Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 988 - Chương 988: Bầu Trời Muộn Từng Cơn Mưa Máu, Quầng Mây Lặng Lẽ Đợi Khốn Cùng 2

Chương 988: Bầu trời muộn từng cơn mưa máu, quầng mây lặng lẽ đợi khốn cùng 2 Chương 988: Bầu trời muộn từng cơn mưa máu, quầng mây lặng lẽ đợi khốn cùng 2

- Bệ hạ liệt giường, bên phía Thiên Hội kia, Tông Phụ, Tông Bật muốn tập kết quân đội, mưu đồ Giang Nam......theo hồi báo, A Lư Bổ đại nhân nam hạ luyện binh, đã dẫn đại quân dời đi đến đại doanh Hà Bắc, tân quân do đám người Tông Bàn, Tông Tuyển rèn luyện tại Tích Tân phủ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh, yêu cầu quân tư mà Hoàn Nhan Xương đại nhân đưa tới hôm qua, là gấp đôi năm ngoái, những thứ như thiết pháo, đạn dược chiếm bảy phần mười lượng tồn trữ của đại tạo viện, giục cực kỳ gấp, việc này đã được bệ hạ đóng dấu......

- Giục gấp vậy, làm sao chở đi?

- Người tới nói, Cốc Thần đại nhân hai năm trước đều đã giữ lại tinh thiết dùng cho Thiết Phù Đồ của Tông Bật đại nhân......

Mưa rào xối xả, trong phòng của nguyên soái phủ, theo đám đông ngồi xuống, thứ đầu tiên vang lên chính là tiếng bẩm báo của Hoàn Nhan Tát Bát, tiếng cười nhạo theo sau đó của Cao Khánh Duệ, và cách nói đáp lại bên kia của Hoàn Nhan Tát Bát.

Tuy nói một năm bắt đầu bằng mùa xuân, nhưng phương bắc tuyết chảy băng tan khá muộn, cộng thêm xảy ra chuyện lớn Ngô Khất Mãi trúng gió, sự cân đối chính quyền hai bên đông tây trong một năm nay vẫn đang tiếp diễn trong lúc giao mùa xuân hạ này, một mặt là đã định chiến lược đối ngoại, mặt khác, lão hoàng đế trúng gió có nghĩa việc thượng vị của thái tử sẽ trở thành đại sự. Trong khoảng thời gian này, đánh cược và chọn phe ngoài sáng trong tối đều đang tiến hành, đại chiến lược liên quan đến việc nam hạ, bởi những năm nay năm nào cũng có người nhắc đến, chạm mặt không chính thức hiện giờ, đám đông ngược lại có vẻ tùy ý.

- Cũng không thể nói bậy bạ được, tứ hoàng tử điện hạ tính cách cường hãn, chính là phúc của Kim quốc ta. Mưu đồ mặt phía nam, không phải ngày một ngày hai, nếu năm nay thật sự làm được, cũng là không phải chuyện xấu.

- Nếu đã vậy, bọn ta sẽ vì hắn bình định con đường của Trung Nguyên.

- Năm ngoái tại Trung Nguyên, Hắc Kỳ ngo ngoe muốn động, một hồi đại loạn của Điền Hổ kia, chúng ta ép xuống chưa từng động thủ, giờ xem ra, đến lúc động một chút rồi, đại công như thế, cũng không thể chỉ giao cho mấy vị điện hạ phía tây chứ.

Trong phòng ngươi một lời ta một câu, tỷ như người nắm giữ chuyện binh như Ngân Thuật Khả kia, lại dứt khoát nói đến trọng điểm xuất binh nam hạ. Chuyện nam chinh năm nào cũng nghị luận, liên quan tới những ý nghĩ này, ai nấy đều là hạ bút thành văn, có điều, trong bầu không khí tùy ý cười nói này, trong lời nói của mỗi người cũng đều cất giấu chút ý vị cẩn thận không rõ ràng. Tông Hàn triệu tập đám người tới, vốn không phải là hội nghị chính thức, chỉ tươi cười lắng nghe, Hoàn Nhan Hi Doãn bên cạnh lại rũ mắt cúi xuống, đợi đến khi xung quanh hơi yên ắng, mới đưa tay gõ gõ trên bàn.

