Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 992 - Chương 992: Song Phong 3

Chương 992: Song phong 3 Chương 992: Song phong 3

Vũ triều, đầu tháng năm năm Kiếm Sóc thứ chín, mùa hè bắt đầu trở nên nóng bức, Binh bộ khẩn cấp truyền tin, chạy vội vã giữa mỗi một yếu đạo của mảnh đất Giang Nam.

Thủ phủ Lâm An, thương lữ lui tới, thuyền bè thông hành, liên miên không dứt như trước. Thư sinh qua lại, hiệp sĩ tụ tập đều đang đánh bóng khung cảnh thịnh vượng của Vũ triều.

Mười năm thời gian, đặt trong cả đời của một người, là một đoạn khoảng cách hiện thực và dài dằng dặc. Nó đủ để một thiếu niên trưởng thành, để một người trẻ tuổi trở nên chín chắn, để người trung niên chín chắn bước vào tuổi già, để các lão nhân bỏ ý nghĩ xuống, đi tới đoạn cuối của sinh mệnh.

Sung sướng sẽ lắng đọng đẹp đẽ hơn trong ký ức của thời gian này, sợ hãi cũng sẽ vì năm tháng trôi qua mà trở nên hư ảo. Trong thời gian mười năm qua, sự chuyển mình của Nam Vũ từ cuộc sống mới đến phồn vinh đã được đặt trước mắt mọi người, phồn vinh này là có thể thấy được và sờ được, điều này đủ để chứng minh sự dốc sức vì nước và tươi tốt phồn thịnh của triều đại mới.

Bởi vì áp lực của quá khứ đã từng và hiện thực, các thư sinh có thể biểu đạt sự xúc động phẫn nộ của họ, viết ra áng thơ văn càng khiến người ta dõng dạc hùng hồn. Các hiệp sĩ nhận được sự coi trọng gấp bội của mọi người, hành động suy nghĩ, không còn là đấu đá đơn giản và những thủ đoạn uy hiếp phi pháp không ra gì giữa lục lâm với nhau nữa. Cho dù là các cô nương trong thanh lâu sở quán, cũng dễ dàng hơn để tìm được nam tử khiến người động lòng thậm chí say mê trong “loạn thế” tương đối yên bình này.

Đối với tất cả mọi người mà nói, đây đều đã là thời kỳ tốt nhất rồi.

Triều đường bận rộn như trước, trên bờ cõi chính trị mới, các quan viên ít nhất có thể càng thêm thoải mái thực hiện khát vọng của mình. Trong khoảng thời gian gần đây, lại càng thêm bận rộn.

Tin tức không bình thường liên quan đến việc Tông Phụ Tông Bật “có thể” nam hạ kia đã dấy lên một cơn bão táp trong triều đình của Vũ triều. Tin tức mà cơn bão này mang tới từ trên xuống dưới vẫn ở trong trạng thái phong tỏa, nhưng người nhạy bén về tin tức, đã lờ mờ có thể phát giác ra được một tia đầu mối. Hành động của rất nhiều gia đình giàu có, luôn có thể kích lên một chút gợn sóng từ trong ra ngoài. Gợn sóng này chưa chắc là tiêu cực, sau mấy ngày lên men, trong vòng xã giao thượng tầng của thông tin nhạy bén Lâm An, tin tức có thể phải đánh trận đã có một hình thức ban đầu.

Người nghe ai nấy đều dõng dạc hùng hồn.

Theo thời gian đằng đẵng trôi qua, vì sự ôn dưỡng của cảnh tượng phồn hoa, đối với hiện trạng mười mấy năm trước của Cảnh Hàn triều, đến cả sự nhận biết đối với dò núi khuấy biển gần đây, sớm đã trở thành một dáng vẻ khác trong thâm tâm mọi người. Sự dốc sức vì nước của Nam Võ cho mọi người lòng tin rất lớn, một mặt tin rằng dù trời có sập xuống cũng sẽ có người cao lớn đỡ lấy, mặt khác, cho dù là các công tử của Lâm An, đa phần đều tin tưởng, dù người Kim có đánh tới lần nữa, Vũ triều đã rút kinh nghiệm xương máu cũng đã có sức mạnh chống trả —— đây cũng là thành quả mà Vũ triều tuyên truyền ra ngoài mấy năm gần đây.

