....................
Gió muộn mang hơi ấm của đêm hè, ánh đèn rực rỡ, những vì sao lấp lánh. Huyện Hòa Đăng tây nam, đang bước vào một mảnh đêm ấm áp.
Từ trên sườn núi nhìn xuống, những ngọn đèn nhỏ trải dọc theo chân núi, quảng trường dưới chân núi xa xa dòng người nhốn nháo, trong rạp hát ở một mé quảng trường, vở kịch mới mang tên “Thu phong quyển” đang được trình diễn, quân nhân Hoa Hạ quân từ huyện Bố Lai tới kết bè kết đội, các thương hộ, công nhân và nông hộ từ Tập Sơn tới dẫn theo người nhà, tụ tập ở đây chờ đợi vào trong, bên trên nhà hát, một chiếc cối xay gió kết cấu phức tạp kéo theo chiếc đèn kéo quân khổng lồ chậm rãi xoay tròn.
Mặc dù ban đầu Trúc Ký dùng các hình thức kể chuyện, xướng khúc, ca hát kỹ nghệ để mở rộng mạng lưới tình báo, so với bên ngoài, hoạt động văn hóa giải trí của nội bộ Hoa Hạ quân vẫn được coi là phong phú, nhưng nhà hát ở Hòa Đăng này, vẫn là mục chính thức nhất trong tất cả các hạng mục giải trí.
Rạp hát mở ra cho tất cả mọi người trong Hoa Hạ quân, giá vé không đắt, chủ yếu là vấn đề chỉ tiêu, mỗi người mỗi năm có thể lấy được một hai lần vé vào cửa là đã rất khá rồi. Những người sống trong cảnh nghèo khó vào thời điểm đó đã coi sự kiện này là một ngày trọng đại, trèo đèo lội suối mà đến, để làm cho mỗi đêm của quảng trường này trở nên sống động, gần đây cũng chưa từng bị gián đoạn vì thế cục căng thẳng bên ngoài, người trên quảng trường nói cười rộn rã, binh sĩ một mặt cười nói với đồng bạn, mặt khác cũng lưu ý tình huống khả nghi bốn phía.
Hai ngày trước vừa mới phát sinh một trận phóng hỏa không thành, lúc này nhìn qua cũng như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Có thể những con người đã từng trải qua khói lửa chiến tranh tẩy lễ, cũng đã tìm được bí quyết để sinh sống dưới cục diện này rồi.
Khu gia quyến trên núi, lại có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, ánh lửa lác đác ôn nhu, thỉnh thoảng có tiếng bước chân từ đầu đường đi qua. Trên tiểu lầu hai tầng mới xây xong, một gian cửa sổ trên lầu hai đang mở, đèn thắp sáng, từ đây có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng của quảng trường và nhà hát đằng xa đó. Tuy rằng vở kịch mới được đón nhận nồng nhiệt, nhưng nữ tử tham gia vào huấn luyện và phụ trách vở kịch này lại không đi tới hậu trường đó để kiểm tra xem phản ứng của khán giả nữa. Trong ánh đèn lay động, nữ tử sắc mặt vẫn còn chút tiều tụy ngồi trên giường, cúi đầu may vá một bộ y phục nhỏ, trong lúc đường kim xuyên qua, trên tay lại đã bị đâm hai nhát.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có người đẩy mở cửa, nữ tử ngẩng đầu nhìn, nữ nhân từ bên ngoài cửa vào sắc mặt ôn hòa nở nụ cười, mặc một bộ y phục đen gọn nhẹ, tóc buộc sau ót, nhìn qua có mấy phần như cách ăn vận của nam tử, nhưng tư thế có vẻ hiên ngang.
- Hồng Đề tỷ.
Người tới chính là Lục Hồng Đề, mặc dù trong nhà võ nghệ cao cường, nhưng tính tình ôn hòa nhất, thuộc về loại thỉnh thoảng bắt nạt một chút cũng không có vấn đề gì, Cẩm Nhi cũng có thể trở nên thân thiết với nàng.
- Sức khỏe thế nào rồi? Ta đi ngang bèn vào thăm ngươi.
- Ta đã không sao lâu rồi.
- Vậy thì tốt.
Hồng Đề ngồi xuống cạnh giường, khép hai chân lại, nhìn vải vóc trong tay Cẩm Nhi.
- May y phục?
- Tay nghề ta không đẹp.