- Xuất binh nam hạ, làm sao thu phục Trung Nguyên, trước giờ chưa từng là chuyện khó. Tề, vốn chính là thuộc quốc của Đại Kim ta, Lưu Dự không làm nổi, thì thu hắn lại. Chỉ là Trung Nguyên đất rộng, muốn thu vào tay, lại không dễ dàng. Bệ hạ dốc sức vì nước, tĩnh dưỡng hơn mười năm, nhân khẩu của Nữ Chân ta, từ đầu đến cuối tăng trưởng không nhiều, từng nói rằng Nữ Chân ta chưa đến vạn, vạn người không thể địch, nhưng mười mấy năm qua, trong đám tiểu bối sa vào hưởng thụ, lại có bao nhiêu kẻ đánh mất uy danh của Nữ Chân ta. Những kẻ này trong nhà ta ngươi đều có, nói bao nhiêu lần rồi, phải cảnh giác!

Ánh mắt Hi Doãn đảo qua đám đông, người ngồi đây đều là lão tướng đi ra từ huyết hải sa trường, cho dù là người Hán, cũng đa phần có dũng lực, đối với việc này ra sức gật đầu. Hi Doãn dừng một chút:

- Chính bởi vì người Nữ Chân ta không nhiều, cho nên mới phân chia dân cai trị bên dưới thành ngũ đẳng, cai trị theo từng tầng, mới được ổn định củng cố. Quản lý cương vực Liêu Quốc, còn chưa có vẻ giật gấu vá vai, nhưng mà nếu muốn thôn tính Trung Nguyên, những quy củ này sẽ đều phải định ra nghiêm khắc, bắt đầu sử dụng. Trung Nguyên bao la, nhân khẩu người nam đâu chỉ ngàn vạn, thật sự muốn thu hồi đại quyền từ tay Lưu Dự, trong mấy năm này, phải bắt đầu thúc người tiến về phía nam. Người Nữ Chân ta, người Bột Hải, người Khiết Đan, người Hán, chí ít cần mấy chục vạn, thậm chí trăm vạn người qua đó, mới có hiệu quả. Những chuyện này, vốn dĩ vẫn phải chờ đợi, nhưng mà Tông Phụ Tông Bật có chí lớn, chúng ta......cũng chỉ có thể trải sẵn đường cho bọn họ.

Ánh mắt của hắn nghiêm túc, nói đến cuối cùng, nhìn thoáng qua Tông Hàn, đám người cũng phần lớn quan sát Tông Hàn một cái. Cao Khánh Duệ đứng lên chắp tay:

- Cốc Thần nói rất có lý.

Những người còn lại đa phần cũng tỏ thái độ.

Tông Hàn nhìn Hi Doãn một chút, sau đó cười chắp tay:

- Cốc Thần đây là lời của lão thành mưu quốc*.

*Đề cập đến việc sử dụng người được thử thách trong thời gian dài, xứng đáng tin cậy, nhiều kinh nghiệm, chín chắn ổn định, tuổi cao có đức tham dự vào việc hoạch định và thương lượng việc nước.

Nhìn ra xung quanh.

- Cũng tốt, bệ hạ ốm đau, thời cuộc bất định, nam chinh......hao tài tốn của, lúc này, có làm hay không, mấy ngày tới phải triệu tập chúng quân tướng thảo luận rõ ràng. Hôm nay cũng là gọi mọi người tới tùy tiện nhắc qua trước, xem ý nghĩ thế nào. Hôm nay khoan hẵng đi đã, trong nhà có hai nữ đầu bếp mới tới, nướng dê rất ngon, lát nữa cùng dùng bữa. Ta còn có quân vụ, đi xử lý trước chút đã.