Nếu có thể chống trả, thứ cần xem xét chính là cơ hội mà sự biến hóa quyền lực mang tới cho mọi người trong trận chiến này, cơ hội về mặt quyền lực, cơ hội về kinh tế. Mà mặc dù có người lo lắng Vũ triều lần nữa gặp khó khăn, cũng đa phần đều nghị luận rằng bản thân bỏ ra một phần sức lực thế nào, có thể cứu vớt mọi thứ trước cảnh ngộ nguy hiểm.

Biến hóa như thế, rốt cục là chuyện tốt hay chuyện xấu, cũng không dễ đánh giá. Nhưng tại thượng tầng của triều đường Vũ triều, đối với sự xuất hiện của tin tức này, tự nhiên không thể tùy hứng mà ứng phó như thế, sau một lượng lớn thảo luận và phân tích, việc xử trí toàn bộ tình thế, ngược lại càng có vẻ trở nên khó khăn.

Tần Cối thân là Xu Mật Sứ, lúc này bèn ở trong trung tâm của một mảnh bão táp.

Từ sau khi Vũ triều biến thành Nam Vũ và sự dò núi khuấy biển của Nữ Chân, Tần Cối trải qua nhiều phen trắc trở trên quan trường Vũ triều, giờ đây cũng đã là một trong những đại quan đứng trên đỉnh quyền lực. Đối lập với Tả tướng Lữ Di Hạo, Hữu tướng Trương Tuấn lúc này, trên triều đường Tần Cối càng thiên về thủ lĩnh phái lý trí hơn —— lúc ở Cảnh Hàn triều ông ta nhậm chức Ngự Sử Đài, nổi danh với sự cương trực không thiên vị, lại có thể ổn định đại cục, sau khi Kiến Sóc triều ổn định, Tần Cối lại trước sau làm ra mấy sự tích ổn định mâu thuẫn của cư dân nam bắc bằng thủ đoạn sấm sét, đắc tội không ít người, nhưng mà đích thực là suy nghĩ cho cả đại cục.

Phái lý trí lúc này, thông thường chính là phái chủ hòa, từ sau dò núi khuấy biển của người Nữ Chân, Tần Cối biết rõ sự chênh lệch võ lực giữa bên mình và người Kim, cực kỳ kiềm chế đối với mâu thuẫn của hai bên, hai năm nay thậm chí từng nói ra phương châm lớn, sách lược lớn như “người nam về nam, người bắc về bắc”.

Trong những đề án này của ông ta không có tình người, nhưng cực kỳ thực tế, bởi vì thái tử Quân Vũ là phái chủ chiến nhiệt huyết, cho nên Tần Cối vẫn luôn không được tướng vị, nhưng cũng vì vậy, địa vị trở nên cách biệt.

Hoàng đế Chu Ung lúc này cố nhiên là sủng ái nhi tử, nhưng mặt khác, trên phương diện lý trí lại vô thức nể trọng Tần Cối, quá nửa cho rằng nếu như chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản, người như Tần Cối còn có thể thu dọn cục diện rối rắm. Tin tức người Kim có thể nam hạ truyền tới, cuộc họp cao tầng của Vũ triều, không thể thiếu dạng quan lớn như Tần Cối, có điều lần này không đợi ông ta giội gáo nước lạnh, bầu không khí trong cả nội bộ triều đường, đều nhất trí ngưng trọng.

