Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 987 - Chương 987: Bầu Trời Muộn Từng Cơn Mưa Máu, Quầng Mây Lặng Lẽ Đợi Khốn Cùng 1

Chương 987: Bầu trời muộn từng cơn mưa máu, quầng mây lặng lẽ đợi khốn cùng 1 Chương 987: Bầu trời muộn từng cơn mưa máu, quầng mây lặng lẽ đợi khốn cùng 1

Đầu óc choáng váng, tiếng người huyên náo. Bên cạnh lao ra, cho Hà Văn một quyền chính là Ngụy Sĩ Hoành từng là đệ tử của Lâm Niệm, cũng là sư huynh của Lâm Tĩnh Mai. Ban đầu sau khi Hà Văn bị phát hiện rồi bắt lại, có lẽ hắn đã nhận được cảnh cáo của đám đông, nên chưa từng đến làm khó Hà Văn, nhưng giờ rốt cuộc đã không nhịn được nữa.

Trong tiếng chửi mắng của Ngụy Sĩ Hoành, có người tới giữ chặt hắn, cũng có người muốn theo tới đánh Hà Văn, những người này đều là người cũ của Hoa Hạ quân, cho dù rất nhiều trong đó vẫn còn lý trí, xem ra cũng đã sát khí sôi trào. Sau đó cũng có thân ảnh lao ra từ bên cạnh, đó là Lâm Tĩnh Mai. Nàng giang hai tay ra ngăn phía trước đám người, Hà Văn từ dưới đất bò dậy, phun ra răng lợi bị đánh gãy và máu trong miệng, hắn võ nghệ cao cường, lại đồng dạng trải qua chiến trận, đơn đả độc đấu, hắn không sợ một ai, nhưng đối diện với những người trước mắt này, trong lòng của hắn không có nửa phần đấu chí, nhìn bọn hắn, rồi nhìn Lâm Tĩnh Mai, trầm mặc quay người bỏ đi.

Hà Văn là hai ngày sau chính thức rời khỏi Tập Sơn, chạng vang tối hôm trước, hắn và Lâm Tĩnh Mai chuyện trò cáo biệt, nói với nàng:

- Nàng tìm một người yêu thích rồi gả đi, trong Hoa Hạ quân đều là hảo hán.

Lâm Tĩnh Mai cũng không trả lời hắn, Hà Văn cũng đã nói mấy lời kiểu như hai người tuổi tác cách biệt quá nhiều, hắn lại đi tìm Ninh Nghị, Ninh Nghị chỉ nói:

- Ta sẽ để nàng tìm một nam nhân tốt để gả, còn ngươi cứ xéo đi, chết là tốt nhất.

Ninh Lập Hằng nhìn như trầm ổn, trên thực tế cả đời cường hãn, đối diện Hà Văn, hắn hai lần dùng thái độ cá nhân mời Hà Văn lưu lại, rõ ràng là vì chiếu cố thái độ bậc cha chú của Lâm Tĩnh Mai.

Hà Văn không nhắc tới quan niệm tư tưởng nữa.

Hắn một mình một kiếm, cưỡi trên con ngựa già một đường đi về phía đông, sau khi rời khỏi Tập Sơn, chính là đường núi gập ghềnh và hoang vu, thỉnh thoảng sẽ xa xa nhìn thấy có thôn trại của tộc Di đặt trong núi, đợi rời khỏi vùng núi lớn này, bèn lại là thôn trang và thành trấn của Vũ triều, nạn dân xuôi nam sống lưu lạc trên đường. Một đường này từ tây sang đông, quanh co và dài đằng đẵng, tại rất nhiều thành thị lớn, Vũ triều đều hiện ra khí tức phồn hoa, nhưng mà, hắn đã chẳng còn được nhìn thấy loại phong thái như thành trấn mà Hoa Hạ quân đã ở nữa. Hòa Đăng, Tập Sơn hệt như một mộng ảo cổ quái và xa cách, rơi xuống núi lớn của tây nam.