Hắn giơ tay gọi quản sự tới, dâng trà bánh, ca múa, Hi Doãn đứng dậy:

- Ta cũng có chút chuyện phải làm, bữa tối thì không cần đâu.

Tông Hàn nhấc tay:

- Ta tiễn Hi Doãn.

Tông Hàn khoác áo ngoài lớn, phóng khoáng khôi ngô, Hi Doãn cũng là thân hình tráng kiện, chỉ hơi gầy hơn, cao hơn một chút. Hai người cùng đi ra ngoài, đám đông biết họ có chuyện nói, cũng không theo lên. Một đường này ra, có quản sự đang xua hạ nhân trong phủ ở phía trước đi, hai người xuyên qua sảnh đường, hành lang, ngược lại có vẻ hơi yên lặng, bọn họ hiện giờ đã là hai trong số mấy người quyền lực thịnh nhất thiên hạ, nhưng tình nghĩa quá mệnh giết ra từ trong nghèo khó, lao động vất vả không hề bị những quyền lực này phai nhạt quá nhiều.

Trên đường đi nói chút chuyện phiếm, Tông Hàn nhắc tới nữ dầu bếp mới mời:

- Người Bột Hải, Đại Uyển Hi đưa tới, cao ngạo, chân to, trên giường cực kỳ lỗ mãng, nấu nướng thì bình thường, nghe nói ta muốn bọn họ, Đại Uyển Hi vô cùng vui mừng, chạy vội tới nói lời cảm tạ. Nếu Hi Doãn ngươi có hứng thú, ta tặng ngươi một người.

- Đại soái nói đùa rồi.

Hi Doãn lắc đầu, qua một lúc sau mới nói:

- Thái độ của chúng tướng, hôm nay đại soái cũng đã nhìn thấy. Người không có lòng hại hổ, nhưng hổ có ý hại người, chuyện của Trung Nguyên, đại soái vẫn nên nghiêm túc một chút.

- Nam nhi Nữ Chân ta, từng có lúc nào e sợ gấu hổ.

Tông Hàn chắp hai tay sau lưng, cũng không bận tâm, hắn đi vài bước, mới hơi quay đầu.

- Cốc Thần, những này năm nam chinh bắc chiến, Niêm Hãn có từng ham mê quyền thế chưa?

- Đại soái chưa từng ham mê quyền thế.

- Chỉ vì ta không cần ham mê quyền thế.

Tông Hàn phất tay.

- Có ta, chính là quyền thế!

Mưa to ào ào ào vang dội.

- Năm đó đám người ngươi, ta, A Cốt Đả mấy ngàn người khởi sự, Tông Phụ Tông Bật chẳng qua chỉ là mấy đứa con nít ranh. Đã đánh nhiều năm lắm rồi......

Ánh mắt của hắn nghiêm túc, nói đến đây, khẽ thở dài, lại nắm chặt lại nắm đấm.

- Ta nhận lời A Cốt Đả, trông coi một tộc Nữ Chân, đám tiểu nhi hiểu gì chứ! Không có soái phủ này, Kim quốc sẽ đại loạn, Trung Nguyên sẽ đại loạn! Ta dâng Trung Nguyên lên cho hắn, hắn cũng nuốt không trôi!

- Ta liền biết đại soái có cách nghĩ này.

- Trung Nguyên là chuyện nhỏ, lọt vào mắt người ngoài, sẽ thành tranh quyền với tiểu bối, mất mặt!

Tông Bật vung mạnh tay, quay người đi lên phía trước.

- Nếu là mười năm trước, ta sẽ một bạt tai đánh chết Tông Bật!

Trong giọng nói của hắn bao hàm nộ khí.

Từ khi thành lập Kim quốc, mặc dù tung hoành vô địch, nhưng vấn đề lớn nhất gặp phải, thủy chung vẫn là nhân khẩu Nữ Chân quá ít. Rất nhiều chính sách, cũng xuất phát từ tiền đề này.

