Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 993 - Chương 993: Lòng Ta Cách Sơn Hải, Sơn Hải Không Thể Bình 1

Chương 993: Lòng ta cách sơn hải, sơn hải không thể bình 1 Chương 993: Lòng ta cách sơn hải, sơn hải không thể bình 1

Kim Vũ đối kháng lẫn nhau, từ bắc quốc tới Giang Nam, thiên hạ đã mấy phần. Với tư cách là một chân trong thế chân vạc thiên hạ, tin tức Lưu Dự trở về chính đạo, đã mang tới một đòn đánh to lớn có thể tưởng tượng được cho thế cục thiên hạ hơi yên bình trên bề mặt. Trong đại cục của cả ván cờ thiên hạ, tin tức này tốt với ai xấu với ai cố nhiên khó mà nói rõ, nhưng nhận biết về dây đàn đột nhiên kéo căng, lại đã bày ra trước mắt mọi người hết sức rõ ràng.

Gần như có cùng phản ứng với vị trưởng công chúa của nam quốc kia sau khi nghe thấy tin tức này, trong thành Uy Thắng của mặt bắc Hoàng Hà, sau khi làm rõ được biến hóa của mấy ngày Lưu Dự bị bắt, sắc mặt của Lâu Thư Uyển, trong khoảng thời gian đầu tiên, cũng là trắng bệch —— đương nhiên, bởi vì vất vả thời gian dài, sắc mặt nàng vốn dĩ đã có vẻ yếu ớt —— nhưng lần này, sự sợ hãi và dao động trong mắt nàng vẫn rõ ràng đến mức khiến người ta nhìn ra được.

Khoảng cách từ lúc giết chết Điền Hổ soán vị đoạt quyền trôi qua vẫn chưa tới một năm, lương thực mới trồng xuống vẫn hoàn toàn chưa tới mùa vụ thu hoạch, tương lai có thể sẽ mất mùa đã gần ngay trước mắt.

- Triệu tập thị vệ, đi mời Triển Ngũ gia tới.

Hơi sắp xếp một chút, Lâu Thư Uyển phân phó thủ hạ đi, mời đại diện của Hoa Hạ quân vào phủ.

- Nếu hắn không tới......lăng trì hắn.

Từ sau khi lật đổ chính quyền Điền Hổ, chính quyền của Điền Thực mới và Hoa Hạ quân triển khai một loạt hợp tác, cường nỏ, thiết pháo, thuốc nổ, đao thương thậm chí cả sách vở tri thức, chỉ cần có thể lấy được, Lâu Thư Uyển đều sẽ triển khai giao thương với tây nam. Trong sự tiến hành mậu dịch này, Lâu Thư Uyển còn tích cực thu thập nhân tài thợ thủ công chuẩn bị chế tác phỏng theo rất nhiều trang bị của Hoa Hạ quân —— nếu như thế cục yên bình, đây là chuyện sẽ đi vào quỹ đạo từ sáu tháng cuối năm.

Những giao dịch không công khai này quy mô không nhỏ, Triển Ngũ, người của Hoa Hạ quân vốn dĩ phụ trách địa bàn Điền Hổ trở thành nhân viên cân đối trong bóng tối của đôi bên. Vị hán tử trung niên vốn cộng tác cùng Phương Thừa Nghiệp này tướng mạo đôn hậu, có lẽ sớm đã biết được toàn bộ tình thế, sau khi nhận được lời triệu tập của Lâu Thư Uyển bèn thành thật đi theo.

Lâu Thư Uyển ngồi trong phòng tiếp khách, thân hình đơn bạc nhưng có vẻ đáng sợ, ánh mắt nhìn thẳng vào người đi vào, phảng phất như muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương trước —— những năm này, trên tay nàng cũng không phải chưa từng dính máu, nữ nhân ở trên ngôi cao mất đi phụ thân và huynh trưởng, gần như có thể nói là mất đi hết thảy người thân, là càng đáng sợ hơn so với Lâu Cận Lâm ban đầu danh chấn Hàng Châu. Nhưng mà, Triển Ngũ cũng chỉ là cung kính hành lễ, nhìn lại, không nói gì.

Cứ như vậy trầm mặc rất lâu, ý thức được nam nhân trước mắt sẽ không dao động, Lâu Thư Uyển đứng dậy.

