Chung Cực Truyền Thừa

Chương 686

Trung niên nhân sau khi suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Không có vấn đề gì.

Lúc này Lâm Dịch mới thở dài một hơi, lập tức nhìn thoáng qua mọi người lộ ra vẻ bi thống ở chung quanh, khẽ thở dài một tiếng sau đó chậm rãi nói:

- Cổ Năng chính là nhà của mẫu thân ta, nói đến cũng coi như là một nửa nhà của ta. Ngày đó Lâm mỗ tới chậm một chút, chỉ có thể giết chết nanh vuốt, lại không cách nào cứu được những người khác, Lâm mỗ cũng cảm thấy phi thường khổ sở, nhưng người đã vậy, kính xin chư vị nén bi thương.

Nói xong, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt hiện ra ánh sáng lạnh, nghiêm mặt nói:

- Lâm mỗ khẳng định với mọi người, thù của Cổ Văn, Cổ Văn, Cổ Thuật Lâm mỗ sẽ đòi lại từng cái một từ phía Thanh Long Bảo. Nếu như Thanh Long Bảo hắn cho rằng Đại lục Bạch Đế ta rất dễ khi dễ, sau khi khi dễ xong cũng không bị ảnh hưởng chút nào thì bọn hắn đã sai rồi, hơn nữa vô cùng sai, sai không hợp thói thường.

Một câu cuối cùng, khiến cho tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Trung niên nhân kia mắt hổ rưng rưng, mãnh liệt quỳ xuống đất.

- Lưu Mãnh lúc này thay tộc nhân đã chết cảm tạ Lâm đại nhân.

Nói xong hắn dập đầu mạnh một cái.

- Chúng ta thay tộc nhân đã biết tạ ơn Lâm đại nhân.

Phốc phốc, hơn trăm người chung quanh đều quỳ xuống đất, dập đầu thật sâu về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, liếc nhìn bốn phía, lập tức tay có chút cử động, chỉ cảm thấy một cỗ sức lực lớn mà lại nhu hòa nắm thân thể của mình lên.

- Không nên chậm trễ việc này, công việc phái sứ giả thì giao cho Lưu đại nhân. Còn Lâm mỗ chạy tới Cổ Thuật, sau khi từ biệt thì cứ vậy mà làm.

Lâm Dịch nói với Lưu Mãnh.

- Đại nhân yên tâm, không thành vấn đề.

Lưu Mãnh đáp lời.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, thân hình bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, đâm thẳng lên bầu trời. Lưu Mãnh nhìn thân ảnh hắn biến mất, sau đó mới quay đầu lại, trầm giọng nói ra:

- Hiện giờ ai tự nguyện tiến về Hoàng Thành trước?

Thông tri đến Cổ Năng hoàn tất, hiện giờ Lâm Dịch đang không ngừng tiến về hướng Cổ Thuật.

Bên trong Cổ Thuật.

Trên mặt thành thị y nguyên vẫn còn có thể chứng kiến một ít hố sâu ngày đó lưu lại. Tộc nhân Cổ Thuật đã tự động phân công ra, tiến hành công tác trùng kiến ngay ngắn rõ ràng. Mà ở bên ngoài Bổn Nguyên Chi Tháp, Sa, Vệ Vũ, Vệ Linh và vài tên trưởng lão có được thực lực Đại Tinh Vị đang chỉ huy.

Lúc này coi như là vạn hạnh, Lang Sa vừa trở lại Cổ Thuật, ngày thứ hai liền gặp tập kích. Có Lang Sa chống cự, tuy rằng những cường giả Tinh Vị Cảnh cũng bị tổn thương thảm trọng, nhưng so với ba nơi khác thì lại mạnh hơn rất nhiều.

- Có lẽ chỉ ba ngày là có thể trùng kiến xong rồi a?

Vệ Linh nhìn ra ngoài một hồi, nói ra.

- n, lần này cũng coi như là vạn hạnh, nếu không phải có Lang Sa đại trưởng lão ra tay thì chỉ sợ thương vong đã thảm trọng rồi.

