Chung Cực Truyền Thừa

Chương 640

Không thể vào "Hổ thần cư.

đám người Lạc Kỳ lại không có ở đây để nói chuyện, nếu cứ chờ đợi như vậy thì quá mức buồn chán, Lâm Dịch đứng lên định đi dạo xung quanh một chút.

Phiêu Miễu vân cung chính là tổng bộ của Phiêu Miễu Thiên. Phong cách kiến trúc hùng vĩ, mỹ lệ bên ngoài của nó làm cho Lâm Dịch rất tán thưởng. Lần trước vội vàng mà đến làm cho hắn chưa thể nhìn được kỹ, lần này ít nhất còn phải đợi thêm vài ngày nữa, Lâm Dịch dự định đi dạo xung quanh, thăm quan phong cảnh một chút.

Mỗi một tòa kiến trúc ở đây đều có phong cách khác nhau nhưng tổng thể cả Phiêu Miễu vân cung lại vô cùng hài hòa, hiển nhiên đã được nhân vật cấp đại sư cẩn thận tỉ mỉ nghiên cứu thiết kế. Lâm Dịch đi dạo khắp nơi, nhìn trái nhìn phải, lộ ra vẻ nhàn nhã.
Không biết đã bao lâu rồi không nhàn nhã như vậy? Lâm Dịch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cười khổ lắc đầu...Dường như từ khi rời khỏi trấn Hi Mạn, Lâm Dịch lúc nào cũng lâm vào hoàn cảnh khẩn trương hay sao? Loại cảm giác thảnh thơi này hình như đã bị hắn sớm quên lãng từ lâu.

Điều này làm cho Lâm Dịch không khỏi có chút nghi hoặc...Con người ta tu hành đến cuối cùng là vì cái gì? Mỗi lần đều phải cố gắng vượt qua người khác, rồi lại phải lâm vào trong tình thế khẩn trương?

Vấn đề này làm cho trong mắt Lâm Dịch hiện lên một tia mê man, nhưng ngay lập tức đã bị hắn lắc đầu xua tan.

- Chỉ là để chính mình có đủ khả năng bảo vệ một thứ gì đó mà thôi...không hơn.

Lâm Dịch hít một hơi, ổn định lại tâm trí.

Sự mê man này trong quá trình tu hành ngày sau bình thường sẽ hay xuất hiên, nếu như không có tâm trí kiên định, Lâm Dịch sẽ không thể đi tới đỉnh phong được.

Xua đi vấn đề có chút kỳ lạ trong đầu, Lâm Dịch lại tiếp tục thảnh thơi đứng lên, đi dạo xung quanh Phiêu Miễu vân cung. Mọi người xung quanh đi tới đi lui, hầu như đều có trình độ Luyện Cách kỳ, lộ ra vẻ đặc biệt nhiệt náo.

- Mọi người đã tập trung đầy đủ chưa?

Xa xa truyền tới thanh âm lớn giọng của một người, Lâm Dịch cảm thấy có chút quen tai, không khỏi hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn tới. Hắn phát hiện cách đó vài trăm thước đang tập trung một nhóm người, thanh âm lúc nãy chính là của Long Khải, trước đây đã ở chung với hắn một đoạn thời gian.

- Không biết là muốn đi làm nhiệm vụ gì?

Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn tới.

Ngày hôm nay Long Khải mặc một thân hắc sắc nhuyễn giáp, lộ ra tư thế oai hùng, dáng vẻ phấn chấn bừng bừng. So với thời gian chật vật trước kia thì đúng là cách biệt một trời một vực. Bên cạnh hắn có hơn mười người cũng mặc nhuyễn giáp, trước mặt thì tụ tập hơn mười người y phục có vẻ hơi tùy tiện, nam nữ đều có. Long Khải hiển nhiên là đầu lĩnh của đám người này. Trong lần cướp đoạt Lộng Viêm thảo, hắn hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc...Tuy rằng cuối cùng Lộng Viêm thảo là do Lâm Dịch mang tới, nhưng dù sao thì công lao hoàn thành nhiệm vụ cũng được tính lên người hắn. Hắn được thăng chức từ một gã tiểu đội trưởng lên thành trung đội trưởng.

Cũng không nên xem thường mấy chức danh tiểu đội trưởng, trung đội trưởng...Phải biết rằng thành viên trong đội ngũ ở đây đều là cường giả Luyện Cách kỳ, có thể soái lĩnh tiểu đội mười người hay trung đội trăm người thì đó đều là những người có thực lực.

Long Khải lớn tiếng hô to, xung quanh vẫn không ngừng có người tụ tập đến, hơn nữa đều là một nam, một nữ song song kết bạn đồng hành. Chỉ một lát sau xung quanh đã có tới hơn một trăm người.

Long Khải kiểm tra lại nhân số, sau đó mới gật gật đầu...Lúc này số người đi ra ngoài Loạn Tinh Hải đã hoàn toàn đến đông đủ.

Trong lúc vô tình nhìn ra bên ngoài, hắn lại bắt gặp được nhãn thần của Lâm Dịch. Long Khải không khỏi nao nao, lập tức hai mắt sáng ngời, vội vã rời khỏi đoàn người.

Đã đến giờ xuất phát nhưng mọi người lại thấy Long Khải lại đột nhiên ly khai, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn hắn. Long Khải đi nhanh tới trước người Lâm Dịch, sau đó cung kính khom người chào hỏi:

- Đại nhân!

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra nụ cười, gật đầu, sau đó mới hỏi:

- Đang chuẩn bị xuất phát đi làm nhiệm vụ sao?

Long Khải gật đầu cười nói:

- Vâng, nhưng người này đều là phu thê trong Phiêu Miễu Thiên, thê tử đều đã mang thai. Chúng ta đang chuẩn bị đưa bọn họ tới Loạn Tinh Ngoại Hải, chờ cho đến lúc hài tử trưởng thành thì mới có thể quay lại.

