thế nhấc tay nàng đỡ nàng dậy.

- Đây là chuyện tốt vạn gia sinh Phật, nếu bọn họ thật sự có thể trở về phương nam, là phải lập bài vị trường sinh cho nàng. Nàng là phu nhân của ta, cũng là người Hán, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tâm địa lương thiện, làm những chuyện này không hề kỳ lạ, ta cũng không trách nàng. Có ta ở đây, không ai có thể trị tội nàng.

Hi Doãn nói một cách hờ hững và tùy ý, vừa nói, vừa dắt tay thê tử, đi ra ngoài cửa.

Đây là hành lang của tầng hai lầu các, đèn lồng dưới mái hiên đều đã thắp sáng, theo cơn mưa nặng hạt, có thể nhìn thấy khoảng sân trải dài và sáng bóng. Tại Tây Kinh Hi Doãn là người có thanh thế chỉ đứng sau Tông Hàn, trước mắt tất cả cũng đều là quyền thế này mang tới.

- Từ sau khi giao chiến với Hắc Kỳ, ta thay đổi thủ đoạn tình báo của Hắc Kỳ để dùng cho mình, chỉ chuyện trong lãnh thổ Đại Đồng, làm sao có thể giấu được ta. Chuyện nàng bỏ tiền mua người Hán, cứu đi phương nam, không chỉ là ta, sợ rằng ngay cả đại soái đều không giấu được, người Hán bắt từ mặt nam về đâu chỉ trăm vạn, nàng là thê tử của ta, muốn thế nào thì cứ thế ấy, cũng không phải không đưa tiền, chuyện này có đối mặt với đại soái ta cũng có thể nói được. Nhưng mà lần này......thích khách ám sát đại soái, nàng cũng đi nhúng tay vào, là sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Ngu xuẩn!

Hắn nói đến cuối cùng, mới rốt cục thốt ra từ ngữ nghiêm khắc, liếc nhìn Trần Văn Quân, rồi lại thở dài:

- Phu nhân, nàng là người thông minh, chỉ có điều......Thu Hà một giới nữ lưu, nàng cứu nàng ta từ trong đám con cái quan lại, một bầu nhiệt huyết mà thôi, nàng cho rằng nàng ta có thể trải qua được tra tấn sao. Nàng ta bị để mắt tới, ta chỉ có thể giết nàng ta, Phương Dữ cũng không thể giữ lại nữa, ta nhờ quản gia cho nàng ta một ít tiền, đưa về nam...... Những năm này, nàng là người Hán, ta là người Nữ Chân, hai nước giao chiến, ta biết nàng trong lòng đau khổ, nhưng chuyện thiên hạ chính là như vậy, người Hán khí số đã tận, người Nữ Chân phải đứng lên, chỉ có thể làm thế, hai ta đều không ngăn nổi sóng lớn của thiên hạ này, nhưng phu thê chúng ta......suy cho cùng cũng đã đi bên cạnh nhau. Hai ta đến tuổi này rồi, đầu đã có tóc trắng, sẽ không cân nhắc chia cách nữa nhỉ.

Nước mắt Trần Văn Quân rơi xuống.

Hai người bọn họ quen biết từ sớm, lúc bên nhau vẫn chưa có Kim quốc, đến bây giờ, Hi Doãn tuổi đã ngoài năm mươi, Trần Văn Quân cũng sắp năm mươi rồi, tóc trắng dần mọc, cho dù có rất nhiều chuyện vắt ngang giữa hai người, nhưng chỉ nói đến tình nghĩa phu thê, quả thực là bên nhau cả đời, tình thâm ý trọng.

- Đức Trọng và Hữu Nghi hôm nay tới rồi nhỉ?

Nhìn màn mưa kia, Hi Doãn hỏi.

Hoàn Nhan Đức Trọng, Hoàn Nhan Hữu Nghi, là hai người con trai của họ.