Gương mặt Cẩm Nhi hơi đỏ, giấu y phục vào trong lồng ngực, Hồng Đề cười theo một cái, nàng đại khái biết được hàm nghĩa của bộ y phục này, nên cũng không mở miệng nói cười, tiếp đó Cẩm Nhi lại lấy y phục ra.
- Đứa bé đó cứ vậy mà lặng lẽ không còn, ta nhớ lại, cũng không có làm chút gì cho nó......
- Ừm.
Hồng Đề trầm mặc một lát.
- Dù sao......vừa mới hoài thai, cái gì cũng không biết, để Lập Hằng có với ngươi một đứa nữa là được.
- Ta muốn một đứa bé trai.
- Ây......
Hồng Đề hơi mím môi, đại khái muốn nói đây cũng không phải chuyện có thể tùy tiện lựa chọn, Cẩm Nhi đã cười phá lên.
- Được rồi, Hồng Đề tỷ, ta đã không đau lòng nữa rồi.
Hồng Đề lộ ra thần sắc bất đắc dĩ bị trêu chọc, Cẩm Nhi hơi lao về phía trước ôm lấy tay nàng.
- Hồng Đề tỷ, cách ăn mặc hôm nay của tỷ thật anh tuấn, hay là tỷ sinh một đứa với ta đi.
Nói rồi tay bèn thò vào trong y phục của đối phương, một cánh tay kia lại hạ xuống trên lưng quần, muốn luồn vào phía sau, Hồng Đề mỉm cười co hai chân lên né tránh một chút, suy cho cùng gần đây Cẩm Nhi tinh lực không tốt, trò đùa của nữ tử khuê phòng này bèn không tiếp tục nữa.
- Đây là y phục dạ hành, tinh thần ngươi tốt như vậy, ta cũng yên tâm rồi.
Hồng Đề sửa sang lại y phục đứng dậy.
- Ta còn chút chuyện, phải ra ngoài một chuyến đã.
- Hồng Đề tỷ phải cẩn thận đấy nhá.
Cẩm Nhi phất tay.
- Tỷ trở về muộn ta sẽ dụ dỗ nam nhân của tỷ.
- Nam nhân đang xử lý sự tình, vẫn cần một chút thời gian nữa.
Hồng Đề cười cười, cuối cùng căn dặn nàng.
- Uống nhiều nước.
Rồi từ trong phòng đi ra, Cẩm Nhi nhìn ra ngoài từ cửa sổ, nơi thân ảnh Hồng Đề dần dần biến mất, một tiểu đội người đi ra từ trong bóng tối, theo Hồng Đề rời khỏi, đám người Trịnh Thất Mệnh võ nghệ cao cường cũng trong số đó. Cẩm Nhi khẽ vẫy tay ở cửa sổ, đưa mắt nhìn thân ảnh bọn họ biến mất ở phía xa.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm mọi người đều có rất nhiều chuyện, vài ngày sau khi Tiểu Ninh Kha nhiệt tình chăm sóc mẫu thân, đã được Ninh Nghị đưa tới văn phòng bưng trà rót nước, Vân Trúc ở trong tàng thư quán sắp xếp điển tịch đã bắt đầu phục hồi lại, Đàn Nhi vẫn phụ trách một bộ phận nội vụ của Hoa Hạ quân, cho dù là Tiểu Thuyền, gần đây cũng khá bận rộn —— đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là vì Cẩm Nhi thời gian này cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hôm nay cũng không có quá nhiều người đến quấy rầy nàng.
Màn đêm lặng lẽ qua đi, lúc bộ y phục nhỏ làm cũng tạm xong, tranh cãi nho nhỏ bên ngoài truyền vào, sau đó người đẩy cửa vào là đôi tiểu quỷ Ninh Sương và Ninh Ngưng, đôi tiểu tỷ muội mới bốn tuổi này bởi vì tuổi tác ngang nhau, lúc nào cũng chơi đùa cùng nhau, lúc này vì một trận cãi vã nhỏ mà tranh chấp lẫn nhau, tới tìm Cẩm Nhi phân xử —— thường ngày tính cách Cẩm Nhi nhanh nhạy hoạt bát, hệt như tỷ tỷ của mấy đứa tiểu bối, xưa nay vẫn được các tiểu cô nương yêu mến, Cẩm Nhi không khỏi lại phải hòa giải một phen cho hai đứa, sau khi bầu không khí hòa hợp, mới để nữ binh chăm sóc dẫn hai đứa trẻ đi nghỉ ngơi.