Một gã Đại Tinh Vị hạ cấp nói ra, người này vốn là đệ tử phần tích, năm đó Lang Sa vẫn là hậu bối hắn. Nhưng hiện giờ hắn thực sự không thể không hô một tiếng Đại trưởng lão.

Vệ Linh nhẹ gật đầu, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lang Sa ở một bên.

Biểu lộ Lang Sa vẫn y nguyên trong trẻo mà lạnh lùng, lằng lặng nhìn mọi người bận rộn mà không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Loại sự tình kiến thiết này cũng không phải nàng dùng năng lượng là có thể hoàn tất hoàn toàn. Phá hư so với kiến thiết thì đơn giản hơn rất nhiều. Mặc dù năng lượng của nàng cũng không cường đại tới mức có thể điều khiển thần thức tiến hành gây dựng lại. Huống hồ, công việc này chỉ là của tộc nhân bình thường, dùng thân phận của nàng còn chưa tới phiên.

Mà phía sau nàng là Vệ Vũ, nhìn bên ngoài thì biểu lộ của Vệ Vũ như có vài phần mất hồn, trên mặt không vui không buồn, chỉ là ánh mắt có chút ảm đạm. Ngẫu nhiên nhìn về hướng Lang Sa thì con mắt có chút sáng ngời, nhưng sau khi sáng lên thì lại lộ ra vài phần ảm đạm. Sau cái ngày mà Lâm Dịch tới, hắn đã biến thành cực kỳ trầm mặc, một ngày cũng không nghe được hắn nói mấy lần.

Hắn thật sự rất yêu Lang Sa, mà tình cảm ba bốn trăm năm này không thể nói buông là buông. Về phương diện tình cảm này mà nói, Vệ Vũ chưa bao giờ là một người tiêu sái.

Vệ Linh nhìn thấy biểu lộ của ca ca, trong mắt cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ lắc đầu than nhẹ mà thực sự không biết nên nói gì.

- Đúng vâỵ a, chúng ta còn phải hảo hảo cám ơn Lâm Dịch đại nhân, nếu không có hắn ra tay thì chỉ sợ Lang Sa đại trưởng lão ở đây thì cũng không thể lạc quan.

Một trưởng lão Đại tinh vị khác gật đầu, cảm thán nói.

- Lại nói, vị Lâm Dịch đại nhân kia thật đúng là lợi hại, chỉ một chiêu thôi mà có thể tru diệt bốn tên khủng bố lợi hại kia, cũng không biết đến tột cùng hắn đã mạnh đến trình độ nào.

Một gã trưởng lão Đại tinh vị khác cũng gật đầu tán thành.

Hiện giờ tại Cổ Thuật này, so với Lang Sa một chiêu chế địch ngày đó thì Lâm Dịch kém một chút. Nhưng bổn sự cường hành có thể khiến thương thế tất cả mọi người khôi phục lại trong nháy mắt thì đã có thể xưng là thần tích rồi.

Vệ Vũ nghe được danh tự Lâm Dịch, da mặt có chút giật giật vài cái, cuối cùng cúi mặt xuống, cũng không có lên tiếng. Vệ Linh mẫn duệ cảm giác được cảm xúc ca ca mình đang chấn động, liền vội nói ra:

- Lâm Dịch đại nhân đích thật là lợi hại, bất quá nếu không có Sa trưởng lão và sự đoàn kết nhất trí của những đệ tử Cổ Thuật ta thì chỉ sợ hắn cũng không chèo chống như vậy được. Hiện giờ Cổ Thuật đã bị phá hư như vậy, cũng không biết những người kia đến cùng có bỏ chạy hay chưa. Trước tiên chúng ta nên tự xử lý a, cũng không thể kỳ vọng Lâm Dịch đại nhân đến đây cứu viện được.

Vệ Linh nói lời này cực kỳ có lý. Bất kể nói như thế nào, Lâm Dịch cũng là ngoại nhân, không có khả năng thời thời khắc khắc đều có thể thủ hộ Cổ Thuật chu toàn. Mấy trưởng lão khác cũng khẽ gật đầu, bắt đầu nhíu mày.