Lâm Dịch nhất thời lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nghĩ tới việc ở trong các thành thị của Loạn Tinh Ngoại Hải quả thật cũng có không ít người chưa đạt đến Hư Thần Cảnh, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ tất cả mọi người ở Loạn Tinh Ngoại Hải đều là nữ tử bên trong Loạn Tinh Hải đi ra sao?

Long Khải mỉm cười gật đầu nói:

- Đại bộ phận đều là như vậy, còn có một ít nữ nhân hoặc là thân nhân của cường giả Hư Thần Cảnh.

Lúc này Lâm Dịch mới kinh ngạc chuyển ánh mắt về phía nhóm người cả trai lẫn gái kia, không khỏi lộ ra một tia mỉm cười...Nội hải của Loạn Tinh Hải vô cùng hỗn loạn, mặc dù bên trong Phiêu Miễu Vân Cung cũng cực kỳ nguy hiểm, còn có khi bị đối phương chém giết tới cửa. Mà Loạn Tinh Ngoại Hải thì lại cực kỳ an toàn...Chí ít tại các thành thị của Loạn Tinh Ngoại Hải cũng không cho phép có hành vi chém giết, chỉ cần không ra khỏi thành thì sẽ bảo đảm được tính mạng.

Mệnh lệnh của cường giả Thần cấp, bất kỳ kẻ nào cũng không dám vi phạm.

- Thì ra là thế, được rồi, ngươi đi làm nhiệm vụ đi

Lâm Dịch gật đầu, vừa cười vừa nói.

Long Khải lúc này mới gật đầu, sau đó khom người nói:

- Đại nhân, chuyện lúc trước ta phải cảm tạ người một lần nữa.

Lâm Dịch không thèm để ý, phất phất tay, ý bảo đối phương nhanh chóng đi đi.

Long Khải liếc mắt nhìn Lâm Dịch, xoay người gia nhập vào trong đội ngũ, nói:

- Xuất phát.

Long Khải ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều bay lên trời, hướng về cửa ra bay tới!

Bên trong Loạn Tinh Hải cũng không bình yên, nếu để các nhóm phu thê tự rời đi rất có thể sẽ đụng độ phải đạo tặc. Vì vậy mới phải tập hợp các các cặp phu thê có thai lại với nhau, sau đó tổ chức ly khai tập thể...Ngoại trừ các thế lực lớn khác, còn không thì đạo tặc ngay cả tới gần cũng không dám, nói gì tới chuyện chém giết.

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn đám người kia đang ly khai, sau đó mỉm cười lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Ở trên không trung, Long Khải vẫn nhìn Lâm Dịch như cũ.

- Đại nhân, hắn là ai vậy?

Một người bên cạnh Long Khải hiếu kỳ hỏi. Long Khải xưng hô với Lâm Dịch thế nào hắn cũng đã nghe được.

Long Khải cười cười, nói nhỏ:

- Lâm Dịch.

- Lâm Dịch đại nhân?

Người nọ ngẩn ra, lập tức nói:

- Chính là người lần trước ngươi nhắc tới, có thể đối chiến cùng với Thư Hổ Vương, một trong Lục Vương của Phần Thiên?

Long Khải gật đầu.

Người nọ nhìn bóng lưng của Lâm Dịch, không khỏi ước ao nói:

- Thật là lợi hại...

Tại Thiên giới, mọi người luôn luôn tôn sùng cường giả, Lục Vương Phần Thiên được đại bộ phận mọi người nói đến, đều là tồn tại như cường giả tối đỉnh phong. Như vậy mọi người đối với Lâm Dịch sản sinh sự sùng bái cũng không có gì là lạ.

Lâm Dịch vẫn tiếp tục thảnh thơi đi dạo...Loại cảm giác thưởng thức phong cảnh ưu mỹ, không cần có mục tiêu này phi thường không tồi, khiến cho thần kinh Lâm Dịch vốn lúc nào cũng căng thẳng được thư giãn rất nhiều.

- Oanh...!

Một thanh âm nặng nề vang lên làm cho Lâm Dịch đang trong tâm sự tỉnh lại. Hắn không khỏi hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn về phương hướng phát ra thanh âm. Một trận năng lượng ba động truyền đến từ phía đó.

Hiếu kỳ đi tới đó, một lát sau một người trong quang tráo hiện lên trong tầm mắt Lâm Dịch.

Nhìn qua hiểu ra ở đây đang có chiến đấu, trong phạm vi một dặm vuông đang có hai đạo nhân ảnh đan xen lại với nhau, lấy mắt thường khó thể phân biệt được tốc độ của bọn họ. Hiển nhiên là họ đang giao thủ, mà ở bên ngoài quang tráo có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm chằm trận đấu, hoặc là bộ dáng có chút suy nghĩ, có một số người thậm chí nhìn một lúc rồi lập tức xếp bằng tu luyện ngay tại đó.

Lâm Dịch liếc mắt nhìn, quang tráo này hẳn là do cường giả Thần cấp ra tay, cực kỳ kiên cố. Sợ rằng cho dù cường giả Ngưng Thần Kỳ muốn phá vỡ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ánh mắt đi qua quang tráo, hắn thấy được bên trong đang có hai người giao thủ với nhau.

Hai người đều đạt đến trình độ Luyện Cách kỳ, hơn nữa lại chưa cảm ngộ được Thiên đạo, bọn họ thuần túy sử dụng năng lượng và chiêu thức để giao thủ với nhau. Hai người cứ đánh theo kiểu ngươi tới, ta đi, không hề nóng vội, thỉnh thoảng từ bên ngoài quang tráo còn truyền tới thanh âm ủng hổ của người đang xem cuộc chiến.

- Tần lão đại và Mộc lão đại phát ra năng lượng thật là tinh thuần, có người nói họ chỉ cần hoàn thành thêm một nhiệm vụ nữa là có thể lên làm đại đội trưởng rồi...Trở thành đại đội trưởng bình thường sẽ được tiếp xúc với các đại nhân, chỉ cần được các đại nhân chỉ điểm một chút thì con đường trở thành cường giả Ngưng Thần kỳ rộng mở rồi!

