Sách xưa mộc mạc, bàn trà cổ sơ, trong bóng cây có tiếng chim hót. Thận Tư Đường thư phòng Tần phủ, không có mái hiên chạm trổ hoa lệ, không có đồ dùng trang trí kim ngân lộng lẫy, nhưng bên trong lại là nơi tiêu tốn rất nhiều tâm tư, bóng cây như tán che, ánh sáng lọt vào thoải mái dễ chịu không hại mắt, cho dù là mùa hè này, khi cơn gió mát thoảng qua, nhiệt độ trong phòng cũng mang đến cho người ta cảm giác thư thái.
Qua giữa trưa, năm ba hảo hữu tụ tập ở đây, hóng gió mát, uống nước lạnh ăn bánh ngọt, nói chuyện trời đất, cùng ngồi đàm đạo. Mặc dù không hưởng thụ xa xỉ như bên ngoài, nhưng cái để lộ ra cũng chính là phong thái quân tử khiến người khen ngợi.
Có điều, lúc này tiếng vang lên ở đây, lại là nghị luận đủ để thao túng toàn bộ thế cục thiên hạ.
Tuy rằng chuyện nhằm vào Hắc Kỳ vẫn chưa thể xác định, mà trước khi cả kế sách chung được phổ biến, Tần Cối cũng có ý định trong bóng tối, nhưng chuyện lớn như vậy, không thể nào chỉ một người có thể làm được. Sau khi ra khỏi hoàng thành, Tần Cối bèn mời mấy vị đại quan thường ngày cực kỳ thân thiết đến phủ thương nghị, đương nhiên, nói là thân thiết, trên thực tế chính là một nhóm nhỏ có liên quan dây dưa về lợi ích lẫn nhau, thường ngày có một số cách nghĩ, Tần Cối cũng từng nhắc tới, từng thảo luận với đám người này, kẻ thân cận có Trương Đảo, Ngô Biểu Thần, đây là người tâm phúc, cho dù kiểu thanh lưu như Lưu Nhất Chỉ, quân tử hòa hợp nhưng không nhất thiết giống nhau, nhận thức giữa đôi bên có chút khác biệt, cũng tuyệt không đến mức sẽ nói lung tung ra ngoài.
Từ khi nỗi oan ức Lưu Dự này bị ném lên đầu Vũ triều. Dư luận Hắc Kỳ chính là họa lớn trong lòng, không thể không sớm trừ đã không còn là luận đề gì đó bên ngoài, chỉ là trong nhất thời chung quy không thể trở thành xu hướng chính. Đợi đến khi Tần Cối xưa nay ổn trọng đột nhiên biểu hiện ra sự ủng hộ, thậm chí âm thầm tiết lộ đã trình lên sách lược, đám đông mới hiểu đây là đối phương đã chọn được phương hướng, trong lúc nhất thời, có người đưa ra nghi vấn, Tần Cối bèn vì đó giải thích từng điều một.
- ......Từ năm Cảnh Hàn thứ mười bốn đến nay, Nữ Chân thế lớn, thời cuộc quẫn bách, chúng ta không rảnh quan tâm đến chuyện khác, khiến cho Hắc Kỳ lớn mạnh. Đại nghịch giết vua, mười năm nay không thể tiêu diệt, ngược lại trong âm thầm không ít người lén lút trao nhận với hắn, làm thần tử như chúng ta, thật đúng là vô cùng nhục nhã......đương nhiên, nếu chỉ là những lý do này, thời khắc binh hung chiến nguy trước mắt, ta cũng không nói tới nó nữa. Nhưng mà, từ khi triều đình nam thú tới nay, nội bộ Vũ triều ta có hai mối họa lớn, nếu không thể thu dọn, sớm muộn sẽ gặp tai họa khó lường, có lẽ còn quá đáng hơn so với ngoại địch......
Tần Cối nói chuyện, đi qua đám người, thêm nước đường vào trong chén cho đám người Lưu Nhất Chỉ, trong hoàn cảnh này, hạ nhân đều đã tránh đi, có điều Tần Cối xưa nay chiêu hiền đãi sĩ, làm những việc này vô cùng tự nhiên, lời nói cũng không dừng lại.