Sự xuất hiện của trung tâm chính trị đông tây, bắt nguồn từ đây. Cương vực to lớn, sự khuyết thiếu của giai tầng thống trị, nếu chỉ kiểm soát bằng một trung tâm, rất nhiều vấn đề căn bản không thể phản ứng lại được, lúc này, kỳ tài ngút trời và thái độ cường thế của Tông Hàn đã bù đắp một phần thiếu hụt này, đại soái phủ không những chưởng quản phía tây của Kim quốc, cũng chưởng quản một lượng lớn sự vụ của Trung Nguyên, xem ra là thế lực to lớn, rất khó chỉ huy, nhưng nếu không phải như vậy, bằng chính quyền nguyên thủy của Nữ Chân, đừng nói là điều khiển Trung Nguyên, chỉ sợ ngay cả trong lãnh thổ Kim quốc đều phải rung chuyển không yên.

Mà ngoài điều đó ra, chính sách dân tộc hiện giờ của Kim quốc cũng được thiết lập vì bù đắp sự khan hiếm của người Nữ Chân trong những năm này. Tại thuộc địa của Kim quốc, dân nhất đẳng tự nhiên là người Nữ Chân, người nhị đẳng chính là người Bột Hải từng có quan hệ tốt với người Nữ Chân, đây là vương triều do Đại Tộ Vinh thành lập vào thời Đường, sau đó bị Liêu quốc tiêu diệt, một bộ phận di dân do Đại Quang Hiển dẫn đầu chống lại Khiến Đan, nỗ lực phục quốc, dời đến Cao Ly, một bộ phận khác vẫn chịu áp bức của Khiết Đan như cũ, đến khi Kim quốc dựng nước, tiến hành đối đãi tốt với những người này, Đại Uyển Hi tặng nữ đầu bếp cho Tông Hàn đó, chính là người tâm phúc giao tế Bột Hải trong vòng quý tộc Kim quốc hiện giờ.

Người tam đẳng trong này, là người Khiết Đan hiện giờ bị diệt quốc nhưng vẫn được coi là dũng mãnh. Người Hán tứ đẳng, chính là cư dân người Hán từng ở trong lãnh thổ Liêu quốc, có điều người Hán thông minh, có một bộ phận lẫn trong chính quyền Kim quốc cũng coi như không tệ, ví dụ như mấy người Cao Khánh Duệ, Thời Lập Ái, cũng coi như trọng thần đắc lực khá được Tông Hàn nể trọng. Còn người Trung Nguyên ở mạn nam Nhạn Môn Quan, đối với Kim quốc mà nói thì không phải là người Hán nữa, thường sẽ gọi là người nam, đây là người ngũ đẳng, trong lãnh thổ Kim quốc, đa phần là thân phận nô lệ.

Phân chia giai tầng, dành cho đặc quyền, cứ vậy từng tầng quản thúc xuống phía dưới, chính quyền của Kim quốc mới có thể duy trì, mà một khi Nữ Chân muốn chính thức thu phục Trung Nguyên, Giang Nam, độ khó trong này lại phải tăng gấp bội, cho dù Kim quốc dưới sự thống trị của Ngô Khất Mãi tĩnh dưỡng mười năm, số lượng của người Nữ Chân, chung quy e là vẫn không đủ.

Bây giờ Ngô Khất Mãi ốm đau, đám người Tông Phụ một mặt nêu ý kiến tước đi quyền lực nguyên soái phủ của Tông Hàn, mặt khác, đã đang bí mật nung nấu nam chinh, đây là muốn lấy quân công, tạo thế cho chính mình, ý muốn áp đảo nguyên soái phủ trước khi Ngô Khất Mãi mất.

Nguyên soái phủ muốn ứng đối, phương pháp ngược lại cũng đơn giản, chẳng qua Tông Hàn chinh chiến cả đời, cao ngạo không gì sánh được, cho dù A Cốt Đả tại thế, hắn cũng là nhân vật số hai chỉ đứng sau đối phương, giờ đây bị mấy đứa trẻ con khiêu khích, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Một mặt đối phương lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mang tâm tư bỉ ổi đoán bản thân mình.