- Thực sự ao ước được như bọn họ...Ta hiện tại ngay cả tiểu đội trưởng cũng còn không tới, trở thành đại đội trưởng...Hắc, cũng không biết phải chờ tới năm tháng nào nữa.

- Ahh...Người ta có thiên tư tốt, có mơ ước cũng không có cách nào đạt được. Chúng ta chỉ có thể lấy cần cù bù khiếm khuyết thôi.

- Đúng vậy...Không nói đến chuyện này nữa, các ngươi xem Mộc lão đại và Tần lão đại luận bàn thì ai sẽ thắng?

- Ahh...Đúng vậy, hai người đều là Luyện Cách kỳ. Tần lão đại có hư thần khí "Tật Phong trường mâu.

Mộc lão đại cũng có hư thần khí "Huyền Mộc trượng.

Thắng bại hẳn là rất khó phân định.

- Ừ, có lẽ vậy...

Nghe được thanh âm của mọi người đang xem cuộc chiến, Lâm Dịch cũng lắc đầu cười cười, ánh mắt nhìn vào trong vòng quang tráo...Loại trình độ chiến đấu này đối với hắn mà nói đã không có chút ý nghĩa nào. Tần lão đại kia có vẻ là người tu luyện phong hệ, Tật Phong trường mâu cũng là hư thần khí phong thuộc tính. Mà Mộc lão đại kia thuộc tính tu luyện cũng là mộc, Huyền Mộc trượng cũng là hư thần khí mộc thuộc tính. Lấy tốc độ của Tần lão đại, lại được phụ trợ thêm của hư thần khí, chỉ cần phát huy hết tốc độ thì Mộc lão đại căn bản không có chút hy vọng thắng lợi nào. Nhìn cục diện hiện tại, có lẽ chỉ vài chiêu nữa là Mộc lão đại sẽ bị thua!

Quả nhiên khi hai người tới chiêu thứ chín, Mộc lão đại dưới tốc độ siêu nhanh của Tần lão đại, lộ ra kẽ hở nhỏ trên trán. Tần lão đại nắm lấy thời cơ, trường mâu đâm ra. Mộc lão đại sắc mặt kịch biến, cuối cùng cũng bị trúng chiêu, bại trận thổ huyết rơi xuống mặt đất.

Lâm Dịch lắc đầu cười cười lần thứ hai, sau đó xoay người định rời khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc này đột nhiên tâm thần hắn cảm thấy hơi chấn động, trong mắt nhất thời lộ ra một tia kinh hãi!

Một cỗ uy áp khổng lồ như có như không đột nhiên từ Hổ thần cư bên trong ý thức hải của Lâm Dịch truyền ra mơ hồ. Xung quanh đột nhiên kịch liệt phát ra run rẩy.

- Ba...!

Chỗ kết giới phía trên đỉnh đầu hắn không biết đã duy trì bao nhiêu năm, đột nhiên truyền ra tiếng vang răng rắc! Mọi người sắc mặt kịch biến ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài...Chỉ thấy nước biển bên ngoài trong nháy mắt trở nên hung hãn, cuộn trào lên, tạo ra áp lực lớn vô cùng. Nước biển không ngừng điên cuồng đánh lên tầng kết giới mỏng manh, giống như nếu không đánh vỡ sẽ không bỏ qua. Mà tầng kết giới kia đã bắt đầu xuất hiện một vài vết nứt, lúc nào cũng có khả năng bị vỡ nát!

- Đây là...

Có người kinh hãi hô to:

- Đây là kết giới do cường giả Thần cấp thi triển ra, không thể nào...

Không đợi hắn tiếp tục nói xong, một luồng uy áp khổng lồ không gì sánh được, trong nháy mắt bạo phát ra! Chỉ một thoáng sau tưởng chừng như bao phủ hoàn toàn lấy Phiêu Miễu Vân Cung ở bên trong!

Uy áp này xuất hiện quá mức đột ngột, tốc độ đến quá nhanh làm cho mọi người không có chút phản ứng nào. Tất cả mọi người đều có cảm giác giống như ngực mình bị một khối cự thạch nặng hàng ngàn cân mạnh mẽ chặn lại!

Phốc xuy...

Tiên huyết phun ra, sắc mặt kịch biến, không dám ngẩng đầu nhìn tới.

Trong hai mắt Lâm Dịch hiện ra thần sắc kinh hãi, đột nhiên nhớ tới tại "Loạn Tinh ngoại thành" đã từng cảm thụ được một tia uy áp của cường giả Thần cấp. Tâm thần nhất thời kịch chấn! Cũng không biết trong phạm vi này có phải có cường giả Thần cấp nào đó đang chĩa mũi nhọn vào mình hay không. Thân hình hắn lóe lên, biến mất vô tung vô ảnh!

- Hưu...!

Ngay khi thân hình Lâm Dịch vừa biến mất, liên tục có ba tiếng xé gió đột nhiên xuất hiện. Chính là ba người Lạc Kỳ, Việt Nhược và Lưu Phong.

Chỉ thấy ba người trực tiếp bay tới chỗ sát biên giới của kết giới, lấy ra một khối tinh thể màu vàng từ trong lòng. Ba khối tinh thể tạo thành một tam giác trận, tự mình bộc phát ra cảm ngộ thiên đạo, nhất thời làm cho nước biển bên ngoài càng thêm điên cuồng, cuồn cuộn nổi lên.

Ba đạo kim sắc quang trụ từ khối tinh thể màu vàng trong tay ba người cũng oanh kích ra, rót vào trong kết giới. Mặc dù vậy nhưng cũng chỉ có thể làm chậm lại quá trình kết giới bị nghiền nát! Lần đầu tiên mọi người thấy nước biển nổi giận, điên cuồng công kích như vậy...Cho dù kết giới của cường giả Thần cấp cũng không chịu được, mọi người đều lộ vẻ lực bất tòng tâm!