Mấy năm này, Vũ triều thao luyện tân binh, chế tạo quân giới, nếu như đối kháng Lưu Dự vẫn có mấy phần lòng tin, nhưng mà đối kháng Nữ Chân, người từ trên xuống dưới triều đình đầu óc thông suốt, đa phần đều hy vọng đây là tin tức giả truyền tới —— mỗi một năm trong quá khứ, kỳ thực đều đã từng có tin tức như vậy. Có điều, một năm trước mắt này, tình hình suy cho cùng đã khác.

Ngô Khất Mãi ngã bệnh, Tông Phụ Tông Bật muốn lấy Giang Nam, để đưa ra sự uy hiếp đối với Tông Hàn, đối với người Nữ Chân thượng võ mà nói, đây đích thực là tình huống cực kỳ có khả năng xảy ra. Dưới tiền đề giả thiết tin tức là thật, ứng đối của đám đông tiếp theo đây, phần lớn đều có vẻ sợ hãi, một mặt, phương châm tiến hành cùng lúc nghị hòa và gây chia rẽ nhận được sự tôn sùng của đám đông, mặt khác, đối với lựa chọn chiến tranh, lại ít nhiều có vẻ sợ hãi và hỗn loạn.

Tình huống cũng không phức tạp, từ sau Vũ triều thua mất cả Trung Nguyên trong đối kháng với người Nữ Chân vào mấy năm trước và Kiến Sóc triều được bình định, địa vị của quân đội Vũ triều bèn được nâng cao ở biên độ lớn. Sự đề cao này cũng không phải các văn thần nguyện ý, mà là sự thật xuất hiện bên trong ván cờ của động thái, một mặt tình hình hỗn loạn các nơi mang đến càng nhiều quyền lực hơn cho người cầm binh, mặt khác, bất luận là dân gian hay quan trường, yêu cầu đối với quân đội đã dần dần tăng vọt, trong này thậm chí còn có cả thái tử Quân Vũ, trong âm thầm vẫn luôn phất cờ hò reo cho quân đội, khiến quyền lực của triều đình phải chịu một sự kiềm chế ở mức độ nhất định.

Sự đối kháng giữa văn và võ, cũng không chỉ vì mỗi tư lợi, trên địa bàn của các đại quan được thái tử ưu ái như Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, quyền thế của quân đội ngập trời, mộ binh, thu thuế thậm chí bãi miễn một bộ phận quan viên đều được quyết bởi một lời của hắn. Các tướng quân dùng loại thủ pháp quá đáng này để đảm bảo sức chiến đấu, nhưng quyền lực của các quan văn lại khó thông hành, một mục quốc pháp muốn phổ biến xuống, dưới tay lại có lực lượng quân đội hoàn toàn không nghe lời thậm chí còn đối nghịch. Ở Vũ triều trước kia, tình huống thế này không thể tưởng tượng, tại Vũ triều hiện giờ, cũng chưa chắc đây chính là chuyện tốt đẹp gì.

Trên quan trường không có cái gì là đúng mức vừa phải, uốn nắn phải quá tay thường mới là chân tướng. Ngay như đại cục đối kháng Hắc Kỳ quân, văn thần trên triều đường đều đang nỗ lực phong tỏa sức mạnh Hoa Hạ quân ở tây nam, nhưng mà từng nhánh quân đội của Vũ triều lại đang lén lút thu mua hỏa khí của Hoa Hạ quân —— hai năm qua, bởi vì những hoạt động của các thư sinh như Long Kỳ Phi, Lý Hiển Nông ở tây nam, đối với những hoạt động giao thương của Hoa Hạ quân đi ra khỏi vũng bùn này, lần nào cũng có người báo lên triều đình, nhưng luôn là sống chết mặc bay. Những chuyện này, cũng luôn khiến người ta bực mình.