Trần Văn Quân gật gật đầu.

- Phồn hoa quyền thế gì đó, những thứ này đều là giả, nhưng mấy đứa trẻ này, không phải giả. Cứu người quy về cứu người, suy nghĩ cho Đức Trọng và Hữu Nghi một chút. Giữa ta và đại soái, khó dẫn tới nghi kỵ, nhưng cũng sợ nhất dẫn tới nghi kỵ, giống như chúng ta và phía đông vậy. Năm đó chinh chiến thiên hạ, không có nhiều chuyện quanh co lắt léo như vậy, không có nhiều nghi kỵ thăm dò như thế, lúc đó là đối phó với người ngoài. Giờ đây cai trị thiên hạ, đối phó đều là người mình, rất nhiều chuyện, khó nói là không sợ, lần này bệ hạ liệt giường không phải là chuyện tốt, đều phải cẩn thận một chút.

- Lão gia thường ngày......không sợ những thứ này.

- Kế nhiệm quyền vị, nguy cơ đoạt đích, từ xưa đều là chuyện hung hiểm nhất, lúc tiên đế truyền ngôi cho bệ hạ, Kim quốc vừa có, chúng ta từ trong núi ra, đôi bên đều là giao tình sinh tử, không có gì đáng nói. Đến khi con đàn cháu đống, đời thứ hai đời thứ ba, người có thể quản lý lo liệu cũng quá nhiều. Thánh nhân đều nói, ơn trạch của người quân tử, năm đời thì dứt*, không dứt cũng khó có thể duy trì, hiện giờ hai bên đã không còn là quan hệ ban đầu nữa rồi......sau khi bệ hạ ốm đau, Tông Phụ Tông Bật một mặt đẽo gọt quyền lực của mặt tây, một mặt......ý đồ nam hạ, tương lai mượn đại thế ép đại soái biết khó mà lui, đại soái chính là người cao ngạo, có ý xem thường đối với việc này.

*Nguyên văn: Quân tử nhi trạch, ngũ thế nhi trảm (trích Ly lâu chương cú hạ - Mạnh Tử).

Hi Doãn giơ tay, ra dấu về phía trước:

- Đây đều là hư ảo, nhưng nếu có một ngày, những thứ này không còn nữa, nàng và ta, Đức Trọng, Hữu Nghi, cũng khó thoát thân. Quyền lực như mãnh hổ, cưỡi lên lưng hổ rồi, muốn xuống sẽ không dễ. Phu nhân đọc nhiều thi thư, cũng nên hiểu những chuyện này.

Mưa to trút xuống ào ào ào, đứng ở hành lang nhìn một lúc, Hi Doãn thở dài:

- Lúc Kim quốc mới lập, phân chia dân cai trị thành mấy cấp độ, ta vốn dĩ không đồng ý, nhưng người Nữ Chân ta ít, không phân chia như thế, thiên hạ tất sẽ đại loạn lần nữa, đây là kế sách tạm thời. Nhưng những ngày này, ta cũng luôn lo lắng, tương lai thiên hạ thật sự ổn định, cũng vẫn sẽ chia dân chúng thành hạng năm sáu bảy tám, ta đọc sách tử nhỏ, quốc gia như thế khó có được người lâu dài, thần dân đời thứ nhất không phục, chỉ có thể áp chế, đối với dân chúng mới sinh, lại có thể giáo hóa rồi, đây là chính sách mà Kim quốc ta không thể không làm, ngày sau nếu thật sự thiên hạ ổn định, ta nhất định dốc hết toàn lực, để nó được thực hiện. Đây là khúc mắc của phu nhân, thế nhưng vi phu cũng chỉ có thể làm đến thế này, đây vẫn luôn là chuyện vi phu cảm thấy áy náy.