Mặt khác, mấy đứa trẻ động tác có lớn đến đâu đi nữa, ngươi lại có thể làm gì được ta!?

Hắn bị những chuyện này chạm đến nghịch lân, tiếp theo đối với lời nhắc nhở của thuộc hạ, từ đầu đến cuối có chút trầm mặc. Đám người Hi Doãn nói bóng nói gió, một mặt là trần thuật, để hắn lựa chọn ứng phó lý trí nhất, mặt khác, cũng chỉ có mấy người thân cận nhất như Hi Doãn sợ vị đại soái này nhất thời nóng giận làm ra hành động quá khích. Sự thay thế của chính quyền Kim quốc, hiện giờ chí ít cũng không phải là cha truyền con nối, tương lai chưa chắc không có một chút khả năng khác, nhưng càng là như vậy, bèn càng phải thận trọng —— đương nhiên, những điều này lại là chuyện hoàn toàn không thể nói rồi.

Hiện giờ trò chuyện một lát, mặc dù Tông Hàn có chút tức giận, nhưng trước mặt Hi Doãn, chưa chắc không phải một loại bày tỏ thái độ, Hi Doãn cười cười:

- Trong lòng đại soái hiểu rõ là được, mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng rồi sẽ già, đám tiểu bối đang ở trong độ tuổi hổ lang*......nếu như Tông Phụ, hắn tình tình đôn hậu chút thì cũng thôi đi, Tông Bật từ nhỏ đa nghi, cố chấp bảo thủ, sau khi Tông Vọng mất, người ngoài càng khó khống chế. Mười năm trước ta đánh hắn đến gào ầm lên, mười năm sau lại không thể không để tâm một chút, tương lai có một ngày, chúng ta sẽ mất, tiểu bối trong nhà chúng ta, có thể sẽ bị phải bị đuổi đánh rồi.

*Là tuổi mà một người mạnh mẽ nhất và có tinh thần chiến đấu nhất, thường là chỉ từ ba mươi đến bốn mươi tuổi.

- Hi Doãn ngươi đọc sách nhiều, phiền lòng cũng nhiều, tự mình chịu đi.

Tông Hàn cười, phất tay.

- Tông Bật không gây lên được sóng gió, có điều nếu bọn hắn muốn làm việc, chúng ta sao có thể không canh chừng một chút, ta già rồi, tính khí có hơi nóng này, chuyện cần nghĩ thông suốt vẫn nghĩ thông được.

Giữa một phen trò chuyện này, đã dần ra tới bên ngoài soái phủ. Hi Doãn hơi gật đầu, nói mấy câu chuyện phiếm, lại hơi có chút do dự:

- Thực ra, hôm nay tới vẫn còn có một chuyện, muốn thỉnh tội với đại soái.

Tông Hàn quay đầu, Hi Duẫn đã chắp tay khom người bái xuống. Ánh mắt Tông Hàn trở nên nghiêm túc lên, đưa tay đỡ lấy hắn:

- Xảy ra chuyện lớn tày trời gì rồi?

- Trong nhà không yên, xảy ra một số chuyện cần xử lý, cũng có chút quan hệ với đại soái......lúc này cũng đang phải đi xử lý.

Tông Hàn nghiêm túc nhìn hắn một lúc, phóng khoáng nhấc tay:

- Chuyện trong nhà ngươi, tự đi xử lý là được. Tình cảm của chúng ta cỡ nào, phải tới nói mấy lời kiểu này......có liên quan đến ta? Cần phải xử lý một số người trong soái phủ sao?

- Vậy cũng không cần......

- Vậy ngươi đi đi, bản đại soái trăm công nghìn việc, làm gì rảnh rỗi nghe chuyện nhà của Hi Doãn ngươi.

Hắn tiễn tới cửa phủ rồi nói:

- Mưa lớn, ta không tiễn nữa.

Sau khi nhìn Hi Doãn khoác áo choàng, đeo trường kiếm, lên xe ngựa, chắp tay chào từ biệt, ánh mắt của Tông Hàn mới lại nghiêm túc một lát.

