Chung Cực Truyền Thừa

Chương 687

Lâm Dịch hít sâu một hơi, kéo bàn tay nhỏ bé của Lang Sa. Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, hắn trịnh trọng nói:

- Chúng ta ước định, một năm, từ khi chúng ta lên Thiên giới, trong vòng một năm, nếu như nàng không thay đổi tâm ý. Bất luận là như thế nào, Lâm Dịch này tất sẽ không phụ nàng. Nếu như trong lúc đó, nàng phát hiện ra cảm giác của nàng đối với ta chỉ là mù quáng, Lâm Dịch cũng sẽ không ép buộc nàng. Đồng ý chứ?

Lang Sa ngẩn ngơ, lúc này nàng mới hiểu được ý tứ của hắn. Nhất thời trong lòng dâng lên sự cảm kích không nói lên lời.

Nhìn thấy sự ôn nhu trong ánh mắt của hắn, nàng có thể nhìn ra, Lâm Dịch không phải là không có cảm tình với mình. Sở dĩ hắn đưa ra ước định này, sợ rằng là suy nghĩ vì mình sao? Dù sao, hai người đã quen biết nhiều năm, nhưng thời gian chân chính ở cùng một chỗ cũng không tính là dài. Cho dù gặp mặt cũng không thể nói được mấy câu. Sự hiểu biết của nàng về hắn, chỉ là phiến diện. Lâm Dịch là hạng người gì, sợ rằng bản thân nàng phải cần có một thời gian dài tìm hiểu.

Chỉ là, bằng vào quyết định vừa rồi của đối phương, nàng biết bản thân mình không có chọn lầm người. Lâm Dịch là một người ôn nhu đa tình, là người biết suy nghĩ cho người khác. Hơn nữa hắn cũng không phải là người một khi có thực lực liền cho mình tài trí hơn người. Điểm ấy, từ chuyện phát sinh ngày hôm nay có thể nhìn ra.

Hư Thần cảnh, đó chính là một loại tồn tại cao cao tại thượng ra sao? Thế nhưng ngày hôm nay, nhiều người thường như vậy vây quanh Lâm Dịch hắn vẫn như cũ xấu hổ, và bất đắc dĩ sao?

Khóe miệng của nàng rốt cuộc mỉm cười, chậm rãi nói:

- n, ta nghĩ ta đã hiểu rồi.

Hoa lê đái vũ. Cùng một thời gian sao lại có nhiều dáng vẻ như vậy chứ? Nhìn biểu tình ngơ ngác của Lâm Dịch, từ đó có thể thấy được.

Khuôn mặt đang mỉm cười của Lang Sa dần dần đỏ ửng, cuối cùng khúc khích bật cười.

Lâm Dịch lúc này mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt đỏ ửng, khẽ ho khan một tiếng. Sau đó mới nói:

- Nếu đã như vậy, tă đi trước đã. Chờ sau khi rời đi, ta sẽ đến tìm nàng. Đừng quên chính sự.

Lang Sa lúc này đã khôi phục lại bộ dáng thường ngày, chỉ là sự lạnh lùng trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu vô tận. Nàng gật đầu nói:

- n.

Ánh mắt Lâm Dịch đầy thâm ý nhìn thoáng qua Lang Sa, lúc này hắn mới quay người lại, hóa thành một đạo lưu quang bay đi. Lang Sa ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu. Sau đó khuôn mặt nở nụ cười kỳ quái, xoay người đi vào trấn nhỏ.

Thời gian hai ngày nhoáng cái trôi qua. Ngày lễ Bạch Đế đúng hẹn tới.

Quốc khánh, đối với người bình thường mà nói, Bạch Đế khác so với những năm trước cũng không có gì khác nhau. Chiến đấu trong bản nguyên chi tháp cũng không có ảnh hưởng tới những bách tính bình thường này. Những ngày này, cửa lớn toàn bộ những cửa hàng đều đã đóng cửa lại. Nhưng thợ thủ công, nông dân, thay trang phục ngày lễ, đi trên đường cái, bọn họ cười cười, bất luận gặp người nào cũng đều bắt chuyện. Mọi người vừa múa vừa hát, hoan hô Bạch Đế.

