Chung Cực Truyền Thừa

Chương 641

Cứ như vậy, tất cả mọi người trong Phiêu Miễu Thiên đều phải cố gắng kiên trì. Nếu như kết giới bị nghiền nát thì bọn họ sẽ phải chịu hậu quả rất lớn.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong Loạn Tinh Hải, phong vân cuồng bạo đang dần tiêu tan, chỉ có điều trên không trung vẫn còn tồn tại một tia uy áp, khiến cho linh hồn mọi người vẫn run rẩy như trước. Tất cả mọi người trong năm thành thị đều có sắc mặt tái nhợt, nhìn lên không trung, có lẽ đang suy đoán chuyện gì đã xảy ra.

- Không biết ai vừa ngưng tụ thần cách. Đây chính là đệ nhất nhân trong mười vạn năm qua sao?

- Nếu không phải là Phiêu Miễu Thiên Lưu Phong thì có lẽ là Phần Thiên Mâu Quân hoặc Vô Thượng Thiên Linh Nhiên. Bọn họ là ba người có thực lực gần với Thần cấp nhất.

- Trung tâm của cỗ uy áp này dường như tại Phiêu Miễu Thiên, có phải là Lưu Phong không?

- Ừ, chắc hẳn là như vậy.

Giống như vừa tránh được một hồi đại kiếp nạn, mọi người đều đang nói về sự kiện vừa xảy ra. Tuy chật vật như vậy nhưng những người này không hề có sắc mặt lo lắng một chút nào, ngược lại dường như ai cũng có vẻ mặt vui mừng.

Mà tại một nơi trên không trung cách mặt đất mấy vạn km.

Người bình thường không thể có mặt ở đây, nói cách khác những cường giả thực lực dưới Ngưng Thần kỳ sẽ không có cách nào tiến nhập một nơi trên cao như vậy, bởi vì khoảng ba vạn km ngoài khơi sẽ có một tầng kết giới ngăn cản, giới hạn lại.

Kể cả cường giả Ngưng Thần kỳ nếu đánh lên mặt kết giới thì hậu quả cũng chỉ có một - Hồn phi phách tán. Bất kể người đó có sở hữu hư thần khí, hay là chân thần khí thế nào đi chăng nữa, kết quả cũng không thay đổi. Nơi đây chỉ có cường giả Thần cấp mới có thể hiểu được phương pháp vượt qua kết giới.

Ở đây cũng không phải là hôi sắc không gian như ở trong pth, phía trên có ánh mặt trời chói lọi, dưới chân là từng tầng mây trắng noãn cuồn cuộn trôi đi không ngừng. Ngoại trừ tầng mây ở ngoài, còn có vô số mây xen lẫn vào trong núi đá, nếu có người thường ở đây thì nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, con mắt có khi phải lồi ra mà nhìn. Bởi vì núi đã ở đây không chỗ nào mà không phải là tinh thể linh thạch tạo thành.

Linh mạch Luyện Yêu sơn dưới đáy biển, phải hàng vạn km mới xuất hiện một chút.

Nơi này thì nửa thước đã có một khối, hơn nữa nhìn sơ qua cũng có hơn mười núi đá như vậy, phải nói là nhiều chi chít như sao trên trời, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Không những vậy, ngoại trừ tinh thể linh thạch, bất kỳ đồ vật nào khác ở đây cũng đều quý hiếm không gì sánh được, đủ để làm cho cường giả Ngưng Thần kỳ phải trở nên điên cuồng, linh dược quý hiếm ở bên ngoài thì ở đây cũng chỉ giống như cỏ dại ven đường, nhiều vô số kể.

Nơi đây chính là chỉ dành cho cường giả Thần cấp.

Hiện giờ, Lâm Phỉ vừa ly khai đang đứng ở địa phương này, trong mắt nàng mang theo một tia mê man, nhìn trái nhìn phải đánh giá mọi thứ xung quanh. Nàng cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này. Nàng không ý thức được hành vi của mình, vừa bước ra một bước thì đã không ngờ xuất hiện nơi đây.

- Đây là địa phương nào.

Lâm Phỉ nhíu đầu lông mày, nhìn nàng giống như đang cố nhớ lại điều gì đó, nhưng mãi cũng không nghĩ ra được.

Trong đầu nàng vẫn như cũ không hiểu được đang xảy ra chuyện gì.

Nàng hơi thất vọng lắc đầu, sâu trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về một nơi.