- Thời điểm mùa xuân, ta đã trồng một bãi đất trũng trong sân viện bên ngoài. Đủ thứ linh tinh đều trồng một chút. Ta từ nhỏ được nuông chiều, sau đó cũng từng trải qua nhiều khổ cực, nhưng cũng chưa bao giờ hình thành thói quen trồng trọt, dự tính đến mùa thu cũng không thu hoạch được thứ gì. Nhưng hiện giờ xem ra, là không có cơ hội đến mùa thu.

Lời nói từ trong miệng nàng đơn giản mà lạnh lùng, lại nhìn sang Triển Ngũ.

- Năm ngoái ta mới giết Điền Hổ, những người bên ngoài kia đã trồng trọt rất nhiều thứ, còn chưa thu hoạch được lần nào, bởi vì hành động của Hắc Kỳ quân ngươi, đều không thể thu được gì rồi. Triển Ngũ gia, ngài cũng từng trồng trọt, trong lòng nghĩ thế nào?

Triển Ngũ trầm mặc một lát.

- Thời cuộc như vậy, không ai muốn cả. Nhưng ta nghĩ Lâu cô nương đã hiểu lầm.

- Ồ? Đây chính là cách nói cứu mạng mà Ninh Lập Hằng dạy ngươi?

- Là cách nghĩ của bản thân ta, dù Ninh tiên sinh có tính toán không bỏ sót, cũng không đến mức tốn tâm tư vào mấy việc này.

Triển Ngũ chắp tay, thành khẩn cười cười.

- Lâu cô nương chụp hết toàn bộ chuyện này lên Hoa Hạ quân chúng ta, thực sự có chút không công bằng.

- Ngươi muốn nói với ta, là đám phế vật của Vũ triều kia cướp đi Lưu Dự? Lần này không có quan hệ gì với các ngươi?

Lâu Thư Uyển cười lạnh, trong ánh mắt lạnh lùng cũng đã mang theo sát ý.

Triển Ngũ phía đối diện lại lắc đầu.

- Không, lần này coi như là thủ bút của Hoa Hạ quân ta, Vũ triều vẫn chưa có được thủ đoạn như vậy. Hơn nữa, năm đó Tiểu Thương Hà rút lui, các đồng chí bên ta thâm nhập vào hoàng cung Lưu Dự, đánh hắn bị thương, chính là một chuỗi kế hoạch: Tiết lộ tin tức phe ta thâm nhập quy mô lớn, khiến các thế lực của Trung Nguyên lo sợ hão huyền, nội bộ nghi kỵ lẫn nhau, cũng là để âm thầm duy trì uy danh của Hoa Hạ quân ta, sau khi khuấy đảo cung đình của Lưu Dự thì tận lực thâm nhập vào đó, để vào thời khắc cần thiết giết chết hoặc bắt Lưu Dự đi, đây hẳn là phục bút lưu lại từ ban đầu, giờ xem ra, đích thực đã thành công.

Triển Ngũ ngôn từ thẳng thắn, thần sắc Lâu Thư Uyển càng lạnh hơn một chút.

- Hừ, nói như vậy, ngươi không thể xác định liệu có phải là Hoa Hạ quân các ngươi làm không, nhưng vẫn cho rằng chỉ có Hoa Hạ quân mới có thể làm, lợi hại đấy.

- Nhưng Lâu cô nương không nên vì thế trách tội Hoa Hạ quân ta, có hai đạo lý.

Triển Ngũ nói.

- Thứ nhất, hai quân đối chọi, chẳng lẽ Lâu cô nương gửi gắm hy vọng vào sự nhân từ của đối thủ?

Lâu Thư Uyển lắc đầu, nghiêm nghị nói.

- Ta chưa từng mong đợi các ngươi sẽ nhân từ với ta! Cho nên các ngươi làm thế nào, ta cũng có thể ăn miếng trả miếng thế ấy!

- Vậy mời Lâu cô nương nghe ta nói lý do thứ hai: Nếu lần này Hoa Hạ quân ta xuất thủ, chỉ vì lợi ích của bản thân mà khiến thiên hạ khó chịu, Lâu cô nương giết ta không sao, nhưng Triển Ngũ thiết nghĩ, chuyện lần này thực sự là thế cục cả hai cùng có lợi buộc phải làm vậy.

Triển Ngũ dừng lại một chút trong ánh mắt của Lâu Thư Uyển.