Muốn đánh bại kẻ địch, thì nhất định phải để quân đội có quyền tự chủ, không được để văn thần chỉ tay năm ngón. Để quân đội tự chủ, đối phương lại thường vượt quá giới hạn. Ván cờ trong này muốn đạt tới sự cân bằng, là một quá trình khá dài, nhưng nói tóm lại, làm sao có thể tiết chế quân đội một cách chuẩn xác lại không để chiến lực của họ bị tổn hại, là một giảng đường lớn của Vũ triều hiện tại. Một khi đại chiến mở ra, sự kiềm chế và nỗ lực mà rất nhiều đại thần làm trong mấy năm này, đều sẽ vỡ tan như bong bóng.

Triều đường thảo luận và tranh cãi một cách hỗn loạn và bức bối mấy ngày, lúc bắt đầu ôm lấy suy nghĩ tin tức này có thể có sai sót, nỗ lực phong tỏa tin tức, dưới áp lực không ngừng của đám người trưởng công chúa phủ và Trương Tuấn, mới phái ra sứ giả, để thủ lĩnh, chỉ huy quân đội các nơi chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời phái người tiến kinh thương nghị thời cuộc, đối sách. Những người đưa tin này mới tới nửa đường, một tin tức kinh dị đã lan tràn tới từ nam chí bắc, sóng gió chấn động như nổ tung hàng loạt, ầm ầm kéo dài ngàn dặm, nhào tới trước mắt!

......

Thời gian đẩy trở về mấy ngày trước, Biện Lương đã từng là đô thành của Vũ triều, lúc này là thủ đô của Đại Tề, khí trời tối tăm và ngột ngạt.

Trận đại loạn kia là đột nhiên xuất hiện.

Lúc biến loạn phát sinh, Lưu Dự đang gặp mặt mấy đại thần trong thư phòng, lúc tiếng va chạm của binh khí vang lên, tim hắn đã bắt đầu chìm xuống.

Trong cơn ác mộng của mấy năm này, có lẽ hắn đã từng thấy qua tình cảnh có chút tương tự nào đó. Lưu Dự cứng đờ ngồi phía sau bàn đọc sách khẽ run, khi thống lĩnh cấm quân Tiết Quảng Thành xách đao sải bước đi vào, khoảng sân bên ngoài đã là một mảnh chém giết.

- Ngươi, ngươi ngươi......

- Bệ hạ, có người đã hẹn sẵn với ngài rồi.

Cửa lớn ngự thư phòng bị đóng rầm một cái, thân ảnh đó nhếch môi, cất bước tới.

- Ta tới đón ngươi.

Hệt như thân ảnh mà hắn nhìn thấy trong cái đêm của ba năm trước đó, thân hình Tiết Quảng Thành cao lớn, Lưu Dự rút trường kiếm ra, đối phương đã bước đến, vung đại thủ lên, gào thét đánh tới.

Từ sau khi Lưu Dự bị gian tế Hắc Kỳ uy hiếp trong hoàng cung, chỗ hắn ở đều có từ năm trăm đến một ngàn tinh nhuệ Nữ Chân canh giữ, thay phiên canh gác với Hán quân, nhưng trong lúc này, cả hoàng thành đều đã rơi vào chém giết.

Thiết Thiên Ưng ở lại Biện Lương mấy ngày đã trải nghiệm được hỗn loạn lớn lần này, trong thành Biện Lương sớm đã không còn vẻ phồn hoa thuở nào dâng lên khói báo động, tin tức các nơi vô cùng hỗn loạn, có người nói là một bộ cấm quân tham dự vào phản loạn, có người nói đã có không ít đại thần nỗ lực quay về với chính nghĩa, thoát ly bóng tối của người Nữ Chân.

Nằm dưới sự quản lý của người Nữ Chân mấy năm, tuy rằng trải qua trấn áp khủng bố, nhưng mảnh đất Trung Nguyên, người lòng mang ngạo khí vẫn không ít. Trận hỗn loạn to lớn này dẫn tới phản ứng dây chuyền, có người mở cửa thành ra, kích động cư dân trong thành Biện Lương chạy khỏi chỗ này, trốn đi Nam Vũ, cũng có người tham gia vào trong trận chém giết. Đại tướng Nữ Chân A Lý Quát trấn thủ Biện Lương không lâu sau đó bèn nhổ trại vào thành, lúc này đã có mấy triều thần Đại Tề dắt díu người nhà, ra khỏi thành chạy trốn.