- Một trong những nội hoạn này, chính là va chạm giữa người nam và người bắc, chư vị những năm nay hoặc ít hoặc nhiều đều đang bôn ba đau đầu vì chuyện này, ta sẽ không nói thêm nữa. Nội hoạn thứ hai, chính là hiện tượng võ nhân loạn quyền từ lúc Nữ Chân nam hạ, đến bây giờ, đã xảy ra đến mức không thể ngăn cản nổi, điểm này, các vị cũng là rõ ràng.
Lời này của Tần Cối vừa nói ra, đám đông đang ngồi phần lớn đều gật đầu.
- Thái tử điện hạ sau lưng ủng hộ, tiểu dân phố phường cũng phần lớn vỗ tay tỏ ý vui mừng......
- Các vùng Mân Chiết, quân pháp đã lớn hơn quốc pháp.
- Năm ngoái Hậu Đình đến Võ Uy quân nhậm chức, suýt chút nữa bị người ta đánh trở về......
- Chuyện Võ Uy quân báo khống lương, ức hiếp bách tính, đã càng ngày càng nghiêm trọng......
- Đâu chỉ mỗi một bộ Võ Uy quân!
Trong tiếng nói chuyện, Tần Cối phất tay.
- Sau khi Nữ Chân nam hạ, sự lớn mạnh của quân đội có đạo lý của nó. Triều ta lấy văn lập quốc, sợ có chuyện quân nhân loạn quyền, mới định ra văn thần tiết chế sách lược của quân đội, nhưng lâu dần, văn thần phái đi không hiểu quân lược, làm bừa làm loạn! Khiến cho tệ nạn trong quân đội dồn dập xuất hiện, không có chút chiến lực, đối diện với sự tấn công mạnh của Nữ Chân, cuối cùng chỉ một trận sụp đổ. Sau khi triều đình nam tiến, thay đổi chế độ này là chuyện đương nhiên, nhưng mà vạn sự cần giữ sự cân bằng của nó, uốn nắn quá tay, lại có thể có ích lợi gì!
- Những năm vừa qua, chiến chính là đại thế thiên hạ. Vũ triều ta ban đầu sương quân mười bảy bộ cắt giảm xuống còn mười ba bộ, lại thêm quân mới năm lộ như Bối Ngôi, Trấn Hải, mất đi Trung Nguyên, quân đội khuếch trương tới hai trăm bảy mươi vạn, những quân đội này thừa thế tăng quyền mưu, làm mưa làm gió các nơi, cũng không phục văn thần tiết chế nữa, nhưng trong đó chuyện lạm quyền chuyên quyền, báo lương khống, cắt xén lương bổng tầng dưới chót có từng giảm không?
Tần Cối lắc đầu.
- Ta thấy là không có.
- Quy củ quân đội quá nhiều, không đánh trận được, không có quy củ, cũng tương tự không đánh trận được. Hơn nữa, quân đội không có quy củ, sợ rằng còn nhiều tệ nạn hơn cả quân đội nhiều quy củ! Những năm gần đây, càng là quân đội ở gần tây nam, liên hệ với Hắc Kỳ càng nhiều, âm thầm mua thiết pháo, mua hỏa khí, Hắc Kỳ kia, đi ngược lẽ thường giết vua!
Giọng nói của Tần Cối đột ngột nghiêm túc, qua một lúc sau, vẻ mặt phẫn nộ mới dịu lại.
- Cho dù không bàn đến tiết tháo, chỉ cầu hiệu quả và lợi ích, nếu thật sự có thể vì vậy mà chấn hưng được Vũ triều ta, thì cứ mua thôi. Nhưng mua bán thật sự chỉ là mua bán à? Người Đại Lý cũng nghĩ như vậy, Hắc Kỳ vừa đấm vừa xoa, ngoài miệng nói chỉ là mua bán, người Đại Lý ban đầu còn có thể bày ra tư thế động thủ với Hắc Kỳ, đến bây giờ, đến cả tư thái cũng chẳng còn. Dây dưa lợi ích sâu sắc rồi, không làm ra được nữa. Chư vị, chúng ta biết, sớm muộn sẽ có một trận chiến với Hắc Kỳ, những chuyện làm ăn này nếu tiếp tục làm, tương lai những tướng quân này còn có thể ra tay với Hắc Kỳ không? Đến lúc đó vì cầu tự vệ, chỉ sợ chuyện gì bọn họ cũng làm ra được!