- Vẫn mong Lâu cô nương suy nghĩ đến hành động gần một năm nay của chó Kim, nếu lần này Hoa Hạ quân ta không ra tay, Kim quốc sẽ từ bỏ công phạt đối với Trung Nguyên sao?

- Chí ít sẽ không gấp gáp như thế.

- Ta thấy chưa chắc.

Triển Ngũ lắc đầu.

- Năm ngoái chính biến Hổ Vương, người Kim chưa từng khua chiêng gõ trống hưng sư vấn tội, trong đó đã lờ mờ có đầu mối xong việc rồi tính sổ, đầu năm nay Ngô Khất Mãi trúng gió liệt giường, Tông Phụ Tông Bật vì cầu chế ước được Tông Hàn, đã có tin tức nam hạ. Mảnh đất Trung Nguyên lúc này, Tông Hàn chiếm chủ yếu, Tông Phụ Tông Bật nắm giữ được chung quy là mảnh địa bàn nhỏ ở mặt đông, một khi Tông Phụ Tông Bật nam hạ chiếm lấy Giang Nam, cách làm đơn giản nhất của bên phía Tông Hàn là gì, Lâu cô nương có từng nghĩ qua chưa?

Hắn chưa đợi Lâu Thư Uyển trả lời.

- Bước đầu tiên của Tông Hàn, nằm ở chỗ củng cố địa bàn Trung Nguyên, muốn củng cố địa bàn Trung Nguyên, chỉ cần thu hồi quyền lực trong tay Lưu Dự. Đầu năm nay, sứ giả Ngụy Tề Trần Cư Mai lên phía bắc, du thuyết các phương Nữ Chân nam hạ chinh phạt Vũ triều, đây là hoạt động năm nào cũng có sau khi Lưu Dự xưng đế, chuyện này bị trì hoãn vì Ngô Khất Mãi trúng gió, đối với đám người ở mặt nam mà nói, vua một nước trúng gió ngã bệnh, chuyện quan trọng nhất theo đó mà tới chính là nội đấu phát sinh xung quanh việc lập trữ, ai biết Nữ Chân lại khác. Tông Phụ Tông Bật nghĩ đến đoạt lấy Giang Nam, dùng công tích uy hiếp Tông Hàn, mà khi Trần Cự Mai xuôi nam từ Đại Đồng, người Nữ Chân lần đầu tiên sắp xếp cho Trần Cự Mai một đội thị vệ, thân phận của đội thị vệ này ngoài mặt là gia vệ của Hoàn Nhan Hi Doãn.

Triển Ngũ dừng một chút, Lâu Thư Uyển nói.

- Chỉ vì một điểm không bình thường này?

- Công tác tình báo chính là tích lũy từng chút một, từng chút một không bình thường, thường cũng sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề. Thực không dám giấu giếm, tin tức từ mặt bắc truyền tới, từng yêu cầu ta tận lực quan sát đầu mối không bình thường trong đó trên đường Trần Cư Mai xuôi nam, ta vốn cho rằng đây là một lần giám sát bình thường, sau cũng chưa từng trả lời một cách chắc chắn. Nhưng sau này xem ra, đồng chí ở mặt bắc đã kịp tới Biện Lương trước một bước so với Trần Cư Mai, tiếp đó do người phụ trách ở Biện Lương đưa ra phán đoán, phát động toàn bộ hành động này.

Lâu Thư Uyển nheo mắt.

- Không phải quyết định do Ninh Nghị đưa ra?

- Trời nam đất bắc cách nhau ngàn dặm, tình huống thay đổi trong nháy mắt, Ninh tiên sinh cố nhiên đã từng có rất nhiều sắp xếp khi Nữ Chân biến động, nhưng việc thực hiện sự vụ các nơi, trước giờ đều do người phụ trách các nơi phán đoán.

Triển Ngũ thẳng thắn nói.

- Lâu cô nương, đối với việc lựa chọn thời cơ bắt đi Lưu Dự liệu có phù hợp hay không, ta không dám nói một cách tuyệt đối, nhưng mà nếu Lưu Dự cuối cùng thật sự rơi vào tay Hoàn Nhan Hi Doãn thậm chí là Tông Hàn, đối với toàn bộ Trung Nguyên, sợ rằng lại là một loại tình huống khác rồi.

Hắn giang tay ra.