Tất cả mọi người đều trở nên ngơ ngẩn, căn bản không hề có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể kinh ngạc đứng nhìn ba người trên đỉnh đầu chống đỡ...Bọn họ thực sự không biết nên làm gì bây giờ.

- Không tốt, uy áp quá lớn, không thể giữ được lâu nữa!

Lạc Kỳ vừa lo lắng nói dứt lời thì lại một tiếng "Ba...

rất nhỏ vang lên.

Sắc mặt Lưu Phong lộ vẻ nghiêm túc không gì sánh được, hai mắt đảo qua vết nứt, nhướng mày, lập tức gào to nói:

- Mọi người nghe lệnh! Toàn lực rót hết năng lượng của mình vào trong kết giới!

Thanh âm gào to của Lưu Phong vang khắp Phiêu Miễu Vân Cung. Nghe được lời hắn nói, mọi người mới phục hồi lại tinh thần, nhất thời đủ loại năng lượng ầm ầm bạo phát ra hướng về phía kết giới phóng đến.

Thanh âm phát ra rất lớn giống như kim loại ma sát với nhau vang lên, quanh quẩn xung quanh Phiêu Miễu Vân Cung.

Chỉ cần là người của Phiêu Miễu Vân Cung, tất cả đều liều mạng bắt đầu rót năng lượng của mình vào trong kết giới. Lúc này kết giới mới có thể miễn cưỡng chống lại được uy áp cuồng bạo không gì sánh được kia. Luồng uy áp kia cũng đột nhiên tăng cao chống đối lại.

Cùng lúc đó, tại địa phương khác trong Loạn Tinh Hải mà mọi người vẫn thường lui tới, bầu trời hôi sắc đột nhiên chuyển sang màu đen như mực, sau đó bầu trời giống như từ không trung sụp đổ, đè ép xuống dưới. Cùng lúc với mây đen kéo đến trên bầu trời, một cỗ uy năng khổng lồ không gì sánh được đè ép lên mọi người bên dưới.

Vô Thượng thành, Phiêu Miễu thành, Loạn Tinh thành, Tinh Vân thành cùng với Phần Thiên thành, năm tòa thành thị lớn cùng có kết giới của cường giả Thần cấp, hầu như đồng thời đều bộc phát ra quang mang trước nay chưa từng có! Mọi người kinh hãi không gì sánh được, ngẩng đầu nhìn mây đen nồng đậm cuồn cuộn không ngừng trên đầu. Họ chỉ cảm thấy một cỗ uy năng như coi thường thiên hạ phát tán ra từ trên không trung. Trong lòng mọi người đều có cảm giác nghi hoặc, không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Phong vân biến sắc, mây đen cuồn cuộn một hồi. Ngay sau đó đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng sấm "Ù ù.

sấm sét nổ ra, uy áp không ngừng, khiến cho da đầu mọi người đều trở nên tê dại, kinh khủng vạn phần.

Trong Phần Thiên, sắc mặt Mâu Quân nhăn nhúm lại, ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn không ngừng...Tuy rằng uy áp nơi đây không thể so được với chỗ Phiêu Miễu Thiên nhưng kết giới do Đốt Viêm đại nhân kiến tạo cũng kịch liệt run lên không ngừng.

Vẻ mặt Mâu Quân xanh mét lẹt, bầu trời phương xa trông giống như một con Hắc Long đang gào thét, chỗ đó chính là Phiêu Miễu Thiên!

- Chính là thần cách...là ai?

Hai môi Mâu Quân cắn chặt, bàn tay đã nắm chặt lại từ lâu cũng hơi run run.

Từ trước đến giờ Vương Úc luôn biểu hiện cực kỳ trấn định, nhưng lần này cũng phải lộ ra thần sắc cẩn thận, ánh mắt của hắn cũng đang chăm chú nhìn về phía Phiêu Miễu Thiên...Bình thường hắn vẫn hay tiếp xúc cùng cường giả Thần cấp, vì vậy hắn vô cùng rõ ràng loại tình huống hiện tại này do cái gì dẫn phát ra

- Thần cách! Có người đang ngưng tụ thần cách!

Cả Thiên giới, cường giả Thần cấp chẳng qua chỉ có mấy trăm người mà thôi. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm như vậy mà cũng chỉ xuất hiện vài trăm cường giả Thần cấp...Có thể tưởng tượng được cường giả Thần cấp thưa thớt đến mức nào. Một người lúc ngưng tụ thành công được thần cách, trở thành cường giả Thần cấp, sẽ giống như lễ hội của cả Thiên giới, nhưng đồng thời cũng là một hồi bầu trời phong vân biến sắc.

Vương Úc thậm chí còn có thể chắc chắn...Không chỉ ở Loạn Tinh Hải mà cả mấy thiên giới khác cũng xảy ra loại hiện tượng giống như vậy!

- Chẳng lẽ là Lưu Phong?

Những người hiểu rõ nguyên nhân bầu trời phong vân biến sắc lần này đều âm thầm suy đoán.

Đương nhiên, trong đó bao gồm cả Vô Thượng Thiên!

Tính cách Linh Nhiên vốn trầm tĩnh, giờ đây cũng biến mất vô ảnh vô tung, sắc mặt hắn cũng giống như Mâu Quân, hắng giọng, lạnh lùng nhìn lên bầu trời Phiêu Miễu Vân Cung...Đều là một trong ba tối cường giả gần Thần cấp nhất, Linh Nhiên và Mâu Quân cũng như nhau, không hề mong muốn trong ba người sẽ có người ngưng tụ thần cách trước mình. Tuy rằng đây chỉ là suy đoán nhưng hầu như có thể khẳng định...Phiêu Miễu Thiên có người đang ngưng tụ thần cách. Nếu nói như vậy thì không thể nghi ngờ đó chính là Lưu Phong, người mạnh nhất trong ba người.