Tần Cối dừng một chút.
- Những quân đội của Vũ triều chúng ta này, tâm tư không nhất quán, mười năm lớn mạnh, mệnh lệnh của triều đình bọn họ còn nghe sao? Có còn hoàn toàn đầy đủ như trước kia không? Phải biết rằng, các đại nhân hiện giờ bằng lòng chống lưng cho bọn họ, bị bọn họ bưng bít cũng rất nhiều. Thứ hai, ngoại trừ mấy nhánh quân đội được vàng ròng bạc trắng trong tay thái tử điện hạ nuôi dưỡng, những kẻ khác, chiến lực chỉ sợ cũng khó nói. Bọn ta ăn lộc của vua, không thể không san sẻ nỗi lo cho đất nước. Mà trước mắt những việc này, liền có thể quy về một hạng.
Hắn đưa một ngón tay ra.
- Đánh Hắc Kỳ, có thể triệt để thống nhất cách nghĩ của họ, nhân tiện một lần phân rõ giới tuyến với Hắc Kỳ, không qua lại nữa —— không được dây dưa kéo dài! Nếu không đánh xong Nữ Chân, nội bộ Vũ triều ta sợ rằng cũng bị Hắc Kỳ đục đến sắp hết rồi. Tiếp theo, luyện binh. Những quân đội này chiến lực khó nói, nhưng người đông, phụ cận Hắc Kỳ, Ni tộc khắp rừng núi hoang cũng có thể tranh thủ, Đại Lý cũng có thể tranh thủ, đánh từng tốp một, luyện giỏi rồi thì kéo lên phía bắc. Nếu không giờ kéo đến trước mặt người Nữ Chân, sợ rằng lại phải tái diễn thảm bại của Biện Lương ban đầu!
Tần Cối nói xong, đám người có mặt ở đó trầm mặc một lát, Trương Đảo nói.
- Nữ Chân nam hạ đã ở trước mắt, phương pháp lấy chiến nuôi chiến* này, liệu có chút gấp gáp không?
*Lợi dụng nhân lực, vật lực và tài lực thu được trong chiến tranh để tiếp tục chiến tranh, từ đó mở rộng chiến quả.
- Tử công, thứ cho ta nói thẳng, trận chiến với Nữ Chân, nếu thật sự đánh, không phải năm ba năm có thể quyết định thắng bại.
Tần Cối thở dài nói.
- Nữ Chân thế lớn, chiến lực không phải thứ Vũ triều ta có thể so sánh, quân đội như Bối Ngôi, Trấn Hải tuy rằng có thể đánh một chút, hiện giờ cũng cực kỳ khó để chiến thắng, nhưng mấy năm nay ta đi thăm chúng tướng, thế cục của Giang Nam ta, lại có điểm không giống với Trung Nguyên. Nữ Chân từ trên lưng ngựa được thiên hạ, kỵ binh tinh nhuệ nhất, Trung Nguyên một vùng bằng phẳng, nên người Nữ Chân cũng có thể qua lại không trở ngại. Nhưng Giang Nam đường thủy ngang dọc, cho dù người Nữ Chân tới, cũng sẽ gặp phải trở ngại lớn. Ban đầu Tông Bật tàn phá bừa bãi Giang Nam, cuối cùng vẫn phải rút binh quay về, trên đường thậm chí còn bị Hàn Thế Trung vây khốn ở Hoàng Thiên Đãng, suýt chút nữa lật thuyền, nên ta cho rằng, trận này lợi thế lớn nhất của Vũ triều ta nằm ở nội tình.