Ngày hôm đó, hắn về tới nhà ở Tô Châu, phụ thân, thê nhi chào đón hắn trở về, hắn rửa sạch một thân bụi đất, trong nhà chuẩn bị tận mấy bàn thức ăn làm tiệc tẩy trần cho hắn một cách tưng bừng, hắn cười nói với người nhà trong cảnh tượng náo nhiệt này, hết sức làm tròn trách nhiệm của trưởng tử. Hồi tưởng lại chuyện trải qua của mấy năm vừa rồi, Hoa Hạ quân, thật giống như một thế giới khác, có điều, cơm ăn được một nửa, rốt cục vẫn phải trở về hiện thực.

Quan binh chạy tới, chậm rãi vây khốn Hà phủ.

- Không sao cả, nói rõ ràng được.

Hắn an ủi phụ thân và thê nhỉ trong nhà, sau đó sửa sang áo mũ, đi ra ngoài từ bên phía cửa lớn kia......

Chuyện của Hà Văn từ từ biến mất khi hắn một mình rời khỏi Tập Sơn. Dần dần, cũng không có bao nhiêu người nhắc tới hắn nữa, vì Lâm Tĩnh Mai, đám người Ninh Nghị còn sắp xếp mấy lần xem mắt cho nàng, Lâm Tĩnh Mai chưa từng chấp nhận, nhưng không lâu sau, chí ít nàng đã bước ra khỏi từ trong đau thương về mặt tâm trạng, Ninh Nghị nói khoác mà không biết ngượng:

- Ai lúc trẻ mà chẳng trải qua mấy lần thất tình, như vậy mới trưởng thành được.

Rồi lén lút dặn Tiểu Thất trông chừng nàng.

Cuộc sống quy về cuộc sống, mùa xuân này, hết thảy mọi thứ của Hoa Hạ quân cũng đều có vẻ bình thường, những người trẻ tuổi đang huấn luyện, ngoài lúc học tập nói chút “quan điểm tư tưởng” hư vô, nhưng chân chính gánh vác lên toàn bộ Hoa Hạ quân, vẫn là quân quy nghiêm ngặt và chiến tích quá khứ.

Trong tháng tư, một cơn bão táp to lớn, đang bắt đầu nung nấu từ Đại Đồng của phương bắc......

....................

Ầm ——

Tiếng sấm bức bối ngang qua chân trời, tầng mây đen nghịt, trầm thấp, hình như có mưa đến.

Quán trọ Mai Hoa ở Đại Đồng, cổng chợ đông dòng người nhốn nháo, người qua lại nhìn vào cái bục to lớn chỗ không xa kia, có tiếng khóc từ đầu bên đó truyền tới, cũng có quan sai của nha môn, đang lớn tiếng tuyên đọc một phần bố cáo. Một nơi xa hơn nữa, các quan lớn Kim quốc mặc Hoa phục nỉ đang quan sát hết thảy ở đây, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai. Một nhóm pháp sư niệm kinh văn đang đợi ở bên cạnh.

Đây là cảnh tượng hành hình.

Bên trên bục gỗ kia, ngoại trừ Kim binh xung quanh, bèn có thể nhìn thấy một đám nam nữ già trẻ mặc Hán phục, bọn họ phần lớn dáng người gầy yếu, ánh mắt vô hồn, rất nhiều người đứng ở đằng kia, ánh mắt đờ đẫn, cũng có người hoảng sợ, nhỏ giọng nỉ non. Theo bố cáo của quan phủ, nơi này hết thảy có một trăm người Hán, lúc nữa sẽ bị chặt đầu xử tử.

Bởi vì cuộc hành hình này, trong đám đông, phần lớn cũng là thanh âm xì xào bàn tán. Một người phạm tội, liên đới đến trăm người, là chuyện không thường gặp trong mấy năm gần đây, chỉ vì......

- ......Vẫn chưa tới thời gian một tháng, đã hai lần ám sát đại soái Niêm Hãn, kẻ đó thật là......

- ......Giết đến lợi hại thật, ngày đó một đường đánh giết từ phố Trường Thuận đến phụ cận cửa đông, kẻ ấy là lệ quỷ của người Hán, vượt nóc băng tường, xuyên qua tận mấy con phố......