- Ta xem, hay là trước tiên gọi những tộc nhân bên ngoài trở về, mục đích của đối phương chính là phá hư Bổn Nguyên chi tháp. Mà chúng ta chính là thủ hộ Bổn Nguyên chi tháp này. Tuy rằng thực lực đối phương cường đại. Nhưng bất kể nói như thế nào thì chúng ta cũng phải hoàn thành sứ mệnh của mình. Nếu không thì dù có chết đi cũng không mặt mũi nào đối mặt với những tiền bối Cổ Thuật.

Trưởng lão Đại tinh vị vừa mở miệng đã nghiêm mặt nói ra. Trong mắt hắn bắn ra hòa quang quyết tuyệt.

- Không tệ, ta tán thành lời Lực trưởng lão nói. Tuyệt đối không thể làm nhục mệnh Cổ Thuật. Tuy đối phương cường đại nhưng cũng không vì thế mà khí thế Cổ Thuật chúng ta yếu đi. Cùng lắm thì cá chết lưới rách chứ trong Cổ Thuật ta không có một người nào nhát gan.

Một trưởng lão khác nói với thần sắc sục sôi.

- Ta cũng tán thành, tuy rằng thực lực đối phương quá cường đại. Nhưng mặc dù biết rõ hẳn phải chết thì chúng ta cũng không lùi bước. Có nhiều người thì cũng nhiều thêm vài phần lực lượng.

Một trưởng lão khác có chút trầm ngâm, về sau mở miệng nói.

Trong lúc nhất thời, những trưởng lão ở chung quanh đều nhao nhao tán thành. Vệ Linh có chút thở dài một hơi, thoáng nhìn trộm về phía Vệ Vũ, vẫn thấy hắn y nguyên cúi mặt xuống. Nhưng nhìn bề ngoài thì đã không phải là kích động quá mức cho nên lúc này mới yên lòng lại.

Mà Lang Sa một mực im im lặng lặng đột nhiên mở miệng nói:

- Các ngươi xem xử lý chuyện này như thế nào a.

Mấy vị trưởng lão cũng không khỏi có chút ngây ngốc, mà sắc mặt vị trưởng lão vừa rồi đưa ra ý kiến này có chút thay đổi thoáng một phát, sau đó không xác định mà hỏi:

- Lang Sa trưởng lão, ý của ngươi là như thế nào, nói ra một phen nghe thử.

Sa nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như cũ, lắc đầu nói:

- Lực trưởng lão đã hiểu lầm. Chỉ là hôm nay Lang Sa đã không còn là Đại trưởng lão nữa. Những chuyện này các vị trưởng lão cứ tự hành làm chủ là tốt rồi. Không mấy ngày nữa, Lang Sa phải trở về Thiên Giới, Cổ Thuật đại lục Bạch Đế thì phải giao vào tay các ngươi rồi.

Lang Sa vừa nói lời này ra, lúc này thân thể mới khẽ run lên. Nhớ tới một sự kiện, Lang Sa đã là người Thiên Giới rồi, nhưng không biết nàng xuống đây như thế nào. Nhưng có thể khẳng định được một điểm là nàng tuyệt đối sẽ không ở lại đại lục quá lâu. Mà nếu thật sự là như vậy thì trong lòng những người khác cũng không khỏi lộ ra một tia phiền muộn tối tăm. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cau mày lại. Người duy nhất có thể chống lại đối phương thì phải rời Cổ Thuật.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều tĩnh lặng lại.

Mà sau khi Vệ Vũ nghe lời Sa nói thì thân thể cũng run nhẹ thoáng một chút, hắn chăm chú cắn cắn môi dưới. Đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng chênh lệch giữa hắn và Lang Sa đích thật càng lúc càng lớn rồi, đối phương đã là người Thiên Giới. Còn hắn thì sao?

Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khổ. Có lẽ người kia mới là lựa chọn tốt nhất của Lang Sa a.

Nghĩ tới đây, hắn nhắm mắt lại một cách thống khổ.

- Lâm Dịch đại nhân tới rồi, Lâm Dịch đại nhân tới rồi...

