Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 995 - Chương 995: Đích Âm 1

Chương 995: Đích âm 1 Chương 995: Đích âm 1

Lâm An vào tháng năm đang bị ánh nắng mùa hè hừng hực bao phủ, trong khí hậu nóng bức, hết thảy đều có vẻ tươi đẹp, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống khoảng sân vuông, từng hồi ve kêu trên cây ngô đồng.

Các đại nhân lão gia xuyên qua hành lang trong hoàng cung, vội vã đi qua trong một bóng râm ít ỏi, phòng chờ yết kiến bên ngoài ngự thư phòng, thái giám dẫn theo cung nữ, bưng nước ô mai chua với đá tới, đám đông tạ ơn xong, ai nấy cầm một ly uống để giải khát. Tần Cối ngồi trên ghế ở góc phòng, cầm chén sứ, muỗng nhỏ, uống từng ngụm, dáng ngồi của lão ngay ngắn, sắc mặt trầm tĩnh, như thường ngày, không có bao nhiêu người có thể nhìn ra cách nghĩ trong lòng ông ta, nhưng không khỏi sinh ra cảm giác đoan chính.

Tần Cối chính là một loại tồn tại chỉ cần nhìn một cái đã có thể khiến cho người ta cảm thấy vị đại nhân này nhất định có thể công bằng vô tư, vì dân cứu thế.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh triệu kiến. Tần Cối nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay với mấy vị đồng liêu xung quanh, khẽ mỉm cười, sau đó rời khỏi phòng, đi về phía ngự thư phòng.

Từ mấy ngày trước, kế tuyệt hậu Hắc Kỳ bắt Lưu Dự đi, viết ra huyết thư về nam nương tựa Vũ triều truyền tới, trên triều đường Vũ triều, rất nhiều quan viên quả thực nhất thời sững sờ. Nhưng có thể đi tới bước này, không có ai là người tầm thường, chí ít ở ngoài mặt, khẩu hiệu nhiệt huyết và trách cứ đối với tặc nhân hèn hạ lập tức trở thành thứ giữ lại thể diện cho Vũ triều.

Tin tức Trung Nguyên “trở về” là không thể phong bế, cùng với đợt tin tức thứ nhất truyền tới, bất kể là Hắc Kỳ hay các nhân sĩ cấp tiến của nội bộ Vũ triều đều đã triển khai hành động, tin tức liên quan tới Lưu Dự đã khuếch tán trong dân gian, quan trọng nhất là, Lưu Dự không chỉ phát ra huyết thư, hiệu triệu Trung Nguyên trở về chính nghĩa, theo cùng với nó, còn có một quan viên khá có danh vọng tại Trung Nguyên, cũng từng là lão thần của Vũ triều nhận sự nhờ vả của Lưu Dự, mang theo thư tín quy hàng, tới Lâm An thỉnh cầu trở về.

Lưu Dự tìm về nam là dương mưu không hơn không kém. Cho dù phân tích rõ ràng tất cả manh mối của toàn bộ sự việc, công khai hành động của Hắc Kỳ ra công chúng, đám đông lòng hướng về Vũ triều ở đất Trung Nguyên cũng sẽ không để ý. Mười năm dưới sự cai trị của Lưu Dự, Nữ Chân, Trung Nguyên sinh linh đồ thán, đến hiện tại, ai cũng đều có thể nhìn ra rằng sẽ không có cơ hội nào tốt hơn nữa, bao gồm nội bộ của Nam Vũ lúc này, dân chúng đăm chiêu suy nghĩ, cũng là nhanh chóng bắc phạt thành công, thu phục Trung Nguyên, thậm chí đánh qua Nhạn Môn Quan, lật đổ Hoàng Long.

Cho dù trong cái màn thầu này có độc, người Vũ triều đói khát cũng nhất định phải ăn nó, sau đó mong đợi kháng thể của bản thân chống cự được sự nguy hại của độc dược.

Trong mấy ngày này, cho dù là thượng tầng của Lâm An, đối với việc này thảng thốt có, kinh hỷ có, cuồng nhiệt có, trách cứ và cảm thán đối với Hắc Kỳ cũng có, nhưng thảo luận nhiều nhất, vẫn là vấn đề chuyện đã như vậy, chúng ta nên ứng phó thế nào. Còn về nỗi sợ hãi to lớn chôn giấu đằng sau chuyện này, tạm thời không ai nói, mọi người đều hiểu, nhưng cũng không thể nói ra miệng, đó không phải là phạm trù có thể thảo luận.