- Không cản hắn lại được, tổng cộng lại chết đến mấy chục người......hạ thủ không lưu tình mà, ác tặc đó toàn thân đầy máu, ta đã nhìn thấy hắn chạy qua từ cửa nhà, Đạt Cảm nhà bên từng đi lính, chạy ra chặn lấy, thê tử hắn ở ngay bên cạnh......ác tặc một gậy đánh nát mặt hắn ngay trước mặt thê tử hắn......

- ......Vẫn cứ không ngăn lại được, trong thành xôn xao lục soát mất nửa tháng, nhưng hai ngày trước......lại là phố Trường Thuận, lao ra muốn giết đại soái, mạng lớn......

- ......Là ác quỷ của người Hán bên đó, không giết được đâu, chỉ có thể mời mấy vị thượng sư tới thu hồn, ngươi nhìn bên kia......

- ......Bọn chó Hán này, đích thực nên giết sạch......giết tới mặt nam......

Trong lời nói linh tinh vụn vặt của mọi người, có thể chắp vá ra nguyên nhân kết quả của câu chuyện —— kỳ thực người tại Đại Đồng hiện giờ, cũng có rất ít người không biết chuyện. Ngày hai mươi ba tháng ba, có thích khách một mình ám sát đại soái Niêm Hãn không thành, chật vật giết ra, một đường xuyên qua phố xá sầm uất, nhà dân, hầu như kinh động một nửa thành thị, cuối cùng vậy mà để thích khách kia chạy thoát. Sau này Đại Đồng bèn vẫn luôn phòng bị nghiêm ngặt, lùng bắt người Hán trong âm thầm, sớm đã giết oan một trăm tính mạng. Quan phủ Đại Đồng vẫn còn chưa nghĩ xong nên giải quyết triệt để chuyện này như thế nào, chờ đợi các bổ khoái Nữ Chân bắt được thích khách kia, ai biết được ngày hai mươi tư, thích khách nọ lại đột ngột xuất hiện, lần nữa ám sát Niêm Hãn.

Loại tinh thần bất khất quật cường này cũng vẫn chưa dọa được người, nhưng mà hai bận ám sát, thích khách kia giết đến toàn thân đầy vết thương, cuối cùng mượn địa hình phức tạp trong thành Đại Đồng để chạy thoát, vậy mà đều may mắn thoát khỏi trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ngoại trừ nói quỷ thần phù hộ ra, khó có cách giải thích khác. Sức ảnh hưởng của chuyện này có chút gay go rồi. Mất thời gian hai ngày, binh sĩ Nữ Chân bắt được một trăm nô lệ người Hán trong thành, bèn muốn xử tử trước.

Đây là xử quyết để trừng phạt đợt ám sát thứ nhất. Không lâu sau đó, sẽ còn giết thêm hai trăm người nữa cho đợt ám sát thứ hai.

Phản kháng tự nhiên là không có, thời gian mười năm nỗi nhục Tĩnh Bình, Nữ Chân lùng bắt từng tốp từng tốp nô lệ người Hán lên phía bắc, cộng lại đại khái đã có trăm vạn. Cũng không phải chưa từng có phản kháng, nhưng mà cơ bản đều đã chết, đãi ngộ không phải con người nhất cũng đã từng qua một lượt trong nô lệ, người có thể sống đến lúc này, đa số đã không còn năng lực và suy nghĩ phản kháng, mười người tốp thứ nhất bị đẩy lên phía trước, quỳ xuống trước đám đông, quái tử thủ (người hành hình) giơ đao thép lên, chặt đầu xuống.

Mùi máu tanh tràn ngập, trong đám người có nữ nhân che mắt, miệng nói:

- Ây dà.

Quay người chen đi ra, có người yên tĩnh nhìn xem, cũng có người nói cười vỗ tay, ngoác mồm chửi sự không biết tốt xấu của người Hán. Nơi này chính là địa bàn của Nữ Chân, mấy năm gần đây cũng đã nới lỏng đãi ngộ đối với các nô lệ, thậm chí đã không cho phép vô cớ giết chết nô lệ, những người Hán này còn muốn như thế nào nữa.