Mà ở trong đế quốc hoàng thành, những hoạt động long trọng bên trong tế điện dẫn tới rất nhiều người tới xem. Trong tay mọi người đều cầm những loại mặt nạ và đạo cụ cổ quái. Cười nói ồn ào, tụ tập lại một chỗ. Một xe hoa thật lớn, từ trong hoàng cung xa hoa xuất phát. Chậm rãi đi quanh hoàng thành. Trên xe hoa này có rất nhiều người biểu diễn. Có các loại ảo thuật, xiếc có yêu cầu cực cao. Những ma thuật bịp bợm, hoặc là ăn mặc hở hang. Những mỹ nữ tràn đầy khí tức thanh xuân đang ca múa, đưa tới từng đợt thét chói tai.

Chính ngọ, xe hoa một lần nữa trở lại chiếc sân lớn trước hoàng thành. Trên bầu trời khoảnh sân rộng này, có vô số hoành phi vô số sắc màu rực rỡ, trên mặt tràn ngập đủ loại lời chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Dưới tiếng hô vui mừng của vô số người dân, chiếc xe ngựa hoàng gia từ từ đi ra. Trên chiếc xe ngựa màu vàng thật lớn, Đế vương đế quốc mặc bộ hoàng bào màu vàng, ngồi trên kim tọa, trên mặt hắn lúc này cũng đang mỉm cười. Ánh mắt thâm thúy nhìn vào những dân chúng chung quanh mà bắt chuyện. Bên người hắn chính là Vương hậu - mẫu nghi thiên hạ. Nàng mặc trang phục mày vàng, đầu đội phượng miện, vô cùng đoan trang, tú lệ mà không mất đi vẻ ôn nhu.

Mà ngoài chiếc xe ngựa thật lớn này thì còn mấy trăm chiếc xe nữa. Trên những chiếc xe này, chính là những phi tần khác của đế vương. tuy rằng phong phạm không thể so sánh với đế vương và vương hậu, thế nhưng cũng tuyệt đối không kém. Khó có một lần rời khỏi hoàng cung, tuy rằng chỉ là tới thao trường trước hoàng cung, nhưng những phi tần này đều vui mừng không ngớt. Cũng vô cùng phù hợp bầu không khí ngày lễ hôm nay.

Cả đoàn chậm rãi xuyên qua những quân sĩ mặc hắc sắc vi giáp đi vào bên trong thao trường trống trải. Cũng chính là chỗ mà chiếc xe hoa lúc trước du hành một vòng trong hoàng thành đang trú ngụ.

Đế vương dưới vòng vây của đông đảo phi tần, chậm rãi rời đi lên xe hoa, đi lên chỗ ngồi cao nhất trên xe hoa.

Hắn quay mặt về phía dân chúng phía dưới, biểu tình trang trọng nghiêm túc. Hắn cung kính quỳ xuống trước chỗ ngồi cao nhất kia, mà những phi tần phía sau cả đám cũng cung kính quỳ xuống.

- Trời ban Bạch Đế.

Một thanh âm trang nghiêm vang lên, tức thì tất cả mọi người đều quỳ xuống. Trong miệng không ngừng hô:

- Trời ban Bạch Đế. Trời ban Bạch Đế.

Bốn người tạo thành một chữ "Thiên" thật lớn, từ bên trong cung điện tràn ra ngoài thao trườg. Dân chúng trong thành đều quỳ xuống, trong miệng không ngừng hô.

Trên trăm vạn người quỳ rạp xuống, cùng hô to một khẩu hiệu. Đây chính là cảnh tượng đồ sộ ra sao?