Chính vào lúc này, một thanh âm hưng phấn đột nhiên vang lên, khiến Lang Sa và vài tên trưởng lão bên này cũng không khỏi chấn động thần sắc, quay đầu lại.

Những tộc nhân chung quanh chính vốn đang làm việc của mình cũng lập tức ngừng lại. Ánh mắt cảm kích nhìn về phía thanh âm kia truyền lại. Chỉ thấy ở xa xa có một đám người, không ngừng có người gia nhập, có người lui về phía sau. Nguyên một đám đều lộ ra biểu lộ cảm kích, nhất là một ít thiếu nữ, nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt sùng bái và chút gì đó mơ hồ khó hiểu.

- Lâm Dịch đại nhân tới rồi hả? Lang Sa trưởng lão, ta đi nghênh đón một chút.

Lông mày một gã trưởng lão lập tức hơi hấp háy, lộ ra một dáng tươi cười vui vẻ.

Biểu lộ trên khuôn mặt của Lang Sa cũng có chút động, khuôn mặt một mực trong trẻo mà lạnh lùng cũng mang theo vài phần thần sắc vui mừng. Nghe xong lời này, liền khẽ gật đầu một cái.

Lúc này, những trưởng lão này đều hướng về phía Lâm Dịch để nghênh đón.

Chỉ có Vệ Vũ sắc mặt tái nhợt là đứng nguyên chỗ cũ. Đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Tuy rằng trong nội tâm đã có quyết định, nhưng lúc tình địch chính thức xuất hiện hắn vẫn nhịn không được khó chịu trong lòng.

Vệ Linh bất động thanh sắc lui về sau mấy bước, đến bên người Vệ Vũ. Nhìn khuôn mặt cúi gằm, thân thể run nhè nhẹ của hắn, trong mắt có chút đau lòng. Chần chừ một chút, sau đó vẫn khẽ thở dài, nói:

- Ca, cái gì nên ngừng thì ngừng. Tâm tình Lang Sa muội muội hiển nhiên đã trao cho Lâm Dịch. Như vậy thì cho dù miễn cưỡng, cuối cùng cũng không có kết quả tốt đẹp gì.

Thân thể Vệ Vũ run nhẹ vài cái, thật lâu sau, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt của hắn có chút dọa người. Bất quá cũng miễn cưỡng tươi cười với Vệ Linh một cái:

- Cám ơn muội, ta đã biết. Mặc dù có chút khó chịu nhưng ta biết mình phải làm gì rồi.

Chứng kiến biểu lộ này của ca ca, Vệ Linh cũng chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng, khẽ gật đầu nói:

- Chúng ta đi qua đi, đừng làm cho Lang Sa muội muội khó xử.

Vệ Vũ nhẹ gật đầu, lúc này hai huynh muội liền đi theo.

Trong đám người, Lâm Dịch có chút buồn rầu vì hắn dính phải phiền toái không cần thiết. Hắn quyết định tiến vào Cổ Thuật này. Nào ngờ lúc hắn vừa xuất hiện trong tầm mắt một gã tộc nhân Cổ Thuật thì gã tộc nhân kia liền nhận ra hắn rồi. Tới tới lui lui cũng chỉ toàn là lời cảm kích, nhiệt tình khiến Lâm Dịch không biết nên chống đỡ như thế nào.

Giống như là lây bệnh, một truyền mười, mười truyền trăm,...Cứ hư vậy, từng người Cổ Thuật mới vừa rồi còn đang bận rộn thì lúc này đều vây quanh hắn, xem hắn như là tuyệt thế cường giả, ân nhân cứu mạng rồi. Cho tới bây giờ, hắn ngược lại không tiện bay lên không trung.

Lâm Dịch mang theo dáng tươi cười miễn cưỡng trên mặt, cố hết sức chống đỡ.

- Lang Sa trưởng lão đã đến, trước hết để người gặp Lâm Dịch đại nhân, nhường đường một chút.

Từ phía đối diện truyền đến một tiếng quát tháo, cuối cùng các tộc nhân Cổ Thuật vây quanh cũng đã phân ra. Chỉ chốc lát sau chỉ còn lại vài tên cường giả Tinh Vị Cảnh nghênh đón Lâm Dịch.