Tần Cối đi vào trong ngự thư phòng, sau khi trò chuyện mấy câu với Chu Ung, để Chu Ung cho tả hữu lui đi.

- ......Hôm nay tới đây, là muốn nói cho bệ hạ biết, trong thành Lâm An gần đây, đối với chuyện thu phục Trung Nguyên, cố nhiên là reo hò hoan hô, nhưng người hô hào hưng binh thanh trừ mầm nhọt Hắc Kỳ cũng không phải số ít. Rất nhiều nhân sĩ trí thức sau khi nghe được nội tình trong này, đều nói muốn chiến đấu một trận với Nữ Chân, không thể không trừ Hắc Kỳ trước, nếu không ngày sau nhất định sẽ nung nấu thành đại họa......

- Nhưng hiện giờ họa Nữ Chân đã gần ngay trước mắt, quay đầu đi đánh Hắc Kỳ quân, liệu có phải có chút bỏ gốc lấy ngọn không......

Chu Ung hơi có chút do dự.

- Chính bởi vì trận chiến với Nữ Chân đã gần ngay trước mắt, mới cần phải dọn dẹp đối với Hắc Kỳ trước. Thứ nhất, hiện giờ thu hồi Trung Nguyên, cố nhiên là điều vạn dân mong mỏi, nhưng trong chuyện này, Hắc Kỳ an phận ở một góc phá rối, sợ rằng là được lợi nhiều nhất. Tên Ninh Lập Hằng này, am hiểu kinh doanh nhất, chậm rãi sinh lời, ban đầu giết vua tháo chạy về Tây Bắc, chúng ta chưa từng nghiêm túc đối xử, mặt khác, cũng là vì đối mặt Nữ Chân, Hắc Kỳ cũng đều thuộc về lập trường của người Hán, chưa từng dốc toàn lực tiêu diệt, khiến cho hắn có khe hở an nhàn trong những năm nay, nhưng chuyện lần này, đủ để chứng minh dã tâm lang sói của Ninh Lập Hằng.

Tần Cối chắp tay.

- Bệ hạ, từ khi triều đình nam thú, Vũ triều ta dưới sự dẫn dắt của bệ hạ, những năm nay dốc sức vì nước, mới có hưng thịnh của thời khắc này, thái tử điện hạ toàn lực chấn hưng võ bị, cũng tạo ra mấy nhánh quân mạnh, chiến đấu một trận với Nữ Chân, mới có thể có tỷ lệ thắng một phần vạn, nhưng thử nghĩ, lúc Vũ triều ta chém giết với Nữ Chân trên chiến trường, Hắc Kỳ quân giở trò đằng sau, bất luận ai thắng ai bại, chỉ sợ kẻ được lợi cuối cùng, đều không thể nào là Vũ triều ta. Trước chuyện này, chúng ta có lẽ còn có thể có lòng cầu may, nhưng sau chuyện này, theo vi thần thấy, Hắc Kỳ tất thành họa lớn.

Hắc Kỳ nung nấu thành họa lớn......Chu Ung suy nghĩ sau bàn sách, nhưng trên mặt tự nhiên sẽ không biểu hiện ra.

Tần Cối dừng một chút.

- Thứ hai, mấy năm nay, Hắc Kỳ quân an phận tây nam, tuy rằng bởi vì nơi đó hẻo lánh, xung quanh đều là đất của man di, khó mà phát triển nhanh chóng, nhưng không thể không thừa nhận, cái gọi là đạo lý truy nguyên đó của Ninh Lập Hằng, đúng thật có trình độ. Hỏa khí mà tây nam chế tạo, tuyệt không thua kém với thứ được chế tạo trong sự giám sát của thái tử, Hắc Kỳ quân coi thứ này là hàng hóa, bán ra rất nhiều, nhưng vũ khí được sử dụng trong nội bộ Hắc Kỳ quân tất nhiên mới là thứ tốt nhất, nghiên cứu trên đạo lý truy nguyên của hắn, nếu phe ta có cơ hội đoạt lấy, chẳng phải sẽ có lời hơn mua bán âm thầm trong tay nanh vuốt sao?