Linh Nhiên cắn chặt răng, chăm chú nhìn bầu trời, một tia máu tươi từ bên môi tràn ra ngoài mép hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Nhưng không ai ngờ người đang bị suy đoán là ngưng tụ thần cách - Lưu Phong, lại đang lộ ra vẻ chật vật. Mồ hôi trên mặt hắn chảy xuống, viên tinh thể năng lượng trong tay hắn lúc này đã tiêu hao gần hết. Bên dưới hắn, mọi người đều đang điên cuồng dùng năng lượng của bản thân mình rót vào trong kết giới, chống lại cỗ lực lượng uy áp của thiên nhiên.

Hiện nay hắn không có thời gian mà suy nghĩ xem ai đang ngưng tụ thần cách...Phiêu Miễu Vân Cung đã tồn tại mấy trăm vạn năm, không thể bị hủy diệt trong tay hắn. Bất luận thế nào đi chăng nữa hắn cũng phải cố gắng chống đỡ cho đến khi đại nhân tới!

Tất cả mọi người trong Loạn Tinh Hải đều đang nghi hoặc tại sao phong vân biến sắc, nhưng chỉ có một người hiểu rõ. Bởi vì bên trong Hổ thần cư lúc này cũng đang xảy ra sự tình giống như vậy.

Lúc này Lâm Dịch chỉ có thể ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời...Tư duy của hắn tại thời khắc này đã hoàn toàn bị tràng cảnh hỗn loạn làm cho sợ ngây người. Hoặc là có thể nói...Linh hồn của hắn đã bị khiếp sợ tới mức quên cả phản ứng!

Tại bầu trời nho nhỏ bên trong Hổ thần cư cũng đang biến ảo giống như bên ngoài. Một cỗ linh lực thuần túy đến mức không thể tưởng tượng xuất hiện tràn đầy bên trong không gian, từng tầng mây giống hệt như bên ngoài cũng đang điên cuồng cuộn trào lên, hình thành một dòng xoáy trên không trung thật lớn, bao phủ hoàn toàn Thần cư ở bên trong.

Mà ở trong bầu trời đó, một đạo thân ảnh đang lẳng lặng huyền phù giữa không trung...Chính là Lâm Phỉ!

Thân thể mềm mại của Lâm Phỉ vẫn thoải mái đứng trong cuồng phong kịch liệt, bộ quần áo lục sắc nhẹ nhàng phiêu động, mái tóc dài đen

huyền xõa ra bay lên trong gió.

Thần sắc của nàng cực kỳ an tường, nhìn qua giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng hơi ngẩng lên...Dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ không gì sánh được vốn đã quen thuộc từ lâu, nhưng giờ phút này lại phát ra một loại khí tức không thể nói rõ...Giống như một vị nữ thần cao cao tại thượng. Nhìn thấy nàng như vậy, Lâm Dịch không khỏi sinh ra tâm tình tự thẹn, hèn mọn, mặc cảm trong lòng. Trước mặt nàng, cách khoảng ba mươi phân, một viên châu tỏa ra quang mang tinh khiết màu vàng đang chậm rãi xoay tròn một chỗ. Cỗ linh lực tinh thuần đến cực điểm kia chính là từ trong hạt châu này phát ra.

Lúc này toàn thân Lâm Phỉ bị một cỗ quang mang bao vây lấy, nhìn qua giống như nữ thần hạ phàm, thần thánh không thể xâm phạm!

Bên ngoài quang mang màu vàng, còn có một tầng ánh sáng lam quang lập lòe lóe ra không ngừng. Ánh sáng lam quang sáng ngời đang không ngừng khuếch trương, dường như bao phủ hoàn toàn Hổ thần cư trong đó.

Toàn bộ bầu trời trên Hổ thần cư chia thành bốn màu sắc khác nhau...Trên đỉnh đầu Lâm Phỉ là bầu trời màu đen xám xịt, thân thể của nàng lại tỏa ra màu vàng rực rỡ, bên cạnh đó là ánh sáng màu lam...Phía sau không xa nàng lắm, Hổ thần điện đã bị kích phát trở thành một màu đỏ tươi như máu!

Lâm Dịch đứng phía dưới, ngơ ngác nhìn, Lâm Phỉ giờ khắc này giống như một nữ thần. Trong lòng Lâm Dịch nổi lên trăm loại tư vị khác nhau...Hắn không thể lý giải được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Biến hóa trên đỉnh đầu vẫn còn đang duy trì liên tục.

Hạt châu màu vàng ban đầu cách ba mươi phân trên đỉnh đầu Lâm Phỉ, đang từ từ chậm rãi rơi xuống, rốt cuộc cuối cùng nó cũng rơi lên cái trán bằng phẳng sáng bóng của nàng.

Trong chốc lát khi hạt châu màu vàng chạm vào trán Lâm Phỉ, quang mang màu vàng đột nhiên ầm ầm đại thịnh! Kim quang vô cùng cường liệt, ngay cả Lâm Dịch cũng không thể không nhắm hai mắt lại. Hắn cố gắng điều tiết lại con ngươi của mình...nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không có cách nào nhìn thẳng vào kim quang sáng chói như vầng thái dương đó.

Hắn chỉ có thể nhắm hai mắt lại, trong lòng lo lắng, chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Luồng kim quang xuất hiện bất chợt mà vụt tắt cũng rất nhanh. Sau khi kim quang biến mất, Lâm Dịch chậm rãi mở mắt ra, phải mất một lát hắn mới điều chỉnh lại được hai tròng mắt của mình, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời...

Dáng dấp Lâm Phỉ lúc này đã thay đổi trở về như cũ!

Lâm Phỉ có thể nói là một tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng chung quy so sánh với tuyệt sắc mỹ nữ chân chính thì như thiếu đi một ít cái gì đó. Nhưng bây giờ sau khi nhìn lại nàng, Lâm Dịch đã hiểu nàng thiếu đi cái gì...đó chính là khí chất!