- Trong thời gian những năm từ khi Nữ Chân nam hạ, đuổi Vũ triều ra khỏi Trung Nguyên, phản kháng các nơi vẫn luôn không dứt, cho dù là trong triều đường của Lưu Dự, người lòng hướng về Vũ triều cũng nhiều không kể xiết, ngoài như Lâu cô nương không cam lòng khuất phục kẻ địch bên ngoài, như Vương Cự Vân tỏ rõ thái độ phản kháng, hiện giờ cũng có rất nhiều người. Các người đang chờ đợi một cơ hội tốt nhất, nhưng thứ cho Triển mỗ nói thẳng, Lâu cô nương, làm gì còn có cơ hội cho các người ở đây luyện binh mười năm như thế? Đợi đến khi các người binh hùng tướng mạnh vung tay hô hào? Thiên hạ cùng theo? Khi đó chỉ sợ toàn bộ thiên hạ, sớm đã thuộc về Kim quốc.

- Chí khí con người sẽ bị hao mòn sạch sẽ từng chút một, Lưu Dự trở về chính đạo là một thời cơ tốt nhất, có thể khiến người có tâm tư bất khuất ở Trung Nguyên lần nữa cùng nhau đứng dậy. Chúng ta cũng hy vọng trì hoãn sự tình lâu hơn, nhưng sẽ không có cơ hội nào tốt hơn nữa, bao gồm người Nữ Chân, bọn họ cũng hy vọng có cơ hội tốt hơn, ít nhất theo chúng ta được biết, thời gian nam chinh dự định của Nữ Chân —— thời gian triệt để tiêu diệt Vũ triều, vốn dĩ nên là sau hai đến ba năm, chúng ta sẽ không để bọn chúng đợi đến thời điểm đó, Ngô Khất Mãi đổ bệnh cũng khiến bọn chúng chỉ có thể vội vàng nam hạ. Cho nên ta nói, đây là thời cơ tốt nhất, cũng là thời cơ cuối cùng, sẽ không có thời cơ tốt hơn đâu.

Triển Ngũ dừng một chút.

- Đương nhiên, Lâu cô nương vẫn có thể có lựa chọn của mình, hoặc là Lâu cô nương vẫn lựa chọn lá mặt lá trái, thần phục Nữ Chân, ngồi nhìn đám người Vương Cự Vân bị Nữ Chân dẹp tan sau đó mới tính sổ mọi chuyện, các ngươi đã hoàn toàn mất đi cơ hội phản kháng —— thế lực của Hoa Hạ quân chúng ta và Lâu cô nương suy cho cùng ngăn cách ngàn dặm, nếu ngươi đưa ra lựa chọn như vậy, chúng ta sẽ không phán xét, quan hệ sau này cũng chỉ dừng lại ở chuyện làm ăn hiện giờ. Nhưng nếu như Lâu cô nương lựa chọn tuân theo chút kiên trì nho nhỏ trong lòng, chuẩn bị đối địch với Nữ Chân, Hoa Hạ quân chúng ta đương nhiên cũng sẽ chọn lựa toàn lực ủng hộ Lâu cô nương.

- Các ngươi muốn ta đỡ thương, nói nghe hay ho lắm.

Lâu Thư Uyển nghiêng đầu cười lạnh, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lại hơi đỏ ửng.

Triển Ngũ gật đầu.

- Thật như Lâu cô nương đã nói, suy cho cùng Lâu cô nương ở bắc Hoa Hạ quân ở nam, nếu các người có thể tự bảo vệ mình trước mặt người Kim, đối với chúng ta cũng là tin tức đôi bên cùng có lợi.

- Đây là lời Ninh Lập Hằng lưu lại nhỉ? Nếu chúng ta lựa chọn kháng Kim, các ngươi sẽ có những lợi ích gì?

- Đúng là điều Ninh tiên sinh trước khi đi đã nhắc tới.

Triển Ngũ gật đầu.

- Nếu lần này phía Lâu cô nương lựa chọn đối kháng với người Kim......ủng hộ, trong khả năng cho phép của Hoa Hạ quân, sẽ toàn lực ủng hộ.

- ......Cái gì cũng có thể?

Lâu cô nương nhìn Triển Ngũ một lúc, đột nhiên mỉm cười.

- Chỉ cần có thể làm được, đều có thể thương lượng.

- Sau khi lấy được lợi ích ta sẽ bán các ngươi.