- Quả thật, mặc dù một đường chạy trốn, Hắc Kỳ quân chưa từng là đối thủ có thể xem nhẹ, cũng là bởi vì nó rất có thực lực, mấy năm này, Vũ triều ta mới lần lữa không thể trên dưới một lòng, thực hiện vây quét tiêu diệt nó. Nhưng đến thời khắc hiện này, như tình thế của Trung Nguyên, Hắc Kỳ quân cũng đã đến ranh giới không thể không tiêu diệt, Ninh Lập Hằng ra tay lần nữa sau ba năm ẩn nấp, nếu không thể ngăn chặn, sợ rằng thật sự sẽ khuếch trương trắng trợn, đến lúc đó bất luận chiến quả của hắn và Kim quốc thế nào, Vũ triều ta đều sẽ khó có chỗ đứng. Còn nữa, ba bên đánh cờ, sẽ luôn có phối hợp ngang dọc, bệ hạ, lần này Hắc Kỳ dùng kế cố nhiên hiểm độc, chúng ta không thể không nhận lấy tình hình Trung Nguyên, Nữ Chân không thể không đưa ra phản ứng đối với việc này, nhưng thử nghĩ cao tầng Nữ Chân, bọn họ thật sự căm hận sẽ là bên nào?

- Ái khanh là chỉ......

- Nếu bên ta muốn công phạt tây nam, thần nghĩ, người Nữ Chân không những vỗ tay khen hay, thậm chí có thể còn đưa ra trợ giúp bên trong. Nếu bên ta đánh Nữ Chân trước, Hắc Kỳ tất sẽ đâm sau lưng một đao, nhưng nếu như phe ta đánh chiếm tây nam trước, một mặt có thể rèn luyện binh sĩ trước đại chiến, thống nhất quyền thống soái các nơi, để trước khi đại chiến thật sự đến, bên ta có thể dễ dàng chỉ huy quân đội, mặt khác, có được hỏa khí, học thuyết truy nguyên của tây nam, sẽ chỉ khiến thực lực của Vũ triều ta tiến thêm một bước, cũng có thể càng nắm chắc đối mặt với họa Nữ Chân trong tương lai.

- Có lý......

Hai tay Chu Ung vô thức túm lấy vạt áo long bào, dựa cơ thể vào lưng ghế phía sau.

- Hậu phương không yên, phía trước sao có thể chiến đấu? Tiên hiền có răn dạy, muốn diệt ngoài thì phải yên bên trong trước, đây là danh ngôn chí lý.

- Nhưng......nếu như......

Chu Ung ngẫm nghĩ, do dự một chút.

- Nếu trong lúc nhất thời không hạ được Hắc Kỳ thì làm sao, kẻ ngư ông đắc lợi, chẳng phải sẽ thành Nữ Chân......

- Thứ cho vi thần nói thẳng.

Tần Cối chắp vòng hai tay, khom người xuống.

- Nếu sức lực của Vũ triều thật sự không thể đánh hạ được cả Hắc Kỳ, bệ hạ và chúng thần đợi Nữ Chân đánh tới, ngoại trừ vươn cổ đợi bị giết, còn có lựa chọn nào nữa?

Chu Ung một tay đặt lên bàn, phát ra một tiếng “ầm”, qua một lúc sau, vị hoàng đế này mới đung đưa ngón tay, chỉ vào Tần Cối.

- Có lý.

Hắn nói.

- Trẫm sẽ......cân nhắc.

Chuyện thế này, tự nhiên không thể nào có được câu trả lời trực tiếp, nhưng Tần Cối biết vị hoàng đế trước mắt này tuy rằng nhát gan lại do dự, nhưng lời của mình chung quy đã nói được rồi, chậm rãi hành lễ rời đi.

Đi qua cung đình, ánh mặt trời vẫn hừng hực như vậy, trong lòng Tần Cối khẽ thoải mái hơn một chút.

Muốn diệt ngoài phải yên bên trong trước, đây là phán đoán tỉnh táo nhất của hắn dựa vào lý trí. Đương nhiên có một số chuyện có thể nói thẳng với bệ hạ, một số cách nghĩ, cũng không thể nói ra miệng.