Trước đây tuy rằng Lâm Phỉ là một tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng mà nhìn chung về mặt khí chất thì nàng không được tính là đặc biệt xuất chúng, hoặc có thể nói khí chất của nàng không có gì đặc biệt.

Nhưng hiện tại Lâm Phỉ đích xác đã thay đổi...Vẫn là dung nhan tuyệt mỹ như xưa nhưng giờ đây nàng lại lộ ra một cỗ khí tức kỳ ảo, biến đổi khôn lường giống như u cốc, làm cho người khác nhìn nàng có cảm giác giống như một nữ thần không thể khinh nhờn, một đạo hoa văn phức tạp không gì sánh được xuất hiện trên trán của nàng...Điều này không hề phá đi khí tức trên người nàng, mà ngược lại làm cho nàng có thêm vài phần thần bí, càng trở nên thần thánh hơn! Bộ quần áo lục sắc trên người nàng lúc này đã bị chấn nát thành từng hạt bụi nhỏ, bồng bềnh rơi xuống, làm cho càng thêm có cảm giác xuất trần.

Lâm Dịch há to miệng, đại não hắn không có cách nào làm ra bất kỳ phản ứng gì.

Rốt cuộc hai tròng mắt vẫn đang nhắm chặt của Lâm Phỉ cũng chậm rãi mở ra.

Khi hai tròng mắt của nàng mở ra, trong nháy mắt Lâm Dịch cảm giác như hô hấp của chính mình dường như ngừng lại.

Chỉ trong khoảnh khắc, linh khí trong thiên địa dường như đều bị hấp thụ vào trong cơ thể của nàng. Ánh sáng rực rỡ trên bầu trời dường như cũng tối lại, giống như tô điểm thêm cho dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Toàn bộ trong thiên địa phảng phất như chỉ còn lại ánh mắt của nàng.

Đôi mắt nàng hiện lên một chút mê man, sau đó nhìn về phía người tồn tại duy nhất trong không gian này - Lâm Dịch.

Khi bị ánh mắt của nàng nhìn tới, hô hấp của Lâm Dịch trong nháy mắt trở lại bình thường. Tuy rằng hắn biết đối mặt với mình chính là Lâm Phỉ...là người con gái vẫn hay làm nũng bên người mình, nhưng hiện giờ Lâm Dịch lại có cảm giác vô lực, giống như đang bị nàng liếc mắt nhìn thấu tất cả.

Thần cấp!

Mặc dù chưa bao giờ chân chính đối mặt với cường giả Thần cấp nhưng Lâm Dịch có thể trăm phần trăm khẳng định...Hiện nay Lâm Phỉ đích thực là một cường giả Thần cấp.

Lâm Dịch hoàn toàn như phát mộng rồi...Tháng trước, Lâm Phỉ ngay cả Hư Thần cảnh cũng chưa đến mà sao hiện giờ đột nhiên lại trở thành cường giả Thần cấp? Đến tột cùng là vì sao chỉ trong mấy tháng thời gian ngắn ngủi mà nàng hoàn toàn chuyển biến được từ Hư Thần cảnh đến ngưng tụ Thần cách?

Phải biết rằng số lượng cường giả Ngưng Thần kỳ trên Thiên giới đông như vậy, nhưng mà cường giả Thần cấp lại chỉ có vài người như vậy mà thôi, không thể không có chút nguyên nhân nào như vậy...Nếu có thể ngưng tụ Thần cách một cách đơn giản thì sợ rằng trên Thiên giới, cường giả Thần cấp đã bay đầy trời. Như vậy đến tột cùng Lâm Phỉ là...

Lâm Dịch vẫn còn đang khó hiểu thì Lâm Phỉ đã mở miệng nói:

- Là...

Hai tròng mắt Lâm Phỉ hiện lên một tia mê man, nàng chợt nhận ra mình có cảm giác như cái gì cũng không nhớ đến...Nàng đang suy nghĩ xem mình là ai, tên mình là gì? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?...Nàng hoàn toàn không thể nhớ ra được đã phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà người nam nhân đang có vẻ mặt dại ra kia lại làm cho trong lòng nàng có một chút cảm giác quen thuộc, mơ hồ có một loại cảm xúc thân cận được sinh ra.

Điều này khiến cho nàng có chút hoảng loạn. Mà nói đối với nàng đúng là như vậy, trong lòng nàng luôn khắc sâu cảm xúc cũng chỉ có một người nam nhân mới có thể làm nàng có chút hoảng loạn như vậy.

Thanh âm của Lâm Phỉ không hề thay đổi, vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khi nghe được lời nói của Lâm Phỉ, Lâm Phỉ cũng mở to hai mắt ra nhìn nàng...Mất trí nhớ?

- Phỉ nhi...Nàng không có việc gì chứ?

Lâm Dịch không kìm được hỏi một câu dò xét.

Lâm Phỉ hơi nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc...Phỉ nhi? Đó là tên của mình sao?

Dưới khí chất hiện này của nàng, mặc dù chỉ là một động tác nhíu mày đơn giản như vậy nhưng cũng làm cho người khác hít thở không thông.

Nhận thấy trong mắt Lâm Phỉ hiện lên vẻ nghi hoặc, Lâm Dịch không khỏi lộ ra một tia cười khổ...Quả nhiên là bị mất trí nhớ rồi.

- Phỉ nhi...là tên của ta sao?

Lâm Phỉ nghi hoặc nhìn Lâm Dịch hỏi. Nàng hy vọng đối phương có thể cho nàng một câu trả lời.