Đêm dần khuya, trên quảng trường phía dưới, vở kịch hôm nay đã kết thúc, mọi người lần lượt từ trong rạp hát ra ngoài, Cẩm Nhi cầm một bộ y phục nhỏ đã may xong, dùng tay nải nhỏ gói lại, đi ra khỏi cửa, nữ tử trung niên canh gác bên ngoài đứng dậy, Cẩm Nhi mỉm cười với nàng.
- Ta muốn đi một chuyến ra sau núi, Thanh tỷ đi cùng đi.
- Được.
Nữ binh tên Lê Thanh này gật đầu, cầm theo các vật như Miêu đao, hỏa thương tùy thân. Đây là Miêu nữ đến từ Miêu Cương, vốn dĩ theo Bá Đao Doanh khởi sự, từng là cao thủ được Lưu Đại Bưu chỉ điểm, nếu thật có thích khách tới, chỉ mấy người giang hồ bình thường tuyệt đối khó chiếm được hời trên tay nàng, cho dù là tông sư như Hồng Đề, muốn bắt được nàng cũng phải mất một phen công phu.
Một đường xuyên qua đầu đường của khu gia quyến, người xem kịch vẫn chưa trở về, trên đường phố người qua lại không nhiều, thỉnh thoảng có mấy thiếu niên đi qua, cũng đều mang theo binh khí bên người, chào hỏi với Cẩm Nhi, Cẩm Nhi cũng mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
- Cẩm Nhi a di, người phải cẩn thận đừng có đi xa, gần đây có người xấu.
- Biết rồi.
- Người yên tâm, cho dù có kẻ xấu tới, chúng ta cũng sẽ không để bọn hắn phá hoại!
- Vậy thì nhờ cả các ngươi đấy.
- Ờ, Cẩm Nhi a di có Lê Thanh thẩm thẩm đi theo, không cần tới các ngươi đâu......
Trong bầu không khí như vậy một đường tiến lên, không bao lâu qua khu gia quyến, đi tới phía sau ngọn núi này. Sau núi Hòa Đăng không được coi là lớn, gần với lăng viên liệt sĩ, tuần tra vòng ngoài thật ra tương đối nghiêm ngặt, chỗ xa hơn có cấm khu quân doanh, cũng không cần phải lo lắng quá mức sự thâm nhập của kẻ địch. Nhưng so với trước đó, suy cho cùng đã vắng vẻ hơn rất nhiều, Cẩm Nhi xuyên qua rừng cây nho nhỏ, đến bên hồ nước giữa rừng, đặt tay nải xuống đây, ánh trăng lặng lẽ rót xuống.
Lê Thanh đã biến mất bên ngoài tầm mắt, Cẩm Nhi ngồi trên đồng cỏ giữa khu rừng, dựa lưng vào gốc cây lớn, thực ra trong lòng vẫn chưa nghĩ rõ ràng bản thân mình tới đây muốn làm gì, nàng cứ thế ngồi một lúc, đứng dậy đào một cái hố, lấy bộ y phục nhỏ trong tay nải ra, nhẹ nhàng đặt vào trong hố rồi lấp lại.
Sau đó lại ngồi một hồi lâu.
- Con......tới bên kia, phải sống cho thật tốt nhé.
Có nước mắt phản chiếu ánh sáng nhu hòa của ánh trăng, rơi xuống từ trên gương mặt trắng nõn.
Đứa bé này, còn chưa từng được có tên.
Sau đó, Cẩm Nhi ngẫm nghĩ chuyện của hài tử, nghĩ về chuyện này chuyện kia, cũng không biết đã qua bao lâu. Có tiếng bước chân người từ trong rừng cây tới, Cẩm Nhi nghiêng đầu nhìn, thân ảnh của Ninh Nghị xuyên qua cánh rừng, đi tới bên cạnh nàng đứng một lúc, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
- A Di Đà Phật.
Hắn chắp hai tay trước ngực về phía nấm mộ nhỏ bé kia, lắc lư hai lần.
Cẩm Nhi xoa xoa khóe mắt, khóe miệng bật cười.
- Sao ngươi lại tới đây.
- Tranh thủ lúc rảnh rỗi, thế nào cũng phải để mình lười biếng một chút.