- Không được làm nguy hại đến gốc rễ của Kim quốc, không được lo nghĩ đến hạng thích khách này nữa, cho dù hắn là anh hùng của người Hán, nhưng nàng chung quy đã gả cho ta, chỉ có thể chịu ấm ức thế này, chầm chậm mưu toan. Nhưng ngoại trừ cái đó ra......

Hi Doãn nhẹ nhàng phất tay.

- Thê tử của Hi Doãn muốn làm gì thì cứ đi làm thôi, trong lãnh thổ Đại Kim, một số lời đàm tiếu ta vẫn có thể chống đỡ cho nàng được.

- Những năm tới bên này, đều là Thu Hà bưng trà rót nước cho ta, hôm nay giết nàng ta, ta rất khó chịu. Qua ít ngày nữa, sẽ xây cho nàng ta một mộ phần, nhưng nếu nàng ta đã liên quan đến chuyện này, ta cũng không có chỗ nào có lỗi với nàng ta.

Hắn vỗ vỗ tay thê tử.

- Ta đi xử lý chính vụ trước, muộn một chút đến ngủ, nàng......vẫn cố gắng nghỉ ngơi sớm một chút.

Hắn cáo từ với Văn Quân, quay người rời khỏi, trong mắt Trần Văn Quân vẫn đang rơi lệ, trở về trong phòng, cầm lấy thanh trường kiếm nhuốm máu đó lên. Đây là bội kiếm “Viên Vương” trước giờ Hi Doãn vẫn đeo, thân kiếm rộng và dài, toàn thân màu vàng sẫm, theo hắn nam chinh bắc chiến nhiều năm, bên trên cũng đã có rất nhiều vết xước nhỏ và lỗ hổng, Trần Văn Quân cầm nó đến bên lan can, mượn cơn mưa to này xối sạch vết máu. Rất nhanh, vết máu kia biến mất trong cơn mưa, nữ nhân cầm kiếm, đứng sừng sững rất lâu cạnh lan can đó.

Qua hai ngày sau, tin tức Tông Phụ, Tông Bật sắp xâm lược phía nam, được truyền ra ngoài thông qua con đường bí mật.

....................

Tông Phụ Tông Bật muốn đánh Giang Nam, Tông Hàn sẽ không có hành động, ngươi hù ta.

Trong lều nhỏ ở chỗ tối Thang Mẫn Kiệt thấp giọng cười cười, sau đó nhìn Lư Minh Phường, ánh mắt hơi nghiêm túc.

- Trần Văn Quân truyền tới tin tức xác thực? Lần truyền vị này, chủ yếu chơi ngoại đấu?

- Khả năng xâm lược phía nam vốn đã lớn. Biến cố của Điền Hổ năm ngoái, Nữ Chân nơi này vậy mà có thể ép hỏa khí xuống, thì đã lộ ra suy nghĩ bọn họ muốn tính nợ tổng thể. Vấn đề ở chỗ chi tiết, đánh từ đâu, đánh như thế nào.

Lư Minh Phường thấp giọng nói.

- Trần Văn Quân tiết lộ tin tức cho thám tử Vũ triều, nàng là muốn Vũ triều sớm có chuẩn bị. Đồng thời ta xem ý tứ của nàng, tin tức này dường như là Hi Doãn cố tình tiết lộ ra.

- “Ê này, Chu Ung, Tông Phụ Tông Bật muốn đi lấy cái đầu của ngươi, chúng ta không phải bằng hữu, nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi trước một tiếng, ngươi nhất định phải chặn bọn họ lại đấy”, là ý này nhỉ.

Thang Mẫn Kiệt cười rạng rỡ.

- Quơ cỏ đánh thỏ*, dù sao cũng là thuận tay......ta xem tính tình của Hi Doãn, đây có thể cũng là giới hạn hắn làm được rồi. Nhưng mà ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt*, nếu hắn đã làm ra được, chúng ta cũng có thể quơ cỏ đánh thỏ, nhân tiện đến trước mặt Tông Bật lộ chút tin tức, cứ nói Cốc Thần đại nhân bí mật đưa quân tình ra ngoài?