Lâm Dịch khổ sáp gật đầu...Thành thật mà nói thì đối mặt với Lâm Phỉ hiện nay, Lâm Dịch cũng không biết nàng có phải là Lâm Phỉ lúc trước không...Dù sao, từ dáng dấp cho đến khí chất, căn bản không có một chút tương đồng nào so với Lâm Phỉ trước đây mà Lâm Dịch hiểu rõ. Nếu như không phải Lâm Dịch chứng kiến được toàn bộ quá trình biến hóa của nàng, sau này mới tiến vào Hổ thần cư thì sợ rằng khi đối mặt với nàng, hắn không cách nào hình dung ra được mỹ nhân trước mặt mình lại chính là Lâm Phỉ. Đôi mày liễu của nàng lại nhíu vào lần thứ hai, tỏa ra vẻ phong tình vô hạn, làm cho người ta không khỏi thương tiếc.

Thân thể nàng từ không trung chậm rãi hạ xuống, nét mặt đã hơi nhẹ nhàng lại. Sự dị thường trên bầu trời giờ đây đã tiêu tan thành mây khói.

- Ngươi có thể nói cho ta nghe một chút đi. Ta là người thế nào? Hình như là ta bị mất trí nhớ...Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với ta?

Biểu tình của Lâm Phỉ có chút thống khổ, lại có một chút nghi hoặc, tựa hồ nàng muốn nỗ lực nhớ lại nhưng mà nghĩ mãi vẫn không được.

Lâm Dịch gật đầu...Trước loại tình huống này, chỉ có thể giải thích nghi hoặc cho nàng.

Hắn cũng không dám tùy tiện lại gần an ủi nàng...Dù sao nàng như vậy nhưng vẫn là cường giả Thần cấp...Nếu như để nàng cho rằng hắn có ý đồ gây rối, trực tiếp tát cho một cái thì mạng cũng chả còn...Lúc đó sợ rằng hắn là người đầu tiên trong Thiên giới mang danh kỳ diệu là cường giả Ngưng Thần kỳ chết trong tay thể tử của chính mình.

- Ta là Lâm Dịch...Ta là trượng phu của nàng...

Cứ như vậy Lâm Dịch bắt đầu kể lại. Từ lần đầu tiên gặp được Lâm Phỉ ở ngoại vi "Luyện yêu sơn.

rồi cứu nàng ở trong phường thị, sau đó một đường đi tới kể lại tỉ mỉ quá trình cho nàng một lần.

Lâm Phỉ nhíu mày nghe. Nàng nghe rất chăm chú, tựa hồ muốn từ trong lời nói của đối phương tìm lại một chút trí nhớ, nhưng dường như đều gặp phải thất bại.

- Sau đó nàng tiến nhập "Thần cư.

cũng chính là nơi này để tu hành. Còn ta một đường từ ngoại vi Loạn Tinh Hải tiến nhập tới đây...ở đây đã là Loạn Tinh Nội Hải rồi. Chuyện sau đó thì nàng đã biết.

Lâm Dịch kết thúc lời kể.

Lâm Phỉ chậm rãi gật gật đầu, hơi nhíu mày suy nghĩ lại lời kể của đối phương. Lâm Dịch nhìn nàng, không biết sao lại có chút khẩn trương, cẩn thận hỏi nàng:

- Còn nghi hoặc cái gì nữa không?

Lâm Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt nàng vẫn hiện lên một tia nghi hoặc...

- Ngươi là...trượng phu của ta?

Đó vốn là sự thực nhưng đối mặt với Lâm Phỉ lúc này giống như nữ thần, lần đầu tiên sắc mặt Lâm Dịch hơi đỏ lên...Tuy rằng chưa có bái đường thành thân nhưng hắn và Lâm Phỉ chính xác là quan hệ phu thê, cũng chân chính có quan hệ phu thê rồi. Hắn hơi gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ hơi trầm mặc xuống, nàng nhìn Lâm Dịch, muốn từ trong trí nhớ trống rỗng tỉ mỉ tìm lại một chút ký ức về hắn, nhưng hoàn toàn thất bại. Cũng may vẻ mặt quan tâm của nam nhân này làm cho tiềm thức của nàng có một phần hảo cảm, thân cận. Một lúc lâu sau, Lâm Phỉ chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Ta tin tưởng ngươi.

Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm, lập tức lộ ra vẻ tươi cười...Thành thật mà nói, đối với việc Lâm Phỉ đột nhiên xảy ra biến hóa, làm cho hắn cũng có chút không tin tưởng lời nói của chính mình.

Nhưng mà còn không chờ bộ dạng tươi cười của Lâm Dịch thu lại, Lâm Phỉ chợt hơi cúi đầu, mở miệng nói:

- Tuy rằng ta tin tưởng lời nói của ngươi...nhưng ta vẫn thực sự không nhớ ra được chút nào. Ta nghĩ ta cần phải đi xem nhưng nơi mà ngươi đã kể...Có lẽ sẽ nhớ ra được cái gì đó. Đến lúc đó ta sẽ quay lại tìm ngươi được không?...Bằng không thì tâm lý của ta chung quy khó có thể tiếp nhận được. Ta đối với ngươi như vậy...có lẽ là không công bằng rồi.

Lâm Dịch nao nao trong lòng, lập tức thở dài một tiếng, hơi gật đầu nói:

- Ừ.

Còn có thể làm sao nữa, đừng nói hiện tại Lâm Phỉ phải đi, lấy thực lực của Lâm Dịch căn bản không có biện pháp giữ nàng lại. Mặc dù thật ra thì thực lực của Lâm Phỉ cũng không đề thăng nhiều lắm, Lâm Dịch vẫn có thể đánh bại nàng...Khi Lâm Phỉ đưa ra yêu cầu như vậy, Lâm Dịch cũng chỉ có thể lựa chọn đồng ý để nàng ly khai. Cũng may hiện giờ thực lực của nàng đã đạt tới Thần cấp, toàn bộ Thiên giới đã không còn nơi nào nàng không thể tới, điều này làm cho Lâm Dịch hơi yên tâm lại.