Hoàng đế Lưu Dự cũng bị cướp ra bên ngoài thành.

Tinh binh của A Lý Quát lập tức đuổi theo.

Đuổi và trốn, hỗn loạn và tàn sát. Rất rất nhiều người vẫn chưa làm rõ được chuyện đã xảy ra, rốt cuộc là có người phản loạn tạo phản, hay là nhánh quân đội được người ta gọi là Hắc Kỳ ở phương nam kia cuối cùng đã ra tay với Lưu Dự. Thiết Thiên Ưng sau đó lại phát giác ra, việc tổ chức của Hắc Kỳ mấy năm trong triều đường Đại Tề, đã phát động trong một đêm.

Quá trình của toàn bộ biến cố này mãnh liệt và nhanh chóng, thậm chí khiến người ta không phân biệt được ai bị che giấu, ai bị kích động, ai bị lừa gạt, một lượng lớn tin tức giả tạo cũng che lấp phản ứng đầu tiên của người Nữ Chân, tinh nhuệ Hắc Kỳ bắt được Lưu Dự trốn ra thành nam. A Lý Quát giận tím mặt, suất lĩnh tinh nhuệ một đường bám riết, cả một quá trình truy sát, thậm chí kéo dài mấy ngày, lan tràn từ Biện Lương đến mảnh đất ngàn dặm tây nam.

Bốn ngày sau, đội quân truy bắt của A Lý Quát trở về, bọn họ đã vây bắt giết chết ước chừng mười hai thành viên Hắc Kỳ, mười hai người này chết vô cùng thảm khốc, nghe nói toàn bộ bị phanh thây —— bởi vì A Lý Quát không mang người sống trở về, đoán chừng những người này đều là chết rồi mới bị bắt lại —— Lưu Dự đã biến mất.

Cả thành Biện Lương loạn thành một mảnh, Thiết Thiên Ưng đã lặng lẽ rời khỏi khu vực nguy hiểm này, nhớ tới toàn bộ hành động của Hắc Kỳ, cũng khó tránh sóng lòng trào dâng. Có điều, cùng với tin tức tiếp theo về Lưu Dự truyền tới hai ngày sau, cả con tim hắn đều trở nên lạnh lẽo......

......

Lâm An, lúc tin tức thứ nhất truyền tới mới là sáng sớm của một ngày trước, trên triều hội, mọi người đều đã biết được tin tức này.

Biện Lương đại loạn, Lưu Dự hoàng đế Ngụy Tề bị người ta bắt đi trong hoàng cung, đại tướng Nữ Chân A Lý Quát sai đại quân đuổi bắt, lúc này vẫn chưa tìm được Lưu Dự.

Đây tất nhiên là thủ bút của Hắc Kỳ rồi.

Mấy năm trước trận chiến của Tiểu Thương Hà kết thúc, Lưu Dự trắng trợn ăn mừng, kết quả một buổi tối nào đó bị người của Hắc Kỳ quân lẻn vào hoàng cung, đánh đập một trận. Lưu Dự từ đó thần hồn nát thần tính, bị dọa thành kẻ thần kinh, chuyện này nghe nói là thật, bị rất nhiều thế lực truyền đi thành trò cười, nhưng cũng vì vậy chứng thực được tin đồn Hắc Kỳ thâm nhập gian tế vào các thế lực của Trung Nguyên.

Trong giờ phút quan hệ Kim Vũ căng thẳng này, Hắc Kỳ quân đột nhiên xuất hiện giáng một đòn phủ đầu như vậy cho Kim quốc, đối với triều đình Vũ triều, không thể không nói là một chuyện tốt. Đám người hoặc nhiều hoặc ít đều thở phào một hơi.