Ninh Nghị đưa tay sờ tóc của nàng.
- Hài tử không còn nữa thì thôi vậy, chưa đến một tháng, nó còn chưa lớn bằng mảnh móng tay của nàng nữa đấy, chưa nhớ chuyện được, cũng sẽ không đau đâu.
- Ta biết.
Cẩm Nhi gật gật đầu, trầm mặc một lát.
- Ta nhớ tới tỷ tỷ, đệ đệ, cha ta mẹ ta.
- Ừm......
Quá khứ của Cẩm Nhi, Ninh Nghị biết, trong nhà nghèo khổ, lúc năm tuổi cha mẹ đã bán nàng cho thanh lâu, sau đó Cẩm Nhi trở về, cha mẹ và đệ đệ đều đã chết, tỷ tỷ gả cho lão gia nhà giàu làm thiếp thất, Cẩm Nhi để lại một nguyên bảo (đĩnh vàng hoặc bạc), từ đó cũng chưa bao giờ trở về nữa, những chuyện cũ này ngoại trừ nhắc tới một hai lần với Ninh Nghị, sau đó cũng chưa từng nói tới.
- Cha mẹ, đệ đệ ta, bọn họ chết quá sớm, trong lòng ta hận bọn họ, không muốn nhớ bọn họ nữa, nhưng mà vừa nãy.......
Nàng lau nước mắt.
- Vừa nãy......ta nghĩ tới đứa bé đã mất, ta đột nhiên nhớ tới bọn họ, tướng công, ngươi nói, bọn họ quá đáng thương mà, bọn họ sống những ngày tháng đó, chính tay bán đi con gái mình, cũng không có ai đồng tình thương xót bọn họ, đệ đệ ta, còn nhỏ như vậy, cứ thế mà bệnh chết, ngươi nói, tại sao nó không đợi đến ta cầm vàng về cứu nó chứ, ta hận cha mẹ bán ta đi, cũng không nhớ nó, nhưng đệ đệ ta rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã không khóc không quấy......ư ư ư, còn có tỷ tỷ ta, ngươi nói giờ nàng thế nào rồi, binh mã loạn lạc, tỷ ấy lại ngốc, có phải đã chết rồi không, bọn họ......bọn họ quá đáng thương mà......
Nàng ôm cổ Ninh Nghị, nhếch môi, khóc òa lên “a a a” như hài tử, Ninh Nghị vốn cho rằng nàng đau lòng chuyện đứa bé bị sảy, nhưng không ngờ nàng lại vì chuyện đứa bé mà nhớ tới người nhà trước kia của mình, lúc này lắng nghe mấy lời của thê tử, hốc mắt cũng có hơi ướt, ôm nàng một lúc, thấp giọng nói.
- Ta cho người giúp nàng tìm tỷ tỷ, ta cho người giúp nàng tìm tỷ tỷ......
Cha mẹ, đệ đệ của nàng, suy cho cùng đều đã mất từ rất sớm rồi, có lẽ giống như đứa bé bị sảy kia, đến một thế giới khác sống rồi nhỉ.
Trăng sáng sao thưa, Cẩm Nhi ôm lấy trượng phu của mình, khóc rất lâu rất lâu bên bờ hồ nho nhỏ kia.
Đồng dạng dưới màn đêm, thân ảnh màu đen hệt như ma quỷ lúc dừng lúc đi trong bóng tối giữa núi non trùng điệp, dưới vách núi phía trước, là một tiểu đội lữ nhân tương tự cũng đang ẩn náu trong bóng đêm. Đám người này ai nấy cầm đao binh, tướng mạo hung ác, có người tai đeo vòng vàng, vấn đầu xõa tóc, có người trên mặt xăm trổ, binh khí quái dị, cũng có kẻ thuần dưỡng Hải Đông Thanh, lẫn lộn giữa dị nhân lang khuyển bình thường. Những người này chưa từng nhóm lửa trại lên trong đêm, hiển nhiên cũng là để cha giấu hành tung của bản thân.
Một khắc nào đó, lang khuyển kêu loạn!
Đao quang dâng lên ở một mé, huyết quang bay cùng ra với tay cụt, đám dị nhân này lao tới trong bóng đêm, phía sau, thân ảnh của Lục Hồng Đề đột nhập vào bên trong, tin tức chết chóc đột nhiên đẩy ra ngoài đường. Lang khuyển giống như sư tử nhỏ lao phăng phăng tới, binh khí và bóng người chém giết hỗn loạn vào một chỗ......