- Hân Dao, chúc mừng nàng đã trở về.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Phỉ, một đạo thân ảnh từ phía sâu trong tầng mây đi ra. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đây là một người nam tử mà sự tồn tại của hắn dường như làm cho mọi người trong thiên hạ đều trở nên buồn bã, thất sắc. Mái tóc đen huyền như mực, da thịt trong suốt, sáng bóng như ngọc, gương mặt anh tuấn nhưng lại phát ra một tia mềm mại, một cỗ khí chất giống như thần tiên phát ra từ trên cơ thể hắn. Trên trán hắn cũng có một đạo hoa văn phức tạp giống như Lâm Phỉ.

Điều làm Lâm Phỉ nghi hoặc cũng không phải là tướng mạo của đối phương, mà chính là cặp mắt kia. Đôi mắt như hai vì sao sáng giữa bầu trời đêm kia hiện giờ lại đang chan chứa nước mắt.

Thâm tình, đau đớn, thương tiếc, luyến ái, tất cả thần sắc như vậy lại ngập tràn trong đôi mắt hắn. Hắn nhìn Lâm Phỉ cười cười khổ sáp, tiếng nói khô khốc phát ra.

Nhìn thấy hai mắt đối phương đẫm lệ như vậy, Lâm Phỉ tự nhiên lại cảm thấy trong lòng mình cũng có chút đau đớn, điều đó làm cho nàng càng trở nên nghi hoặc hơn.

- Hân Dao?

Lâm Phỉ nói:

- Cuối cùng thì ta là ai?

Lâm Phỉ không kìm được, nhíu hai hàng lông mày, nỗ lực cố nhớ lại. Sự tình phát sinh ngày hôm nay làm cho nàng không có cách nào tiếp nhận được. Không biết tại sao tự nhiên thức tỉnh, tất cả mọi chuyện trước đây đều quên đi hết, trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng.

Sau đó nàng lại gặp một người nam nhân tên là Lâm Dịch, tự xưng là trượng phu của nàng, khiến cho nàng sinh ra trong lòng một chút thân cận. Hắn nói nàng là Lâm Phỉ.

Nhưng mà hiện nay người trước mặt lại khiến cho nàng cảm giác có chút đau đớn. Một nam nhân dung mạo hoàn mỹ mang theo nụ cười khổ sáp, lại gọi nàng là Hân Dao? Vì sao nàng lại cảm thấy đau đớn?

Hai đầu lông mày trên trán nàng càng lúc càng nhíu chặt lại, sâu trong đôi mắt càng nhiều thêm vẻ mê man, nghi hoặc. Nàng cố gắng suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh hỗn loạn, không có chút quy luật nào, giống như những hư ảnh, không thể nào nắm bắt. Điều này làm cho gương mặt nàng lộ ra một tia đau đớn.

- Hình như là mất trí nhớ rồi.

Phía sau nàng lại có một thanh âm vang lên, Lâm Phỉ vẫn mang theo vẻ nghi hoặc trong ánh mắt, quay đầu lại nhìn phía sau.

Trong tầng mây lúc này đã xuất hiện thêm một đạo thân ảnh khác.

Một mái tóc dài màu hỏa hồng, bộ quần áo đang mặc cũng là màu hỏa hồng, thậm chí ngay cả đôi giày cũng là màu hỏa hồng nữa. Toàn thân hỏa hồng đứng trong tầng mây trắng noãn, giống như một ngọn lửa đỏ đang thiêu đốt thành đoàn.

Nếu như Lâm Dịch đứng đây thì hắn sẽ vô cùng kinh ngạc, thân ảnh kia có dáng dấp giống Vương Úc như đúc, đều là gương mặt tuấn tú đến mức yêu dị. Chỏ có điều khí thế của người này phát ra không phải Vương Úc có thể so sánh được. Trên trán hắn cũng có một đạo hoa văn ký hiệu phức tạp màu hồng.

Nghe được lời nói của hồng y nhân, nam nhân ban đầu mang theo nụ cười khổ sáp tăng thêm vài phần, nhìn Lâm Phỉ biểu tình mê man, lại càng thể hiện thêm sự đau lòng.

- Các ngươi là ai?

Lâm Phỉ lại hỏi thêm một lần nữa, muốn nỗ lực nắm bắt lấy khoảnh khắc hình ảnh nào đó trong đầu, làm cho sắc mặt càng thêm thống khổ.

- Để ta giúp nàng một chút.

Thanh âm của một người nam nhân xa lạ vừa vang lên, Lâm Phỉ còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì một cỗ năng lượng hoàng sắc khổng lồ từ không trung đã chụp tới nàng, trong nháy mắt đã bao phủ nàng vào bên trong. Lâm Phỉ hơi ngẩn ngơ, sau đó đình chỉ lại động tác kháng cự. Không biết tại sao từ trong đáy lòng nàng không hề có chút cảm giác phản kháng nào, dường như nàng cảm nhận được đối phương sẽ không làm hại mình.

Bình Luận (0)
Comment