Thê tử của Hi Doãn là người Hán, chuyện này trong thượng tầng Nữ Chân thỉnh thoảng có nghị luận, chẳng lẽ làm ra chuyện gì giờ đã bị phát hiện? Vậy cũng thật sự là đau đầu. Nguyên soái Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu, quay người đi vào trong phủ.

....................

Trong ánh sáng âm u, tiếng mưa to bao phủ hết thảy.

Trong sơn động là khí tức ẩm ướt và hôi thối, mùi máu tanh cũng đang tràn ngập theo trận mưa lớn này, hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man, dựa vào ánh sáng khe khẽ, hắn biết mình vẫn chưa chết.

Bắt đầu từ mười năm trước, chuyện chết thế này đã trở nên khó khăn hơn so với tưởng tượng.

Có lẽ là vì trận ám sát của mười năm trước ấy, tất cả mọi người đều đã mất, chỉ có bản thân sống sót, cho nên, những anh hùng kia từ đầu đến cuối đều đi theo bên cạnh, nhất định phải để mình được sống tiếp như thế.

Có điều, cũng không phải chỉ có mỗi một mình hắn. Những năm gần đây, bản thân cũng từng nghe nói đến tin tức, ngày đó ám sát Niêm Hãn, người may mắn sống sót, còn có vị tiền bối Phúc Lộc bên cạnh Chu tông sư kia, ông ta mang theo đầu của Chu tông sư ra khỏi trận đại chiến, sau đó chôn cất cái đầu, vị trí mai táng sau này lại nói cho Tâm Ma Ninh Nghị, nghe nói đợi sau khi thiên hạ đại định, Hắc Kỳ quân sẽ công bố vị trí chôn cất xương cốt Chu tông sư với đời, để hậu nhân có thể tế lễ.

Việc này không biết thật giả, nhưng mấy năm nay, với tâm tính và tác phong của vị Tâm Ma kia mà nói, hắn cảm thấy đối phương sẽ không đến nỗi nói dối trong chuyện này. Cho dù chuyện ám sát hoàng đế là kiêng kỵ của thiên hạ, nhưng cho dù là người hận Tâm Ma kia đến đâu đi nữa, cũng không thể không thừa nhận trên một số phương diện, đối phương đích thực có thể coi là đội trời đạp đất.

Bản thân là không thể sánh được, cho nên chỉ có thể chạy tới đây làm chuyện của thất phu thôi.

Không biết Phúc Lộc tiền bối giờ đang ở nơi nào, mười năm trôi qua rồi, liệu ông ta vẫn còn sống trên đời này chăng.

Thương thế trên người hắn dây dưa, tâm tình rã rời, suy nghĩ lung tung một trận, lại nghĩ bản thân sau này có phải sẽ không chết không, bản thân ám sát Niêm Hãn hai lần, đợi lần này khỏi rồi, sẽ đi giết lần thứ ba.

Giữ lại tính mạng ba lần liên tiếp ám sát Niêm Hãn, hành động vĩ đại thế này, phải khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cằm!

Đang suy nghĩ miên man, trong tiếng mưa rơi bên ngoài, đột nhiên vang lên âm thanh nho nhỏ vỡ vụn.

Sử Tiến nắm chặt côn đồng, cố gắng đứng dậy, sau đó, có người gõ loạn bên ngoài động.

—— Là nàng? Sử Tiến nhíu chặt đầu mày.

Sau đó kia người chậm rãi đi vào. Sử Tiến lại gần, tay lăng không ấn lên cổ của người nọ, hắn chưa từng ấn thực, bởi vì đối phương là thân nữ tử, nhưng nếu như đối phương muốn nổi ác ý gì đó, Sử Tiến cũng có thể bẻ gãy cổ đối phương trong nháy mắt.

- ......Anh, anh hùng......ngài thật sự ở đây.

Nữ tử trước tiên là giật mình, sau đó trấn tĩnh lại.