Buổi sáng ngày thứ hai, khoảng giờ Tỵ, đám đông vẫn đang thương nghị về ảnh hưởng của biến loạn Ngụy Tề, tin vui đó đã truyền tới.

- ......Ngụy Tề Lưu Dự lấy huyết thư chiếu cáo thiên hạ......ban đầu chó Kim thế lớn, một tộc Lưu thị bị ép bất đắc dĩ, vì bảo vệ cơ nghiệp Vũ triều, không thể không lá mặt lá trái, thờ Kim để nương thân, nơm nớp lo sợ......cuối cùng giữ được đại cục Vũ triều không mất, Trung Nguyên vẫn ở trong tay người Hán......mà nay thế cục chín muồi, liền cùng nghĩa sĩ các lộ, khởi binh quay về chính nghĩa, trở về Đại Vũ ta......Trung Nguyên đã trở về chính đạo rồi, đại hỉ a, bệ hạ ——

Ngày hè, ánh nắng ngoài điện rực rỡ chiếu vào, thái giám truyền tin nói xong chuyện này, Chu Ung ngồi trên long ỷ vẫn còn có chút mê muội.

- A......trở về chính đạo rồi......

Chỉ trong chớp mắt, Trung Nguyên trở về chính đạo rồi. Vũ triều, trở lại mà không mất một tấc đất nào?

Trên triều đường, sắc mặt đám người Lữ Di Hạo, Tần Cối đã trở nên trắng bệch, trên dưới toàn bộ triều đường, tiếng hô hấp đều bắt đầu trở nên khó khăn, ánh nắng bên ngoài, đột nhiên trở nên giống như không còn màu sắc, trăm kiếm ngàn đao, như núi như biển từ ngoài điện tràn vào, giống như đâm tới trước mặt mỗi người.

- Hắc Kỳ......đây là độc kế muốn vong Vũ triều ta đây mà......

......

Bên trong phủ công chúa, Chu Bội nghe được tin tức này, rơi vỡ cái chén trong tay, hai tay nàng run rẩy, không còn huyết sắc.

......

Từ sau khi giết vua, trong thời gian mười năm qua, đối với Vũ triều, Hắc Kỳ quân vẫn luôn duy trì thái độ kiềm chế.

Mặc dù giao phong trên chiến trường thường sẽ không lưu tình, lúc tự bảo vệ cũng sẽ không ngại hạ độc thủ, nhưng ngoài cái này ra, đa số mưu lược của Hắc Kỳ quân cũng không để lộ bao nhiêu ác ý đối với Vũ triều. Dường như là lòng mang áy náy đối với hành vi độc ác giết vua của mình, sách lược của Hắc Kỳ, nếu có thể né tránh Vũ triều, thường sẽ tránh đi, cho dù không thể né tránh, hoặc nhiều hoặc ít, ngoài miệng cũng đều có khuynh hướng thiện ý.

Lần này, trên thời điểm mấu chốt như vậy, một bạt tai của Hắc Kỳ đã tát lên mặt người Nữ Chân. Điều mà chưa ai từng dự liệu đó là, hắn rốt cục đã trở tay hung hăng đâm mũi kiếm vào trong tâm khảm của Vũ triều.

Đây là một kiếm bộc lộ tài năng, cũng bao hàm sự lãnh khốc và hung tàn ngươi chết ta sống.

Trên vũ đài của thiên hạ, trước giờ chưa từng có không gian sinh tồn của tình cảm, cũng không có chỗ trống cho kẻ yếu thở dốc.

Không lâu sau đó, tin tức truyền khắp thiên hạ.

Bánh răng của chiến tranh, chậm rãi móc vào. Bên dưới sóng nước, giao phong đang triển khai một cách kịch liệt......

Bình Luận (0)
Comment