Ông ta nhìn quanh bốn phía.
- Từ khi triều đình nam thú đến nay, Vũ triều ta dù mất Trung Nguyên, nhưng bệ hạ dốc sức vì nước, có thiên mệnh đây, kinh tế, nông nghiệp vẫn tăng gấp mấy lần so với ban đầu có được Trung Nguyên. Nhưng nhìn cả Hắc Kỳ, Nữ Chân, Hắc Kỳ nằm yên một góc tây nam, bốn phía đều là núi hoang người ác, dựa vào việc đám đông thiếu cảnh giác, hành thương khắp nơi mới có thể được yên bình, nếu như thật sự cắt đứt thương lộ bốn phía của nó, cho dù chiến trận khó thắng, nó còn có thể chống cự được bao lâu? Còn về Nữ Chân, những năm này người cũ đều đã mất, người trẻ tuổi cũng đã học cách an nhàn hưởng thụ, Ngô Khất Mãi trúng gió, thay đổi hoàng vị sắp đến, Tông Phụ Tông Bật muốn chế ước Tông Hàn mới muốn chiếm lấy Giang Nam......cho dù chiến sự có đánh tới gay go đi nữa, một chiến lược kéo dài, là đủ.
- Con đường mà chúng ta đi, cực kỳ gian nan.
Tần Cối thở dài nói.
- Nói ra thì dễ dàng, nhưng một đường như vậy đánh tới, trời nam đất bắc, sợ rằng cũng bị đánh đến nát bét. Nhưng trừ điều này ra, ta suy đi ngẫm lại, không còn con đường nào khác có thể đi nữa. Mấy năm trước chư vị dâng thư kể ra sự chuyên quyền tai hại của võ nhân, tranh cãi ầm ĩ không dứt, ta không nói gì nhiều, còn nhớ Chính Trọng (Ngô Biểu Thần) vì chuyện của năm ngoái còn từng chỉ trích thẳng mặt rằng ta khéo đưa đẩy. Tiên tướng Tần công Tự Nguyên, có giao tình với ta, tuy rằng môn hạ ông ấy xuất hiện kẻ đại nghịch như Ninh Lập Hằng, làm ô uế thanh danh sau này, nhưng công bằng mà nói, rất nhiều lời của lão nhân gia thực sự là nhận thức chính xác, lời nói có hay ho thế nào đi nữa, trên thực tế mà không làm được cũng là vô dụng. Ta nghiền ngẫm thủ đoạn hành sự nhiều năm của Tự Nguyên công, duy chỉ có thời khắc này, đưa ra chuyện đánh Hắc Kỳ, quét sạch chiến sự là có thể thấy được hiệu quả nhất. Cho dù là thái tử điện hạ, trưởng công chúa điện hạ, có lẽ cũng có thể gật đầu đồng ý, Vũ triều ta trên dưới một lòng như vậy, đại sự có thể làm.
Trên triều đường Tần Cối cố nhiên có động tác lớn, nhưng không nhiều, có đôi khi đám thanh lưu khai chiến với lực lượng một nhánh của thái tử, trưởng công chúa, hoặc là nổi lên xung đột với đám người Nhạc Phi, Tần Cối chưa từng chính diện tham dự, trên thực tế khá bị người oán thầm. Đám đông lại không nghĩ tới, ông ta nhịn cho đến hôm nay, mới rốt cục vứt ra tính toán của mình, sau khi ngẫm nghĩ, không khỏi chậc chậc ca tụng, cảm thám Tần công nhẫn nhục chịu đựng, đúng thật là định hải thần châm, trụ cột vững vàng. Lại nhắc tới Tần Tự Nguyên —— thực ra đánh giá chính diện đối với Tần Tự Nguyên trên quan trường vẫn là tương đối nhiều, lúc này cũng không khỏi tán thưởng Tần Cối mới là người thật sự kế thừa y bát của Tần Tự Nguyên, thậm chí còn hơn ông ta về khoản biết người......