- Làm sao ngươi tìm được tới đây?

- Tiểu nữ từng nói, phải đưa thuốc cho anh hùng.

Nữ tử kỳ dị này là hắn gặp được vào hôm hành thích lần thứ hai đó, đối phương là người Hán, đeo mạng che mặt, cực kỳ quen thuộc với hoàn cảnh bên ngoài thành Đại Đồng, sau khi Sử Tiến giết ra khỏi thành, một đường chạy trốn, sau đó được nữ tử này tìm tới, vốn muốn giết người, nhưng đối phương vậy mà đưa hắn một chút thuốc trị thương, còn chỉ điểm hai nơi ẩn nấp. Sử Tiến không tin được thân phận đối phương, sau khi lấy thuốc đi cũng phân biệt cực kỳ cẩn thận, nhưng cũng không chọn chỗ ẩn thân mà đối phương chỉ điểm, không ngờ tới qua hai ngày, đối phương vậy mà lại tìm tới.

- Ta vốn là con gái của quan lại Vũ triều, bị bắt tới phương bắc, sau này được đại nhân vật của Nữ Chân cứu, mới có thể sinh sống ở đây. Những năm này, bọn ta cũng từng cứu không ít nô lệ người Hán, đưa bọn họ về phương nam. Ta biết anh hùng không tin được người lạ, nhưng mà ngài bị thương nặng, nếu không tiến hành xử lý, nhất định khó mà gắng gượng nổi. Những thuốc trị thương này chất lượng đều tốt, phân phối đơn giản, anh hùng hành tẩu giang hồ đã lâu, thiết nghĩ có chút tâm đắc, hoàn toàn có thể tự xem sau đó điều phối......

Thứ mà nữ tử kia mang tới lần này, đều là nguyên liệu kim sang dược, chất lượng thượng hạng, giám định cũng không khó khăn, Sử Tiến để đối phương thử mỗi loại dược liệu một chút, rồi mới tự mình điều chế, lúc bôi thuốc, nữ tử không tránh nói mấy tin tức trong ngoài Đại Đồng, lại đưa ra mấy đề nghị. Như là Niêm Hãn hộ vệ nghiêm ngặt, rất khó giết, nếu mạo hiểm hành thích hắn, có thân thủ thế này chẳng bằng giúp đỡ thu thập tình báo, giúp làm những chuyện khác càng có lợi cho Vũ triều hơn.

Sử Tiến nghe nàng ồn ào một trận, hỏi:

- Hắc Kỳ?

- Tiểu nữ cũng không phải người của Hắc Kỳ.

Nữ tử kia lắc đầu, sau đó lại nói đến chuyện ẩn nấp, chỉ điểm cho Sử Tiến hai địa điểm ẩn nấp mới:

- Nếu anh hùng không tin được ta, tương lai sợ cũng khó mà gặp lại, nếu anh hùng tin được tiểu nữ, ngày gặp lại chúng ta sẽ nói kỹ chuyện khác. Đất bắc hung hiểm, người nam tới đều không dễ sống, anh hùng bảo trọng.

Nữ tử này liền đứng dậy rời đi, Sử Tiến dùng thuốc xong, tâm thần hơi ổn định, nhìn thấy nữ tử kia dần biến mất trong màn mưa, Sử Tiến bèn muốn ngủ tiếp. Chỉ là hắn ra vào chiến trường nhiều năm, cho dù có trong tình huống thả lỏng nhất, cũng chưa từng buông xuống lòng cảnh giác, không bao lâu sau, trong cánh rừng bên ngoài lờ mờ bắt đầu có chút không ổn.

Sử Tiến khoác ngụy trang chế từ lá cây, rời khỏi sơn động, lặng lẽ lẻn đi một lúc, bèn nhìn thấy kẻ tìm kiếm đầy khắp núi đồi.

- Tiện nhân!

Trong lòng của hắn vô ý thức mắng một câu, thân hình như nước, chìm vào màn mưa to ngập trời......

....................

Bình Luận (0)
Comment