……
Biện Lương.
Tiết Quảng Thành máu me khắp người được đỡ ra khỏi phòng giam, đến căn phòng bên cạnh, hắn ngồi xuống cái ghế chính giữa, phun ra một ngụm máu xuống đất.
Ánh mắt nhìn về phía phía trước, đó là thủ lĩnh Nữ Chân cuối cùng đã gặp được.
- A Lý Quát tướng quân, ngươi càng lúc càng giống đàn bà rồi, ngươi đã từng gặp qua người biết rõ là chết vẫn phải tới, có sợ chết bao giờ chưa?
Đại tướng Nữ Chân A Lý Quát tuổi đã lục tuần, được xưng tụng võ dũng.
- Sứ thần người Hán các ngươi, tự cho là có thể tranh đua miệng lưỡi, sau khi dùng hình lại xin tha có quá nhiều.
- Vậy ngươi đã từng gặp qua, trong Hoa Hạ quân có người nào như vậy chưa?
A Lý Quát nhìn hắn, ánh mắt như cương đao, Tiết Quảng Thành lại phun ra một ngụm máu, hai tay chống trên đầu gối, ngồi thẳng người.
- Nếu ta đã tới nghĩa là đã bỏ mặc sống chết, nhưng có một điểm có thể khẳng định, nếu ta không thể quay về, Hoàn Nhan Thanh Giác sẽ chết cùng ta, đây là cam kết của Ninh tiên sinh đối với ta.
- Dùng một mình Hoàn Nhan Thanh Giác, đổi lấy tính mạng của bách tính cả thành Biện Lương, cộng thêm cả ngươi. Có phải các ngươi nghĩ quá hay rồi không?
- Bởi vì người ở Biện Lương không quan trọng. Chúng ta đối đầu, dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng là hành động đường đường chính chính, bắt Lưu Dự, các ngươi đã thua ta.
Tiết Quảng Thành duỗi ngón tay ra chỉ vào hắn.
- Giết người Biện Lương, là đám thua cuộc các ngươi trút giận, Hoa Hạ quân cứu người, xuất phát từ đạo nghĩa, cũng là cho các ngươi thể diện. A Lý Quát tướng quân, ngươi và Ngô Quốc Vương Hoàn Nhan Đồ Mẫu cũng có giao tình, cứu con của hắn, có lợi đối với ngươi.
- Không cần nói như thể người Biện Lương không quan trọng chút nào đối với các ngươi vậy.
A Lý Quát cười ha hả.
- Nếu thật sự như vậy, hôm nay ngươi sẽ không tới. Hắc Kỳ các ngươi kích động người phản loạn, cuối cùng bỏ mặc bọn họ chạy mất, những kẻ bị lừa gạt này đều đang hận các ngươi đấy!
- Hoa Hạ quân ta giết vua tạo phản, cần đạo nghĩa có thể lưu lại chút danh tiếng tốt, không cần đạo nghĩa, cũng là hành động của đại trượng phu. A Lý Quát tướng quân, không sai, bắt Lưu Dự là quyết định của ta, lưu lại chút danh tiếng không tốt, ta liều cả cái mạng, cũng phải làm đến tốt nhất mọi chuyện. Nữ Chân các ngươi nam hạ, là muốn lấy Trung Nguyên không phải hủy Trung Nguyên, hôm nay ngươi cũng có thể chém giết một trận trong thành Biện Lương, giống như nữ nhân vậy, giết ta rồi trút được chút phẫn uất của riêng ngươi, sau đó để sự tàn bạo của Nữ Chân các ngươi truyền đi càng rộng.
- Hoặc là ——
Tiết Quảng Thành nhìn chằm chằm A Lý Quát, hùng hổ dọa người.
- —— Lại hoặc là, tương lai có một ngày, trên chiến trường ta để các ngươi biết cái gì gọi là đường đường chính chính đánh ngã các ngươi! Đương nhiên, ngươi đã già, ta thắng cũng không chính đáng, nhưng Hoa Hạ quân ta, sớm muộn có một ngày sẽ thu phục đất Hán, đánh vào Kim quốc, đánh ngã con cháu các ngươi nằm rạp xuống đất ——
- Ngươi tìm lấy cái chết ——
A Lý Quát một tay tung bay cái bàn trước mắt, sải bước lao tới.