Trong sự tán thưởng, đám đông cũng không khỏi cảm nhận được trách nhiệm to lớn đang ép tới, trận này cung đã mở thì không thể quay đầu. Hơi thở của mưa gió sắp đến đã tiếp cận đến trước mắt mỗi người.
....................
Binh hung chiến nguy, triều đường rộng lớn như vậy, từng hệ phái có cách nghĩ của riêng mình, vô số người cũng vì lo nghĩ, vì trách nhiệm, vì danh lợi mà bôn ba trong đó. Trưởng công chúa phủ, trưởng công chúa cuối cùng ý thức được chính quyền tây nam không còn là bằng hữu bắt đầu chuẩn bị phản kích, ít nhất cũng phải để mọi người sớm cảnh giác. “Luận điểm hoạn nạn Hắc Kỳ” bên ngoài chưa chắc đã không có bóng dáng của vị nữ tử tinh thần và thể lực đều lao lực quá độ này —— nàng đã từng sùng bái nam nhân ở tây nam kia, cũng vì vậy, càng thêm hiểu rõ và sợ hãi sự đáng sợ khi đôi bên đối địch. Mà càng là như vậy, càng không thể chỉ giữ trầm mặc.
Mà ngay trước một khắc chuẩn bị tuyên truyền rộng rãi Hắc Kỳ vì lợi ích riêng mình dẫn tới huyết án Biện Lương, tình báo khẩn cấp từ mặt bắc truyền đến đã mang tới tin tức thủ lĩnh tình báo Hắc Kỳ gặp gỡ trực tiếp A Lý Quát, cứu lấy dân chúng và quan viên của Biện Lương. Công tác tuyên truyền này cứ vậy mà bị cắt ngang, cảm nhận trong lòng của những người chủ đạo, trong nhất thời bèn khó để người ngoài biết được.
So với Lâm An, thành phố Giang Ninh ban đầu Khang Vương Chu Ung lập nghiệp, giờ là vị trí trung tâm thứ hai của Vũ triều. Mà trung tâm này, đang xoay quanh thái tử hiện giờ vẫn có vẻ còn trẻ, dưới sự ủng hộ của trưởng công chúa và hoàng đế, đã tụ tập một nhóm lực lượng trẻ tuổi, phái trẻ trung, cũng đang nỗ lực phát ra hào quang của mình.
Từ sau khi trở về Lâm An gặp mặt phụ thân, tỷ tỷ, Quân Vũ lại vội vội vàng vàng trở về Giang Ninh. Những năm này, Quân Vũ mất nhiều công sức, gánh vác vật tư và quân bị cho mấy nhánh quân đội, trong đó sáng chói nhất, một là Bối Ngôi quân của Nhạc Phi, hiện giờ trấn thủ Tương Dương, một là Trấn Hải quân của Hàn Thế Trung, hiện giờ đang canh giữ phòng tuyến Hoài Nam. Chu Ung này nhu nhược nhát gan, thường ngày tín nhiệm nhất chung quy vẫn là nhi tử, chỗ mà hắn phái quân đội tâm phúc canh giữ cũng chính là phòng tuyến đầu sóng ngọn gió.
Một trận chiến tranh, dưới tình huống đôi bên đều có chuẩn bị, từ ý đồ sơ bộ phát triển đến tam quân chưa động lương thảo đi trước, lại đến quân đội tập kết, vượt ngàn dặm đánh giáp lá cà, trong đó cách nhau mấy tháng thậm chí là nửa năm một năm đều có khả năng —— đương nhiên, chủ yếu nhất cũng là vì trước có chuyện lớn Ngô Khất Mãi trúng gió, sau là cảnh báo của người có lòng, mới khiến người ta có thể có nhiều thời gian hòa hoãn như vậy.
Cho dù có được một phần tài nguyên chiếm tỷ lệ cực lớn trong triều đình này, nhưng Quân Vũ, người còn non nớt về tư duy, vẫn chưa đủ thành thục trong nghệ thuật phối hợp thế lực các bên và tập hợp tất cả các quan viên có tư tưởng khác nhau về một chỗ. Thế nên trong khoảng thời gian đầu tiên này, hắn không ở lại kinh thành cãi cọ với đám quan viên không hợp trước đó, mà lập tức quay về Giang Ninh, triệu tập hết những người có thể dùng được dưới tay mình, xoay quanh toàn bộ chiến lược phòng ngự, tranh thủ từng giây từng phút đưa ra trù tính, cố gắng phát huy đến mức tối đa hiệu suất công việc đang làm.