Mười người nhóm thứ hai lại bị đẩy lên, chém bay đầu. Mãi đến lúc đẩy tới nhóm thứ tám, trong đám người phía dưới có một nữ nhân trung nhiên khóc lóc đi lên trước, nữ nhân đó dung mạo bình thường, hoặc là trở thành kỹ nữ trong thành Đại Đồng, ăn mặc cũ kỹ nhưng vẫn có thể nhìn ra chút thướt tha. Chỉ là mặc dù đang khóc, nhưng không có tiếng khóc bình thường, là một người câm không có lưỡi.

Bên trên có con trai của nàng.

Kim Quốc nam chinh mười năm, trăm vạn người lên phía bắc, vô số chuyện bi thảm, mọi người tới nơi này, thì đã không còn thân tự do nữa, cho dù là mẹ con thường cũng không thể nào được ở cùng nhau. Chỉ là sau này người Nữ Chân tương đối buông lỏng chính sách đối với các nô lệ, cực ít người mới tìm được thân tộc của mình trong sự ngắc ngoải như vậy. Nữ nhân không có lưỡi này khóc tiến về phía trước, bèn có Kim binh xách thương tới, đâm vào bụng nữ nhân, phía trên một nam tử trẻ tuổi thiếu mất một bên tai, thần sắc đờ đẫn kêu lên một tiếng “mẹ”, đao của quái tử thủ đã hạ xuống.

Tổng bộ đầu Mãn Đô Đạt Lỗ của phủ nha Đại Đồng đứng trên lầu gỗ cách đó không xa, yên tĩnh nhìn vào biến động trong đám người, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào mỗi một người cảm thấy thương tâm vì cảnh tượng này, để phán đoán bọn họ có khả nghi hay không.

Phụ thân của Mãn Đô Đạt Lỗ là một nhóm tinh nhuệ trong quân đi theo A Cốt Đả khởi sự sớm nhất, cũng đã từng là thợ săn giỏi nhất trong cánh đồng tuyết Lâm Hải ở đông bắc. Hắn thuở nhỏ đi theo phụ thân tòng quân, sau này trở thành thám báo tinh nhuệ nhất trong quân Kim, đều từng lập nên công huân hiển hách bất kể là chinh chiến tại phương bắc hay thời gian nam chinh đối với Vũ triều, còn từng tham gia vây đánh ba năm đối Tiểu Thương Hà, từng bị thương, cũng từng giết địch, sau đó đám người Thời Lập Ái nể trọng năng lực của hắn, điều hắn tới Đại Đồng được coi như trung khu chính trị ở mặt tây Kim quốc. Tính tình của hắn lãnh khốc cương nghị, ánh mắt và trực giác đều cực kỳ nhạy bén, từng giết chết và bắt giữ rất nhiều kẻ địch vô cùng khó nhằn.

Lần này hắn vốn dĩ ở bên ngoài thành đốc thúc chuyện khác, sau khi trở về thành, mới tham dự vào chuyện thích khách, đảm nhiệm trọng trách lùng bắt. Trăm người bị chém chết lần thứ nhất chẳng qua là chứng minh bên mình có quyết tâm giết người, hiệp khách người Hán từ Trung Nguyên tới kia hai lần ám sát đại soái giữa đường, không nghi ngờ gì là lòng căm phẫn bỏ mặc sống chết của bản thân, vậy thì lúc chém chết hai trăm người nữa lần thứ hai, hắn sợ rằng sẽ phải xuất hiện. Cho dù người này vô cùng nhẫn nhịn, vậy cũng không sao cả, tóm lại tin đồn đã đưa ra, nếu như có lần thứ ba ám sát, chỉ cần nô lệ người Hán nhìn thấy thích khách, đều giết, đến lúc đó người kia cũng sẽ không có bao nhiêu cái gọi là may mắn nữa.