Nụ cười của Lâu Thư Uyển lúc này, ngược lại có chút quyến rũ, Triển Ngũ khẽ dời ánh mắt đi.

- Lâu cô nương sẽ không.

- Ồ? Các ngươi chắc chắn đến vậy rằng ta sẽ không quy hàng người Kim à?

- ......Lúc Ninh tiên sinh rời khỏi đã nói như vậy.

Lời nói của Triển Ngũ vang lên, nụ cười trên mặt Lâu Thư Uyển thu lại, chỉ thấy huyết sắc trên gương mặt nàng cũng hoàn toàn rút đi cùng lúc đó, nhìn Triển Ngũ, thần sắc trong mắt nữ nhân lạnh lẽo, nàng như muốn nổi giận, sau đó lại bình tĩnh trở lại, chỉ có lồng ngực nặng nề phập phồng hai lần, nàng đi trở về trước bàn, quay lưng về phía Triển Ngũ.

- Ta sẽ cân nhắc.

Sau đó trở tay quét bay chén trà trên bàn.

- Cút.

Nàng nói.

Trong mắt Triển Ngũ hơi hiện lên chút thần sắc suy tư, sau đó chắp tay cáo từ.

....................

Dường như đó là dung nham nóng hổi, đang lên men sôi sục dưới mặt nước Trung Nguyên.

Thọ Châu, sắc trời đã vào đêm, bởi vì thời cuộc rung chuyển, quan phủ đã đóng bốn mặt cửa thành, trong ánh lửa lốm đốm, binh sĩ tuần tra qua lại trong thành trì.

Thư phòng, nội viện phủ tri châu, một cuộc trò chuyện đặc biệt đang tiến hành, tri châu Tiến Văn Khang nhìn vào nam tử cao lớn mặc trang phục bộ đầu phía trước, trong ánh mắt có thận trọng cũng có giật mình. Nam tử cao lớn này tên là Biên Hưng Mậu, chính là bổ khoái khá có tiếng ở một dải Thọ Châu, hắn tính cách hào sảng, trọng nghĩa khinh tài, lúc phá án lại rất cẩn thận, tuy rằng quan vị không cao, nhưng khá có danh vọng trong dân chúng châu phủ, ngoại giới gọi hắn là “Biên Hổ Đầu”. Hôm nay hắn tới, hành động đã làm lại vượt quá bổn phận: Thuyết phục tri châu theo Lưu Dự nương nhờ Vũ triều.

- Biên Hổ Đầu à Biên Hổ Đầu, làm việc chung lâu như thế, vậy mà ta không nhìn ra, ngươi lại là người của Hắc Kỳ.

- Hạ quan tuyệt đối không phải là người của Hắc Kỳ.

Biện Hưng Mậu kia chắp tay.

- Chỉ là Nữ Chân khí thế đùng đùng hung dữ, mấy năm trước chưa từng có cơ hội quyết tử với chó Kim. Mấy năm này, hạ quan luôn biết đại nhân có lòng đối với lê dân, tình cảm sâu đậm cao quý, chỉ có điều Nữ Chân thế lớn, không thể không lá mặt lá trái, lần này chính là cơ hội cuối cùng, hạ quan đặc biệt tới nói với đại nhân, tiểu nhân bất tài, nguyện cùng tiến thoái với đại nhân, ngày sau chiến đấu một mất một còn với Nữ Chân.

- Ngươi có thể xác định ta muốn kéo theo bách tính cả thành này quyết một mất một còn với Nữ Chân à?

- Trung Nguyên ngàn vạn người, kẻ có lòng với Vũ triều đâu chỉ một người? Lần này Lưu Dự ra huyết thư cho gọi, chỉ cần Vũ triều hô ứng, nhất định có vô số người đứng ra hưởng ứng......bỏ lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội nữa.

Tiến Văn Khang trầm mặc một lát.

- ......Chỉ là sợ Vũ triều không hô ứng.

- Cho dù Vũ triều thế yếu, có cơ hội tốt này, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu như bỏ lỡ rồi, sau này Trung Nguyên sẽ thật sự rơi vào tay người Nữ Chân, muốn thu về cũng không thu nổi nữa......đại nhân, thời cơ không thể bỏ lỡ.

Tiến Văn Khang nhìn hắn.