Từ khi ý chỉ của Lưu Dự truyền ra, dưới sự thúc đẩy của Hắc Kỳ, các nơi của Trung Nguyên đều lần lượt đưa ra đủ loại phản ứng, mà điểm tập kết đầu tiên của những tình báo này, chính là Giang Ninh ở bờ nam Trường Giang. Dưới sự ủng hộ của Chu Ung, Quân Vũ có quyền xử lý ngay lập tức những tin tức này, chỉ cần không có bất đồng lớn với triều đình, Chu Ung tự nhiên sẽ càng bằng lòng đứng ra cổ vũ cho nhi tử mình.
Giống với Lâm An, ở Giang Ninh, trong nội bộ của thái tử phủ thậm chí là trong miệng đám người từng có giao tình với Ninh Lập Hằng như Nhạc Phi, Văn Nhân Bất Nhị, cũng đều là nghị luận và đề phòng đối với Hắc Kỳ. Thậm chí khi càng rõ tính cách của Ninh Lập Hằng, càng có thể hiểu sự lãnh khốc vô tình của hắn khi hành sự, phút đầu tiên khi biết được biến hóa của sự tình, trong thư mà Nhạc Phi gửi cho Quân Vũ đã từng đề xuất “tây nam Hắc Kỳ quân nhất định phải được coi là kẻ địch mạnh thật sự” “thiên hạ tranh chấp, tuyệt không dung tình”, vì thế, Quân Vũ còn từng đặc biệt cử hành một lần hội nghị trong nội bộ thái tử phủ để làm rõ chuyện này.
Thường ngày, bởi thái tử từng có quan hệ giao tình với Ninh Nghị, cũng vì tây nam giết vua đại nghịch không tiện đánh đồng với Vũ triều chính sóc, mọi người nói về thiên hạ, lúc nào cũng nhấn mạnh người đánh cờ chẳng qua là ba bên Kim, Tề, Vũ, thậm chí còn cho rằng Ngụy Tề chỉ là thứ thêm vào, nhưng lần này, thân phận “kỳ thủ” và “đối thủ” của Hắc Kỳ được nhấn mạnh một cách rõ ràng.
Một khi làm rõ được điểm này, đối với ý đồ Hắc Kỳ bắt đi Lưu Dự, hiệu triệu Trung Nguyên trở về chính nghĩa, ngược lại có thể nhìn được rõ ràng hơn. Đích thực, đây đã là cơ hội cuối cùng để đôi bên cùng có lợi, Hắc Kỳ không ra tay, Trung Nguyên hoàn toàn quy về Nữ Chân, Vũ triều có muốn thêm bất cứ cơ hội nào nữa, sợ rằng đều là khó càng thêm khó.
Trong thái tử phủ sau khi trải qua không biết bao lần thảo luận, Nhạc Phi cũng vội vội vàng vàng chạy tới, thời gian của hắn cũng không dư dả, chạm mặt các bên xong chung quy vẫn phải quay về trấn giữ Tương Dương, toàn lực chuẩn bị chiến đấu. Chiều hôm ấy, sau hội nghị, Quân Vũ giữ Nhạc Phi, Văn Nhân Bất Nhị và cả Thành Chu Hải đại diện cho Chu Bội bên đó lại, nòng cốt cũ của Hữu tướng phủ ban đầu kỳ thực cũng là mấy người mà trong lòng Quân Vũ tín nhiệm nhất.
- Mấy ngày nay ta trò chuyện cùng mọi người, có một cách nghĩ hão huyền, không tiện nói cho lắm, nên muốn đóng cửa lại, để mấy vị nghiên cứu tường tận cho ta một chút.