- Lâm Dịch đại nhân, từ biệt năm ngày nhưng đối với chúng ta thì quả thực rất dài. Đa tạ đại nhân trượng nghĩa ra tay lần này, Cổ Thuật luôn khắc ghi đại ân của đại nhân.

Một gã trưởng lão hướng về phía Lâm Dịch chắp tay, nhiệt tình cảm kích nói.

Lâm Dịch căn bản không quan tâm dáng tươi cười nhiệt tình của trưởng lão kia, nhưng hắn cũng cười đáp:

- Vị đại nhân này nói quá lời rồi. Cổ Vân, Cổ Thuật đều là thủ hộ giả Bổn Nguyên Chi Tháp, đã cùng nhau canh gác nhiều năm, chẳng phân biệt ngươi và ta. Hiện giờ Thiên Giới xâm lớn đại lục Bạch Đế, mỗi người tại đại lục Bạch Đế đều có nhiệm vụ riêng. Chưa tới nói trượng nghĩa, cái này chỉ là bổn phận phải làm mà thôi.

- Lâm Dịch đại nhân quả nhiên là trung can nghĩa đảm, khiến người bộ phục.

Nghe được lời này của Lâm Dịch, vị trưởng lão kia càng thêm kính nể, chắp tay phục tùng nói.

- Khách khí, khách khí.

Lâm Dịch cũng chỉ có thể pha trò.

Tựa hồ nhìn ra được Lâm Dịch không được tự nhiên, Vệ Linh mở miệng nói:

- Những người khác trở lại vị trí của mình đi thôi. Chúng ta rất thật lòng cảm kích, thiết nghĩ Lâm Dịch đại nhân cũng đã cảm nhận được. Đúng không, Lâm đại nhân?

Nói xong, nháy măt một cái, cười nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch vội vàng cười nói:

- Đúng vậy đúng vậy, cảm nhận được cảm nhận được.

Tốc nhân của hắn thấy Lâm Dịch lên tiếng chật vật như vậy, lập tức minh bạch hắn khó mà chịu nổi, lập tức phát ra tiếng cười to đầy thiện chí, sau đó từng người đều tán đi.

- Lâm Dịch đại nhân.

Đang lúc Lâm Dịch đang thả lỏng tâm tình, một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng, khiến Lâm Dịch không khỏi có chút sửng sốt.

Chỉ thấy phía sau hắn chính là một nữ hài nhi tướng mạo vô cùng thanh tú, trên đôi má xinh đẹp của nữ hài nhi này hiện ra mấy phần đỏ ửng, nhìn bề ngoài như lộ vẻ ngượng ngùng mà khẩn trương. Bàn tay nhỏ bé đang một mực miết miết góc áo của mình.

- Ách, ngươi có chuyện gì sao?

Lâm Dịch xấu hổ gãi gãi đâu, đối mặt với nữ hài nhi thanh tú này, Lâm Dịch cũng thật không biết nên phản ứng như thế nào.

Chỉ thấy nữ hài nhi kia nhẹ cắn môi một cái, đột nhiên, một đôi môi thơm như anh đạo nhẹ đặt lên gương mặt Lâm Dịch. Lâm Dịch lập tức ngây người, chợt nghe thanh âm ngượng ngùng đến cực điểm của cố bé kia truyền đến bên tai:

- Ta...Ta thích ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nói xong, giống như là một chú thỏ con bị kinh hoảng, vội vàng bỏ chạy khỏi đám người.

Đám người chung quanh lại tuôn ra một tràng thanh âm ồn ào, càng khiến bước chân của nữ hài nhi nhanh hơn.

Lâm Dịch xấu hổ gãi gãi đầu, nghiêng đầu lại thì bắt gặp con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sa.

- Ách...Cái này...Ta không biết nàng.

Lâm Dịch ngây ngốc, cố gắng giải thích.

Ngày đó, biểu hiện của Lâm Dịch cùng với Lang Sa đã hiển hiện rõ ràng trong mắt những cường giả Tinh Vị Cảnh kia, bọn hắn tự nhiên hiểu rõ hai người này có quan hệ. Lúc này nghe Lâm Dịch giải thích, những người khác lập tức che miệng cười lén.