- Một bộ đầu như ngươi, đột nhiên nói với ta những chuyện này, còn nói bản thân không phải Hắc Kỳ quân......

- Đại nhân......

Trong những ngày này, hoặc tình hình tương tự, hoặc cách nói tương tự lần lượt xuất hiện tại các nơi có quan viên, hương thân nghiêng về Vũ triều hoặc có dư luận khá tốt, Từ Châu, người kể chuyện tự xưng là thành viên Hoa Hạ quân còn chẳng kiêng nể đến chỗ quan phủ, cầu kiến và du thuyết quan viên địa phương. Dĩnh Châu, đồng dạng có người nghi là thành viên Hắc Kỳ gặp phải truy sát trên đường du thuyết. Trần Châu lại xuất hiện một lượng lớn truyền đơn, lan tràn những tin tức về việc Kim quốc sắp sửa chiếm lĩnh Trung Nguyên, thời cơ đã đến......

Trong thành Lâm An, Chu Quân Vũ nấn ná bên trong trưởng công chúa phủ, nói chuyện với tỷ tỷ gương mặt mộc mạc lạnh lùng —— trong cuộc nói chuyện trước đó, hai tỷ đệ đã cãi nhau một trận. Đối với hành động của Hoa Hạ quân lần này, Chu Bội không thể tha thứ hệt như chính mình bị đâm một đao, Quân Vũ ban đầu cũng có cách nghĩ như vậy, nhưng không lâu sau nghe được phân tích của các bên, mới thay đổi cách nhìn.

- ......Chuyện này chung quy có hai khả năng. Nếu bên chó Kim kia không nghĩ tới muốn ra tay với Lưu Dự, tây nam làm loại chuyện này, chính là muốn để trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Nhưng nếu phía chó Kim đã quyết dịnh phải xâm lược phía nam, vậy chính là tây nam nắm được cơ hội, mấy loại chuyện đánh trận này sao có thể để ngươi từ từ tính! Nếu như đợi đến khi Lưu Dự bị triệu về Kim quốc, đến cả cơ hội hiện giờ chúng ta cũng sẽ không có, hiện tại chí ít có thể vung tay hô hào, hiệu triệu con dân Trung Nguyên đứng dậy chiến đấu! Tỷ, đã đánh bao nhiêu năm như vậy rồi, Trung Nguyên đã không giống với trước kia nữa, chúng ta cũng không giống với trước kia, dốc hết sức đánh một trận nữa với người Nữ Chân, đánh mười trận, đánh một trăm trận, chưa chắc không thể thắng......

- Ngươi lại luôn muốn nói giúp cho hắn.

Chu Bội lạnh lùng nhìn hắn.

- Ta biết là phải đánh, chuyện đến nước này, ngoài đánh ra còn có thể làm gì? Ta sẽ ủng hộ đánh, nhưng mà Quân Vũ, thủ đoạn tàn độc của Ninh Lập Hằng, ngươi không được lơ là. Không nói tới một đao hắn găm cho Vũ triều lần này, chỉ là Biện Lương, vì muốn bắt Lưu Dự, hắn đã kích động bao nhiêu quan viên lòng hướng về Vũ triều khởi sự? Những người này đều bị coi là mồi nhử, bọn họ bắt Lưu Dự đi rồi, người cả thành đều bị giữ lại đó, ngươi có biết bên đó sẽ phải xảy ra chuyện gì không? Món nợ này phải tính lên đầu hắn!

Mặc dù ban đầu mượn con đường trưng binh trắng trợn của Ngụy Tề, Ninh Nghị để cho một bộ phận thành viên Hoa Hạ quân thâm nhập vào thượng tầng của đối phương, nhưng muốn bắt Lưu Dự đi, vẫn không phải là một chuyện đơn giản. Vào ngày phát động hành động, Hoa Hạ quân gần như đã dùng hết tất cả con đường có thể sử dụng, trong đó rất nhiều quan viên ngay thẳng bị kích động thậm chí đều không biết mấy năm nay vẫn luôn kích động mình vậy mà không phải người Vũ triều. Cả hành động này hầu như đã dùng hết nội tình của Hoa Hạ quân để lại Biện Lương, tuy rằng đã đặt người Nữ Chân vào thế khó, nhưng phía sau rất nhiều người tham dự vào chuyện này, cũng không kịp đào tẩu, kết cục của bọn họ khó có thể tốt được.