Những năm gần đây, tư tưởng của Quân Vũ tương đối cấp tiến, vẫn luôn là hậu thuẫn cho đám đông trên quyền thế, nhưng phần lớn tư duy vẫn chưa đủ thành thục, chí ít không đến được mức độ cáo già, trên rất nhiều chiến lược, đa số cũng là tham khảo từ phụ tá bên cạnh. Nhưng cách nghĩ của hắn lần này, lại không giống như do người khác nghĩ ra.
- Ngô Khất Mãi trúng gió, Tông Phụ Tông Bật nam hạ, Tông Hàn nhất định phải bám theo, trận chiến này quan hệ đến đại cục thiên hạ. Chiêu bắt đi Lưu Dự này của Hoa Hạ quân làm rất được, bất kể ngoài miệng nói dễ nghe thế nào, chung quy là khiến chúng ta vì đó mà trở tay khôn kịp, bọn họ chiếm được lợi lộc lớn nhất. Lần này ta hồi kinh, hoàng tỷ rất tức giận, ta cũng nghĩ, chúng ta không thể cứ bị động để mặc tây nam bày bố như vậy......mấy năm nay Hoa Hạ quân ở tây nam cũng không dễ sống, bọn họ đã nói, vì tiền cái gì cũng bán, với Đại Lý, thậm chí vì tiền còn có thể xuất binh thay người ta trông nhà canh cửa, tiêu diệt sơn trại......
Quân Vũ ngồi sau bàn đọc sách khẽ gõ lên bàn.
- Vũ triều ta và tây nam có thù giết vua, không đội trời chung, tự nhiên không thể có liên hệ với nó, nhưng mấy ngày nay, ta nghĩ, tình huống của Trung Nguyên lại không giống. Sau khi huyết thư của Lưu Dự xuôi nam, trong mấy ngày này, trong âm thầm thu được rất nhiều tin tức quy hàng. Vậy thì, liệu có thể như thế này không......ừm, Từ Châu Lý An Mậu lòng hướng về Vũ triều ta, bằng lòng trở về chính nghĩa, có thể để hắn không trở về......Nữ Chân nam hạ, Từ Châu chính là trọng trấn, đầu sóng ngọn gió, cho dù trở về có thể giữ được bao lâu vẫn chưa thể biết, tác dụng không lớn, nhưng bỏ đi lại không thể......
Hắn khẽ cười.
- Chúng ta đưa hắn một khoản tiền, để hắn mời Hoa Hạ quân xuất binh, xem thử Hoa Hạ quân đón nhận thế nào.
- Vũ triều chúng ta là thượng quốc thế mạnh, không thể để mặc bọn họ tùy tiện ném oan ức qua đây, chúng ta ném trở về.
Quân Vũ nói chuyện, cân nhắc đến vấn đề trong đó.
- Đương nhiên, lúc này cũng cần xem xét rất nhiều chi tiết, Vũ triều ta tuyệt đối không thể ra mặt trong chuyện này, một khoản tiền lớn như vậy, lấy từ đâu, hoặc là, mục tiêu Từ Châu có phải quá lớn rồi không, Hoa Hạ quân không dám nhận thì làm thế nào, liệu có thể chọn nơi khác không......nhưng ta nghĩ, Nữ Chân nhất định cũng hận Hoa Hạ quân thấu xương, nếu như có Hoa Hạ quân chặn trên đường nam hạ của chúng, bọn hắn nhất định sẽ không bỏ qua......ừm, việc này còn phải xem xét đám người Lý An Mậu có thật xứng đáng phó thác không, những điều này đều là ta nhất thời nghĩ bừa, có lẽ có rất nhiều vấn đề......
Trong lúc Quân Vũ nói liên miên, ánh mắt mấy người khác trong phòng cũng đã sáng lên, Thành Chu Hải là người mở miệng trước.
- Có lẽ có thể làm......
- Hả?
Quân Vũ ngẩng đầu lên.
Lại giống như là trải qua thời gian dài, người trẻ tuổi truy đuổi sau lưng một thân ảnh nào đó, nộp ra bài thi của hắn cho đối phương......