Những năm gần đây, các sĩ đại phu trong triều quá nửa tránh nhắc tới chuyện của Hắc Kỳ. Trong đó, có lão thần trước kia của Vũ triều, giống như Tần Cối từng thấy một thoáng khinh thường của nam nhân kia trên điện Kim Loan tại Biện Lương: “Một đám phế vật.” Sau lời nhận xét này, tên Ninh Lập Hằng kia giết chết thiên tử tôn quý trước mặt đám đông như giết gà, mà rất nhiều hành vi của hắn sau đó tại Tây Bắc, tây nam, sau khi cân nhắc tỉ mỉ, đích thực giống như bóng đen bao phủ trên đầu mỗi người, không xua đi được.

Vũ triều muốn chấn hưng, bóng đen như vậy bắt buộc phải xua đi. Từ xưa đến nay, kỳ tài ngút trời kiệt xuất nhiều không kể xiết, nhưng mà Tây Sở Bá Vương cũng chỉ có thể tự vẫn ở Ô Giang, hạng như Đổng Trác Hoàng Sào, đã từng không ai địch nổi một đời, cuối cùng vẫn phải ngã xuống trên đường. Ninh Lập Hằng rất lợi hại, nhưng cũng không thể thực sự đối địch với thiên hạ, trong lòng Tần Cối là có loại tín niệm này.

Nếu muốn làm được một điểm này, cách nghĩ của nội bộ Vũ triều bắt buộc phải thống nhất lại, chiến tranh lần này là một cơ hội tốt, cũng là điểm mấu chốt không thể không làm. Bởi vì so với Hắc Kỳ, thứ đáng sợ hơn, vẫn là Nữ Chân.

Vũ triều là đánh không lại Nữ Chân, đây là phán đoán lý trí mà người trải qua đại chiến ban đầu đều có thể nhìn ra được. Mấy năm này, tuyên truyền đối với bên ngoài rằng tân quân lợi hại thế nào, Nhạc Phi đã thu phục được Tương Dương, đánh mấy trận đại chiến, nhưng chung quy vẫn chưa thành thục. Hàn Thế Trung mượn cái tên Hoàng Thiên Đãng lên như nhiều gặp gió, nhưng Hoàng Thiên Đãng là cái gì? Nói là vây khốn Ngột Truật mấy chục ngày, chung quy chẳng qua là một trận đại bại của Hàn Thế Trung.

Coi trở ngại nho nhỏ của kẻ địch thành đại thắng không ai bì nổi để tuyên truyền, chiến lực của Vũ triều, đã từng đáng thương tới mức nào, đến bây giờ, có đánh sợ rằng cũng chẳng có nổi tỷ lệ thắng một phần vạn.

Nữ Chân dã man, sùng bái võ lực, muốn cầu hoà thật sự là quá khó khăn, nhưng mà, nếu như tạo ra một kẻ địch chung mà đôi bên cùng hận thì sao? Cho dù trên bề mặt vẫn đối kháng, nhưng trong âm thầm liệu có một tia khả năng nào, giữa Vũ triều và Kim quốc, cho một lý do để hòa hoãn?

Có thể nào mượn cơ hội đánh Hắc Kỳ, âm thầm đưa tin tức tới cho Nữ Chân? Để Nữ Chân chậm bước chân nam hạ vì “lợi ích chung” này? Để lưu lại cho Vũ triều càng nhiều cơ hội ngơi nghỉ hơn, thậm chí là cơ hội nói chuyện bình đẳng trong tương lai?

Những chuyện này, cũng không phải là không có chỗ thực hiện, hơn nữa, nếu thật sự dốc sức lực cả nước chiếm lấy tây nam, tinh binh lưu lại trong cuộc chiến tranh tàn khốc như vậy, võ bị tịch thu được, sẽ chỉ gia tăng lực lượng tương lai của Vũ triều. Điểm này là không thể nghi ngờ.

Quốc gia nguy vong, dân tộc nguy cơ sớm tối.

Chỉ có một con đường này thôi.

Đi ra hoàng cung, ánh mặt trời trút xuống, Tần Cối nheo mắt, mím chặt đôi môi. Các quyền thần, đại nhân đã từng quát tháo Vũ triều đều tan biến như mưa gió, Thái Kinh, Đồng Quán, Tần Tự Nguyên, Lý Cương......bọn họ đều đã rời đi, trách nhiệm của thiên hạ, chỉ có thể rơi xuống vai người ở lại.

Giờ khắc này, Lâm An phồn hoa trước mắt, thoáng như Biện Lương.

Thoáng như cố hương.

Bình Luận (0)
Comment