*Tục ngữ, chỉ làm một việc nhân tiện vô tình hoặc cố ý dẫn dắt thêm chuyện khác.

*Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ, câu này có ý: không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân.

Lư Minh Phường lắc đầu:

- Trước tiên không nói tới có tác dụng hay không. Nếu Cốc Thần ở nơi đầu sóng ngọn gió, Trần Văn Quân mới sẽ là cái người đứng mũi chịu sào kia, nàng quá rõ ràng. Thời điểm lên phía bắc, lão sư từng dặn dò, phàm có chuyện gì lớn, ưu tiên bảo vệ Trần Văn Quân trước.

- Ừm.

Thang Mẫn Kiệt gật gật đầu, không đưa ra đề nghị này nữa, sau khi trầm mặc một lúc mới nói.

- Tam quân chưa động lương thảo đi trước*, tuy rằng Nữ Chân sớm đã có kế hoạch nam chinh, nhưng Ngô Khất Mãi trúng gió quá đột ngột, suy cho cùng vượt ngàn dặm mà tiến đánh Giang Nam, vẫn còn có chút thời gian, bất kể thế nào, truyền tin tức đi trước đã......chuyện của đại tạo viện cũng sắp rồi.

*Ngạn ngữ: có nghĩa muốn thực hiện hành động nào đó, phải làm tốt các sự chuẩn bị có liên quan.

- Vị Bát Tí Long Vương kia thế nào rồi?

- Đang khôi phục, đúng là mệnh lớn, nhưng hắn không phải người biết nghe khuyên bảo, lần này ta đã có chút mạo hiểm.

- Mỗi người đều có tao ngộ riêng, thiên hạ rơi vào tình cảnh thế này, cũng khó tránh hắn nản lòng thoái chí. Có điều nếu lão sư xem trọng hắn, Phương Thừa Nghiệp cũng nhắc tới hắn, cứ coi như chuyện tiện tay làm đi.

Lư Minh Phường nói.

- Với tính tình và võ nghệ của hắn, ám sát bỏ mình thật quá đáng tiếc, trở về Trung Nguyên, vốn nên có càng nhiều hành động hơn.

- Ừm, ta sẽ thử......tiếp tục khuyên hắn một chút.

Thang Mẫn Kiệt khẽ động khóe miệng, cười cười.

Huyện Hòa Đăng ở phương nam, trên lớp học tiếng người ầm ĩ, Ninh Nghị đứng bên ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng nghị luận của mấy chục tiểu đội, trung đội trưởng, tham mưu trẻ tuổi. Đây là một lớp học hứng thú nho nhỏ, quân quan cấp thấp thích suy nghĩ đều có thể tham dự vào, do các “quân sư” của Bộ Tổng Tham Mưu dẫn dắt, thôi diễn các loại chiến lược chiến thuật, thôi diễn kinh nghiệm đạt được, có thể trở về dạy cho binh sĩ dưới trướng, nếu thôi diễn chiến lược có chương pháp, có độ chuẩn xác cao, đều sẽ ghi chép lại từng cái một, có cơ hội tiến vào hệ thống tham mưu của thượng tầng Hoa Hạ quân.

Bởi vì tin tức của Hắc Kỳ quân nhanh nhẹn, trong tháng tư, tin tức Kim đế Ngô Khất Mãi trúng gió đã được truyền tới, các loại suy đoán, thôi diễn của thế cục Kim quốc sau khi Ngô Khất Mãi trúng gió, cơ hội và phương pháp sách lược ứng đối của Hắc Kỳ quân vân vân, gần đây cũng được mọi người nghị luận vô số lần ở ba huyện.