- Tốt rồi, Lang Sa trưởng lão, phiền toái ngươi với Lâm Dịch đại nhân thoáng một chút rồi. Chúng ta còn có chút công việc cần an bài, cáo từ rồi. Lâm đại nhân, mời.

Một gã trưởng lão Tinh Vị Cảnh liền vội vã mở miệng, vừa cười vừa nói.

Sắc mặt Lang Sa lập tức hơi đỏ lên, nhưng cũng im im lặng lặng không phản đối. Những người vây chung quanh cũng được trưởng lão kia phân phó, từng người rời đi. Mà Lâm Dịch cũng theo Lang Sa đi về khu rừng nhỏ cách Cổ Thuật không xa.

Vệ Vũ một mực không nói gì, nhưng nhìn thấy tình cảnh khiến nhân tâm phá toái này. Hắn vẫn nhịn không được, hô hấp có chút dồn dập, cắn chặt bờ môi. Mà Vệ Linh tắc thì đặt tay lên bả vai hắn.

- Ca, đi thôi.

Vệ Vũ hít sâu một hơi, nhẹ gật gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua bóng lưng Sa đang đi xa, quay người dứt khoát rời đi.

Khu rừng nhỏ cũng không tránh được bị phá hư. Từng đám cây cối hoặc là cháy đen, hoặc là đứt gãy, khu rừng vốn cực kỳ xinh đẹp nay đã bị phá hủy. Nguyên gốc là một bức họa hoàn mỹ, nay đã xuất hiện từng khối vết sẹo xấu xí.

Hai người đều có chút trầm mặc, đi tới khu rừng nhỏ thì Sa mới ngừng lại. Lúc này cảm giác của nàng rất khác thường.

- Hôm nay ngươi như thế nào lại tới đây? Muốn lên Thiên Giới lại sao?

Sau một phen trầm mặc ngắn ngủi, rốt cục Lang Sa quay đầu lại, mở miệng hỏi ra.

Hôm nay, quan hệ giữa hai người còn là phi thường xấu hổ. Tuy rằng tầng hộ giấy chính giữa đã bị xuyên phá rồi. Nhưng Lâm Dịch còn chưa đáp lại chính diện, mà Lang Sa cũng không có dũng khí. Chỉ là hiện giờ cảm giác giữa hai người lộ ra có chút quỷ dị. Nói là bằng hữu thì cũng không phải, nhưng vượt quá thì còn chưa tới cho nên khi Lang Sa đối mặt với Lâm Dịch thì vẫn có chút ngượng ngùng và mất tự nhiên.

Nhìn đối phương cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lúc này Lâm Dịch cũng không biết nên hứa hẹn như thế nào với nàng. Dù sao thì hiện giờ mới giải quyết xong việc Lâm Phỉ, nếu lại thêm một Sa này thì hắn cũng không dám xác định trình độ nhẫn nại của Thư Mộng đến tột cùng được bao nhiêu.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói ra:

- Phỉ nhi còn chưa thông báo tin tức cho ta, nhưng có thể chờ một hồi. Hôm nay ta đến đây chính là để nói một sự kiện.

Nói xong, Lâm Dịch nói mục đích của mình ra.

Lang Sa là người thông minh, sau khi nghe xong liền nói ra:

- Ta hiểu được, ta sẽ lập tức bàn giao nhắn nhủ lại.

Lâm Dịch nhẹ gật đậu, chợt hai ngời đều trầm mặc lại.

Qua một lúc lâu sau, Lang Sa đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ nói:

- Ngươi phải đi rồi sao?

- A?

Lâm Dịch có chút ngây ngốc, lập tức cũng có chút phiền muộn, nhẹ thở dài một cái, nói:

- n, ta sẽ lập tức rời đi, làm công việc chúng ta.

Nói tới chỗ này, hắn lại không biết nên nói như thế nào nữa.