Mười người cuối cùng bị đẩy lên bục gỗ, quỳ xuống, cúi đầu......Mãn Đô Đạt Lỗ nheo mắt:

- Mười năm rồi, bọn chó Hán này sớm đã từ bỏ phản kháng, hiệp sĩ người Hán, bọn họ sẽ coi hắn là cứu tinh hay là sát tinh, không nói rõ được.

Phụ tá khinh thường hừ lạnh:

- Chó Hán cực kỳ nhu nhược, nếu là làm việc dưới tay ta, ta khẳng định sẽ không dùng tới. Trong nhà ta cũng không cần Hán nô.

- Bọn họ lập quốc đã lâu, tích lũy sâu, luôn sẽ có vài du hiệp luyện võ từ nhỏ, ngươi chớ có xem thường bọn họ, ví dụ như kẻ hành thích kia, đến lúc đó phải chịu thiệt thòi.

- Đô đầu, người lợi hại như vậy, chẳng lẽ là Hắc Kỳ đó......

Một trăm người đã giết sạch, đầu người phía dưới chất thành mấy khung, pháp sư Tát Mãn (Shaman) lên trước bắt đầu nhảy múa. Phụ tá của Mãn Đô Đạt Lỗ nhắc tới cái tên Hắc Kỳ, thanh âm hơi thấp chút, Mãn Đô Đạt Lỗ ngẩng đầu:

- Lai lịch này ta cũng từng đoán, Hắc Kỳ hành sự không giống, sẽ không lỗ mãng như vậy. Ta nhận được tin của phía nam, người hành thích lần này, có thể là đại đầu mục của nghịch tặc Xích Phong Sơn ở Trung Nguyên, danh xưng Bát Tí Long Vương, hắn khởi sự thất bại, trại không còn, đến nơi đây đâm đầu vào chỗ chết.

- Chủ của một phương?

- Chủ của sơn tặc, chó mất nhà. Chẳng qua cẩn thận võ nghệ của hắn.

Mãn Đô Đạt Lỗ bình tĩnh nói. Hắn chưa từng xem thường loại địch trăm người thế này, nhưng địch trăm người cũng chẳng qua là một giới mãng phu, thật sự muốn giết cũng không thể nói là quá khó, có điều bên này ám sát đại soái làm đến ầm ĩ xôn xao, nhất định phải giải quyết. Bằng không vụ án mà hắn truy tìm ở ngoài thành kia, mơ hồ liên quan đến một nhân vật cổ quái có biệt danh “Thằng Hề”, mới khiến hắn cảm thấy có thể còn khó nhằn hơn.

Làm từng bước từng bước một, thế nào cũng sẽ giải quyết được.

Mãn Đô Đạt Lỗ đã từng đưa thân vào trong quân lữ vô địch, lúc hắn làm thám báo xuất quỷ nhập thần, lần nào cũng có thể mang về tin tức mấu chốt, một đường thế như chẻ tre sau khi đánh hạ Trung Nguyên từng khiến hắn cảm thấy buồn tẻ. Mãi đến sau này quyết đấu với đội quân tinh nhuệ mang tên Hắc Kỳ quân trong núi của Tiểu Thương Hà kia, trăm vạn đại quân của Đại Tề, mặc dù vàng thau lẫn lộn, khi cuốn lên lại thật sự như sóng lớn ngập trời, đối kháng hung mãnh của bọn họ và Hắc Kỳ quân đã mang tới một chiến trường hung hiểm không gì sánh được, trong mảnh núi lớn này, Mãn Đô Đạt Lỗ mấy độ liều mạng chạy trốn, có mấy lần hầu như đã va chạm chính diện với Hắc Kỳ quân.

Hắn là thám báo, một khi đưa thân vào trong nhóm binh sĩ loại cấp bậc kia, hậu quả khi bị phát hiện là cầm chắc cái chết, nhưng hắn vẫn sống sót được trong nguy cơ như thế. Dựa vào kỹ xảo ẩn nấp và truy tìm tung tích cao siêu, hắn phục giết ba thám báo của Hắc Kỳ quân trong bóng tối, hắn lấy làm tự hào, lột da đầu của hai kẻ địch sau xuống. Da đầu này hiện tại vẫn được đặt trong đại sảnh phủ đệ mà hắn ở, được coi như minh chứng của công huân.