- Ây dà......chuyện chiến tranh, sao có thể lòng dạ đàn bà......

- Không sai, không thể lòng dạ đàn bà, ta đã hạ lệnh tuyên truyền chuyện này, những người đã chết ở Biện Lương lần này, bọn họ là lòng hướng về Vũ triều, liều mạng đi khởi sự, kết quả bị lừa gạt. Món nợ máu này đều phải ghi dưới tên Hắc Kỳ quân, đều phải ghi dưới tên Ninh Nghị ——

Hốc mắt Chu Bội ửng đỏ.

- Đệ đệ, không phải ta muốn nói với ngươi chuyện này ác cỡ nào, nhưng ta biết ngươi nhìn nhận hắn thế nào, ta chính là muốn nhắc nhở ngươi, tương lai có một ngày, khi sư phụ ngươi muốn ra tay với Vũ triều, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với chúng ta, ngươi đừng có......chết trên tay hắn.

- Ầy......

Nghe Chu Bội nói tới mấy chuyện này, Quân Vũ sững sờ một lát, cuối cùng thở dài.

- Suy cho cùng là đánh trận, đánh trận rồi, có cách gì chứ......, ai dà, ta biết, hoàng tỷ......ta biết......

Mặt mũi của hắn đau khổ.

Không có bao nhiêu người biết, cùng thời khắc đó, tây nam, ba huyện Hòa Đăng, Bố Lai, Tập Sơn, cũng đang ở trong một bầu không khí tương đối tiêu điều, ám sát nhắm tới Ninh Nghị cũng như cao tầng Hắc Kỳ, sự ngo ngoe rục rịch của người tộc Ni, quan binh Vũ triều và cả một bộ phận cao thủ lục lâm đã bắt đầu từ hai tháng trước. Hắc Kỳ quân ra tay với Lưu Dự là vào cuối tháng tư, Hoàn Nhan Hi Doãn thuyết phục Tông Hàn ra quyết định thu hồi Trung Nguyên, là vào đầu tháng tư. Mà động thủ giao phong cách xa ngàn dặm, sợ rằng đã vào thời gian sớm hơn, thậm chí khi tin tức Ngô Khất Mãi trúng gió truyền đi, bố trí của Hi Doãn đối với phía tây nam, đã hạ xuống mệnh lệnh phát động.

Trong một lần ám sát cuối tháng tư, trên đường chạy nhanh di chuyển Cẩm Nhi bị ngã một phát, hài tử vừa mang thai đã bị sảy. Đối với chuyện có thai, trước đó đám đông cũng không biết......

Có điều, so sánh với những người đã chết đi trong những xung đột này, chuyện này rốt cuộc nên đặt ở đâu trong lòng, lại có chút khó mà quy nạp.

Thành Biện Lương, một mảnh khủng bố và tĩnh mịch đã bao trùm nơi đây.

Sau kết quả của nhiều ngày lùng bắt và tra khảo chung quy không thể truy tìm lại được Lưu Dự đã bị bắt, một trận đồ sát do A Lý Quát hạ lệnh sắp sửa triển khai.

Quân kỳ Hoa Hạ quân, xuất hiện bên ngoài cửa thành Biện Lương.

Người tới chỉ có một, đó là một nam nhân trung niên mình khoác Hắc Kỳ. Người phụ trách hệ thống Ngụy Tề của Hoa Hạ quân, từng là thống lĩnh cấm quân Ngụy Tề Tiết Quảng Thành, trở lại Biện Lương, hắn cũng không mang theo đao kiếm, đối diện với núi đao biển kiếm từ trong thành trào ra, cất bước đi về phía trước.

- Ta yêu cầu gặp A Lý Quát tướng quân.

Tướng lĩnh Nữ Chân Thống Ngạo dẫn binh ra vốn có quen biết với Tiết Quảng Thành, lúc này rút đao thúc ngựa tới.

- Cho ta một lý do, để ta không lăng trì ngươi ở chỗ này!

- Ngươi nói cho A Lý Quát tướng quân một cái tên. Ta đại diện Hoa Hạ quân, muốn dùng hắn đổi lấy một số nhân mạng không quan trọng gì.

Tiết Quảng Thành ngẩng đầu nhìn Thống Ngạo, ngừng lại một chút.

-......Hoàn Nhan Thanh Giác.

Bình Luận (0)
Comment