- Để các ngươi biết, cái gì gọi là vạn người không thể địch chân chính ——
Thân ảnh tiến nhanh tới, đao thép vung chém, tiếng rống giận dữ, tiếng nói chuyện giao nhau một khắc không ngừng, đối diện với thân ảnh đã từng giết ra từ trong núi thây biển máu đó, Tiết Quảng Thành vừa nói chuyện, vừa đón lấy đao thép kia ngẩng đầu đứng dậy, vang một tiếng “bang”, đao thép đập trên vai hắn. Hắn vốn đã bị dùng hình, lúc này cơ thể hơi nghiêng đi, nhưng vẫn ngang nhiên đứng vững.
Mũi đao sắp chém trên cổ hắn vào một khắc cuối cùng biến thành thân đao, chỉ là phát ra tiếng vang to lớn, mũi đao dừng lại trên cổ hắn.
Cơ thể Tiết Quảng Thành đi lên phía trước thêm một bước, nhìn chằm chằm vào mắt A Lý Quát, dường như có máu tươi đang thiêu đốt sôi sục, bầu không khí lạnh lẽo, hai thân ảnh cao lớn trong phòng đứng song song một chỗ.
....................
Lúc Hoàn Nhan Thanh Giác tiến vào thư phòng dưới sự hướng dẫn của binh sĩ, thời gian đã là xế chiều, Ninh Nghị đứng trước cửa sổ nhìn ánh mặt trời bên ngoài, chắp hai tay sau lưng.
- Tiểu Vương Gia, không cần câu nệ lễ tiết, tùy tiện ngồi đi.
Ninh Nghị không xoay người lại, cũng không biết đang nghĩ gì, thuận miệng nói một câu. Hoàn Nhan Thanh Giác đương nhiên cũng không ngồi xuống. Thời gian gần một năm hắn bị bắt tới tây nam, Hoa Hạ quân ngược lại cũng chưa từng ngược đãi hắn, ngoại trừ thỉnh thoảng để hắn tham gia lao động kiếm thu nhập sinh hoạt, cuộc sống của Hoàn Nhan Thanh Giác trong những ngày qua phải tốt hơn tù phạm bình thường rất nhiều lần.
Chẳng qua dưới lao động trong thời gian dài, hắn đương nhiên cũng không còn nhuệ khí của Tiểu Vương Gia ban đầu nữa —— đương nhiên, cho dù là có, sau khi được chứng kiến bá khí lộ ra ngoài của Ninh Nghị, hắn cũng tuyệt đối không dám biểu hiện ra trước mặt Ninh Nghị.
- Sinh ra trong thời buổi này, là bất hạnh của con người.
Ninh Nghị trầm mặc hồi lâu mới nghiêng đầu nói chuyện.
- Nếu như sinh ở thái bình thịnh thế, thì tốt biết bao nhiêu......đương nhiên, Tiểu Vương Gia ngươi chưa chắc sẽ cho là như vậy......
Hoàn Nhan Thanh Giác có chút cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt lộ ra một tia mềm yếu, theo kinh nghiệm trước đây, người đương quyền như vậy, sợ rằng là muốn giết người rồi.
- Không biết......Ninh tiên sinh sao lại cảm thán như vậy.
- Thê tử của ta, bị sảy mất một đứa con.
Ninh Nghị xoay người lại.
Hoàn Nhan Thanh Giác cũng có nghe nói đến chuyện này, lúc này kinh ngạc một chút:
- Thê tử như y phục, Ninh tiên sinh không phải muốn nói đang cảm khái vì chuyện này chứ?
- Vô tình chưa hẳn hào kiệt chân chính, yêu con làm sao không trượng phu, ngươi chưa chắc có thể hiểu.
Ninh Nghị nhìn hắn cười một cách ôn hòa, sau đó nói.
- Hôm nay gọi ngươi tới, là muốn nói với ngươi, có lẽ ngươi có cơ hội rời khỏi rồi, Tiểu Vương Gia.
- Hoặc là nói......ta hy vọng ngươi, có thể bình an mà rời khỏi nơi này......
Ánh nắng mùa hè từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, thư sinh kia đứng trong ánh sáng, khe khẽ, nhấc tay lên, trong ánh mắt bình tĩnh, có sức nặng như núi......