Thành thật mà nói tỉnh cảm đối với Lâm Phỉ đều được thành lập từ nhục dục, có lẽ song phương đều phải an tĩnh lại một chút để xem kỹ lại tình cảm của chính mình. Như vậy có khả năng chân chính một lần đứng lên đi? Bằng không...Để đối phương cứ như vậy một lần an tĩnh mà ly khai, có lẽ đó là sự lựa chọn tốt nhất.

- Chúng ta đi ra ngoài thôi.

Trên mặt Lâm Dịch lộ ra vẻ tươi cười.

Lâm Phỉ cũng hơi gật đầu, Lâm Dịch đi tới gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Lâm Phỉ theo bản năng hơi run lên nhè nhẹ một chút, trong mắt hiện lên một tia do dự nhưng không có giãy dụa.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé xinh xắn của đối phương, Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, trên người lóe lên ngân mang, ngay lập tức hai người Lâm Dịch và Lâm Phỉ biến mất bên trong Hổ thần cư.

Sau khi ly khai Hổ Thần Cư trở lại Phiêu Miễu Vân Cung, cũng không có bao nhiêu người nhận ra được Lâm Phỉ, mặc dù cũng có vài người thần sắc kinh ngạc nhìn nàng nhưng rồi lại ngẩng đầu, lo lắng nhìn lên trên đỉnh đầu.

Lúc này uy áp bên ngoài đã biến mất, nhưng kết giới của cường giả Thần cấp vẫn chưa được chữa trị hoàn toàn. Ba người Lưu Phong, Lạc Kỳ, Việt Nhược vẫn đang phải duy trì trận hình tam giác liên tục, rót năng lượng màu vàng trong tay vào trong kết trận. cường giả Thần cấp bây giờ vẫn chưa xuất hiên.

Lâm Dịch ngẩng đầu lên nhìn một chút, lập tức hít vào một hơi thật sâu. Lâm Phỉ cũng đang nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn mọi người bận rộn xung quanh, cười nói:

- Nàng đi đi.

Nếu đã quyết định phải đi, Lâm Dịch cũng không phải loại người lề mề.

Lâm Phỉ quay đầu nhìn Lâm Dịch, một lát sau hơi gật đầu, do dự một chút rồi nói:

- Hiện giờ ngươi sẽ đi đâu?

- Đông Nam Thiên.

Lâm Phỉ lại gật đầu, vừa mới chuẩn bị nói thì thần sắc khẽ động, ánh mắt chuyển dời lên phía trên đỉnh đầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó mở miệng nói:

- Đi.

m thanh di chuyển vang lên, cũng không có ngân mang phát ra, phảng phất một bước này của nàng như bước vào hư không, biến mất không để lại dấu tích. Một vài tên trong lúc vô tình thấy một màn như vậy đều nhất thời há to miệng ngạc nhiên.

Lâm Dịch nhìn vậy hơi nhíu mày, lập tức lộ ra một tia cười khổ, lắc lắc đầu. Thực lực của cường giả Thần cấp, hiện nay hắn cũng không có khả năng lý giải được. Sau khi Lâm Phỉ ly khai, Lâm Dịch điều chỉnh lại một chút tâm tình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đám người Lưu Phong vẫn còn đang bận rộn như trước. Lâm Dịch khẽ nhún người một chút bay lên.

Mức độ bị tàn phá của kết giới có chút vượt qua sự tưởng tượng của đám người Lưu Phong. Uy áp thuộc về cường giả Thần cấp vượt xa khả năng chống lại của kết giới do cường giả Thần cấp tiện tay thi triển. Kết giới hiện giờ lúc nào cũng có khả năng bị nghiền nát.

Tuy rằng hiện nay uy áp của cường giả Thần cấp đã biến mất nhưng nước biển vẫn cuộn lên cuồng bạo như cũ. Nếu kết giới bị nghiền nát thì không cần phải nói, nơi Phiêu Miễu Vân Cung phong cảnh tuyệt mỹ này sẽ bị mạnh mẽ tàn phá. Có lẽ chỉ còn một vài kiến trúc ở ngoài do cường giả Thần cấp tự mình gia trì, còn lại các kiến trúc khác trong phạm vi khổng lồ vài ngàn km sẽ bị biến thành phế tích trong nháy mắt.

Lạc Kỳ vừa thấy Lâm Dịch bay đến, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, nói to:

- Lâm huynh đệ, mau nhanh lên một chút hỗ trợ giúp chúng ta.

Lâm Dịch cũng gật đầu, thân hình khẽ động, nhất thời thân thể chuyển sang trạng thái gia trì chiến văn, cảm ngộ thiên đạo gia nhập vào trong năng lượng của hắn. Hai tay Lâm Dịch hợp nhất trước ngực, tạo ra một quang cầu năng lượng huyết sắc thật lớn ầm ầm rót vào trong kết giới.

Cường độ năng lượng của một cường giả Ngưng Thần kỳ lớn hơn rất nhiều cường độ năng lượng của cường giả Luyện Cách kỳ, nhất thời khiến cho tốc độ nghiền nát của kết giới giảm mạnh.

- Đại nhân vì sao vẫn chưa tới?

Ba người Lưu Phong đều đã cố gắng đến cực hạn, tinh thể màu vàng trong tay cũng đã gần tiêu hao hết, nhìn qua dường như lúc nào cũng có khả năng bị nát vụn. Trong lòng Việt Nhược không khỏi lo lắng, nói:

- Cố gắng kiên trì thêm một thời gian, đại nhân chắc là sẽ đến rất nhanh.

Lạc Kỳ cũng nghiến chặt răng. Trên mặt ba người đều đã trở nên trắng bệch. Kết giới này còn không chống lại được uy áp của cường giả Thần cấp, chưa nói gì tới thực lực Ngưng Thần kỳ của bọn họ. Cũng may trong tay có năng lượng tinh thể mà đại nhân lưu lại, nếu không bọn họ cũng không có khả năng chống đỡ được lâu như vậy.

Bình Luận (0)
Comment