Khuôn mặt Lang Sa lập tức đỏ lên, tim đập nhanh hơn vài phần, đợi cả buổi không thấy đối phương nói chuyện, trộm nhìn lại thì thấy biểu lộ đối phương có một ít chần chờ. Trong lòng Lang Sa lập tức mãnh liệt mát lạnh. Không thể nào, chẳng lẽ đối phương định cự tuyệt mình? Nàng mãnh liệt ngẩng đầu, trong đôi mắt thanh tú lộ ra biểu lộ tan nát cõi lòng, hốc mắt như trống rỗng.

Lâm Dịch thấy thế, lập tức bị dọa cho nhảy dựng lên, liền hỏi ra:

- Nàng, nàng bị làm sao vậy?

Sa cắt chặt đôi môi của mình, thật lâu sau mới cố gắng bình tĩnh, dùng thanh âm run rẩy nói:

- Ngươi...Ngươi muốn cự tuyệt ta? Ta...Ta biết rồi...

Thanh âm run rẩy của Lang Sa mang theo một cỗ khí tức giống như là tuyệt vọng, Lâm Dịch nghe vậy, vội vàng thốt lên:

- Ai nói ta muốn cự tuyệt nàng? Ta...

Trên khuôn mặt Lang Sa lộ ra vẻ thê lương, nàng nói:

- Vâỵ thì vì cái gì mà ngươi lại lộ ra biểu lộ như vậy? Nhất định...Nhất định là Thư Mộng muội muội và Linh Lung tỷ tỷ các nàng cũng biết a?

Biểu lộ Lang Sa vô cùng thê lương, nước mắt đã phủ trên hàng lông mi dài của nàng. Nàng vô cùng quật cường, cố gắng bình tĩnh nhưng ngữ khí run nhè nhẹ này càng làm cho người có một loại cảm giác nhẫn tâm. Lâm Dịch như thế nào khiến mỹ nhân tiếp tục thương tâm như vậy. Liên tới tới ngày đó tại Bách Tông, sau khi nàng tự sát trong phòng được mình cứu, nhìn thấy mình thì lộ ra biểu lộ mừng rỡ. Sau đó bị mấy đại Hư Thần Cảnh vây lấy tại Bách Nguyen Tông, nàng nửa nằm trong ngực mình, trong đôi mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt và thỏa mãn. Lâm Dịch đột nhiên phát hiện mình tựa hồ đã thật sự thích cô gái này rồi.

Hắn đi về phía trước hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã có chút lạnh lẽo của mình. Lang Sa chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình buồn bã.

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, hắn nói:

- Nàng đối với ta như vậy, ta làm sao nhẫn tâm phụ nàng? Chỉ là hiện tại cương địch trước mắt, cảm tình cá nhân chính là thứ vào lúc này ta không muốn xảy ra nhất. Hơn nữa...Nàng với ta tương giao nhiều năm, gặp mặt thì ít, xa cách thì nhiều. Nàng đối với ta có bao nhiêu hiểu rõ? Ta đối với nàng cũng có bao nhiêu lý giải? Nếu như thực sự phải đến với nhau, bằng vào cảm giác nhất kiến chung tình kia, thì làm sao có thể lâu dài được?

Lang Sa nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vã mở miệng nói:

- Chàng không phải là coi Lang Sa trở thành nữ nhân lẳng lơ đó chứ? Ta. Ta bởi vì...Bởi vì quá yêu chàng. Cho nên mới không biết xấu hổ biểu lộ với chàng. Thế nhưng chỉ cần được theo chàng, tuyệt đối sau này, cho dù chết ta cũng tuyệt không phản bội Lâm lang.

Muốn một mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng như Lang Sa nói ra lời như vậy, có thể biết phân lượng của Lâm Dịch trong lòng nàng. Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt lo lắng, dường như sợ Lâm Dịch không tin lời nói của nàng.

Cho dù Lâm Dịch là kẻ có tâm chí sắt đá, chỉ sợ cũng không tránh được bị sự lo lắng trong ánh mắt của nàng làm mềm nhũn đi a? Huống chi, Lâm Dịch cho tới bây giờ chưa bao giờ là một người có tâm chí sắt đá. Chí ít, lúc không đối mặt với địch nhân không phải là người như vậy.

Bình Luận (0)
Comment