Không hề nghi ngờ, nếu kẻ địch đã xui xẻo, tiếp theo đây chính là cơ hội của bản thân. Trong thiên hạ hiện giờ, Hoa Hạ quân là quân đội duy nhất có vinh dự đương đầu với Nữ Chân, nhẫn nhịn trong hang ổ vùng núi hẻo lánh mấy năm, sau khi Ninh Nghị trở về, lại gặp được tin tức như vậy, tin tức “Nữ Chân rất có thể nam hạ” được thượng tầng quân đội suy đoán đã được truyền khắp đến tai tất cả mọi người. Mọi người xoa chân múa tay chuẩn bị sẵn sàng, sự phấn khích của quân đội là không có gì để nói.

Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ trong giai đoạn nói mồm, khoảng cách thật sự đến lúc đánh giáp lá cà với người Nữ Chân, vẫn còn một khoảng thời gian, mọi người mới có thể thỏa thích phấn chấn, nếu chiến tranh thật sự ập đến trước mắt, chung quy vẫn sẽ có cảm giác áp bức và khẩn trương.

Ninh Nghị và mấy người đi cùng chỉ là ngang qua, nghe một lúc, bèn vội vã đi tới nơi làm việc của Bộ Tình Báo, thôi diễn tương tự, gần đây cũng tiến hành rất nhiều lần trong Bộ Tham Mưu và Bộ Tình Báo —— mà cách ứng phó và đường lui liên quan đến Nữ Chân nam chinh, trong những năm nay càng được suy đoán và tính toán lặp đi lặp lại.

Ba huyện Hòa Đăng, bầu không khí yên lành và hiên ngang, bộ phận hạt nhân trong Bộ Tổng Tình Báo, sớm đã là một mảnh khẩn trương, sau khi trải qua một số cuộc họp và thảo luận, có mấy nhánh đội ngũ, đã bắt đầu hành trình lên phía bắc hoặc công khai hoặc bí mật, bề ngoài đương nhiên là một số thương đội đã sớm dự định sẵn, mà bí mật, một bộ phận đường rút sẽ bắt đầu được phát động dưới một số điều kiện đặc thù nào đó.

Đại Đồng, sau khi trải qua mấy lần tụ tập và thảo luận, bèn tăng cường sự vận hành trong nội bộ chính đàn của Kim quốc, đối ngoại, cũng không thấy động tĩnh quá lớn. Còn về sứ giả Đại Tề phái lên mặt bắc, thỉnh cầu Kim quốc xuất binh hồi đầu năm, trong bầu không khí hỗn loạn và vi diệu do Ngô Khất Mãi ngã bệnh gây ra, không thành công mà trở về, ảo não xuôi nam.

Vì bảo vệ chuyến xuôi nam của hắn, lúc đi qua Đại Đồng, Hi Doãn còn cố ý sắp xếp cho hắn một đội hộ vệ.

Đội hộ vệ này gánh vác sứ mệnh bí ẩn và nghiêm túc.

- ......Chuyện này truyền ra ngoài, Hắc Kỳ tất nhiên sẽ giở trò trong này......đến Biện Lương, đầu tiên đi cầu kiến A Lý Quát đại nhân đóng giữ Biện Lương, chín ngàn tinh binh của hắn đủ để phong thành, sau đó......hộ tống Lưu Dự bệ hạ lên phía bắc, không được có sơ sót......

Giao phong kỳ thực đã được triển khai ở chỗ không nhìn thấy.

Đồng dạng cuối tháng tư, tin tức Tông Phụ Tông Bật sẽ bất ngờ xâm nhập Giang Nam, tiêu diệt Vũ triều, truyền tới Lâm An. Một bộ phận người bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Sau hơn nửa tháng, thủ đoạn chiến đấu đâm chém lẫn nhau của kỳ thủ chân chính, cuộn lên từng tầng sóng ngầm dưới đáy nước, cuối cùng lao lên khỏi mặt nước một cách ngắn ngủi, hóa thành thực thể, rồi sau một thoáng sửng sốt đó, tiêu tán đi......

Bình Luận (0)
Comment