Về sau hắn bị cuốn vào một lần chiến đấu mà bị thương chạy tán loạn, sau khi thương thế lành hắn không thể lên tiền tuyến được nữa, nhưng theo Mãn Đô Đạt Lỗ, chỉ có giao thủ và săn bắt kiểu này, mới thật sự là chiến trường thuộc về anh hùng. Sau này Hắc Kỳ binh bại tây Tây Bắc, nghe nói Ninh tiên sinh kia đều đã chết, hắn bèn trở thành bộ đầu, chuyên giao tranh cùng những phạm nhân hàng đầu khó nhằn nhất kia. Nhà bọn họ đời đời kiếp kiếp là thợ săn, nghe nói trong thành Đại Đồng có thám tử của Hắc Kỳ, đây sẽ là bãi săn và con mồi tốt nhất của hắn.

Có điều xử lý xong con mồi trong tay, có lẽ vẫn còn phải đợi thêm một khoảng thời gian.

Ánh mắt Mãn Đô Đạt Lỗ từng lần một đảo qua đám người, cuối cùng rốt cục dẫn theo người quay mình rời khỏi.

Trên trời ầm vang một tiếng, lại là tiếng sấm nổ đùng đùng.

Trong đám đông cách đó không xa, Thang Mẫn Kiệt có chút hưng phấn, cười xem hết cuộc tử hình này, sau khi đám người đi cùng kêu lên vài tiếng, mới theo đám đông rời đi, đi tới hướng của đại tạo viện.

Không lâu sau đó, trời đổ mưa lớn.

....................

Ào ào ào, cơn mưa lớn đầu hạ kết thành tấm rèm nước dưới mái hiên của nguyên soái phủ, trung đình đã đầy nước mưa. Hoàn Nhan Hi Doãn đứng trên hành lang bên ngoài cửa đại sảnh nhìn một mảnh mưa lớn này và cả núi đá đỉnh đồng trong màn mưa. Trong sảnh đường phía sau, một số người đã tới, những người này đều là thành viên cốt lõi của trung khu chính trị Đại Đồng, Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc, Hoàn Nhan Tát Bát, Cao Khánh Duệ, Hàn Xí Tiên, Thời Lập Ái, vân vân, thỉnh thoảng có người tới chào hỏi với hắn.

Không bao lâu, Hoàn Nhan Tông Hàn khí độ bất phàm đi tới bên này. Vị hào hùng này giờ đây tại Kim Quốc được coi như dưới một người trên vạn người mỉm cười chào hỏi với Hi Doãn, vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Phương nam có câu nói, nhân giả nhạo sơn, trí giả nhạo thủy*, Cốc Thần có tâm trạng tốt ở đây ngắm nhìn non nước à.

*Câu trích dẫn đầy đủ là: Trí giả nhạo thuỷ, nhân giả nhạo sơn. Trí giả động, nhân giả tĩnh. Trí giả lạc, nhân giả thọ. Câu này của Khổng Tử viết trong Luận ngữ, nghĩa là: Người trí chơi với nước, người nhân chơi với núi. Người trí động, người nhân tĩnh. Người trí (thì) vui, người nhân (thì) thọ.

Hi Doãn cười chắp tay một cái:

- Đại soái cũng có tâm trạng tốt, không sợ tai họa giáng xuống sao.

- Bản soái thẳng thắn vô tư, có gì gọi là tai họa chứ!

Tông Hàn không bận tâm mà khoát tay, sau đó cùng Hi Doãn đi vào.

Sau khi ngồi xuống, bèn có người mở miệng vì chính sự.

- Bệ hạ liệt giường, bên phía Thiên Hội kia, Tông Phụ, Tông Bật muốn tập kết quân đội ——

- ......Mưu đồ Giang Nam.

Bình Luận (0)
Comment