Đây chính là truyền thống của Bạch Đế đế quốc từ trước tới nay. Mỗi một năm đều phải tiến hành hoạt động tế điện. Một ma thú đầu rồng được tám gã tráng niên nhấc lên. Chậm rãi đi từ phía tướng sĩ rồi tới đế vương, đi tới trước đài cap. Khuôn mặt trang trọng, thế nhưng động tác lại vô cùng quái dị.

Dưới sự chỉ đạo của đế vương, những người quỳ rạp xuống cung kính dập đầu hô to ba lần. Cuối cùng, đế vương đứng lên, xoay người cao giọng hô:

- Mưa thuận gió hòa. Phù hộ cho con dân chúng ta.

- Cầu mưa thuận gió hòa, phù hộ cho con dân...

Thanh âm thật lớn, lần thứ hai lại vang lên trong hoàng thành.

Cuối cùng, Bạch Đế khanh rốt cuộc an toàn vượt qua. Buổi tối, đế vương tự mình mở yến mời tam đại thế lực truyền thừa, cùng với Thư gia, Trương gia bên trong mười siêu cấp gia tộc. Cũng đều dâng lên cống phẩm, chúc phúc cho Bạch Đế đế quốc.

Quà tặng cũng không có gì quan trọng. Quan trọng là hàm nghĩa phía sau nó. Vì nó là biểu hiện, đầu não của Hoàng tộc ra sao, một lượng lớn cao thủ Hoàng tộc ngã xuống như thế nào, cũng như những thế lực chuẩn bị rục rịch. Từ những điểm này, có thể nhìn thấy những nguy cơ.

Tam đại thế lực truyền thừa. Đó chính là tồn tại như thế nào a? Ngoại trừ bọn họ ở ngoài, hơn mười thế lực siêu cấp đại gia tộc, sao không phải là con quái vật khổng lồ chứ? Những đám này đều có thể gọi là thế lực cự phách, nếu như liên hợp lại thì sẽ là một thế lực như thế nào?

Không thể tưởng tượng được, nhưng có thể khẳng định là, năng lực vô biên.

Một hồi nguy cơ chuẩn bị xảy ra khiến cho bầu không khí vui mừng im lặng tiêu tán.

Trong yến hội, mội người im lặng ngồi trong một góc không bị người khác chú ý, một thân trường bào màu trắng, hắn chính là Lâm Dịch. Hắn thở phào nhẹ nhõm ra một hơi, trong hiện ra tinh quang...Nguy cơ của hậu phương tiêu tán vô hình, hiện tại, chỉ đợi Lâm Dịch hiện thân chiến đấu, mở màn.

Trong lúc nghĩ ngợi, một thanh âm vang lên trong đầu hắn.

- Dịch ca, muội là Lâm Phỉ.

Thanh âm ôn nhu vang lên, tức thì trong lòng Lâm Dịch chấn động, tinh quang trong mắt nổ lên.

- Phỉ nhi? Nàng đang ở đâu?

Lâm Dịch vội vã trả lời.

- DỊch ca, hiện tại muội đang ở bên kia.

Thanh âm Lâm Phỉ truyền lại.

Lâm Dịch vội vã đứng lên, xoay người, thân hình biến mất ở trong góc.

Ngoài hoàng thành đế quốc. Không trung.

Hiện tại đã là buổi tối, vầng trăng cũng biến mất. Toàn bộ bầu trời lúc này là sự yên lặng và hắc ám. Nhưng mà, bên trong hoàng thành, đèn đuốc sáng chưng, pháo hoa không ngừng được đốt lên. Một đạo thân ảnh không có một chút dấu hiệu báo trước nào đột nhiên xuất hiện trên không trung. Lâm Dịch quay đầu nhìn chung quanh, lúc này mới đứng đợi.

Chỉ là trong chốc lát, ngân quang chợt lóe. Ánh mắt Lâm Dịch đột nhiên quay đầu sang, một đạo thân ảnh yểu điệu đã xuất hiện trên không trung.

Y phục trắng toát, mái tóc dài như thác nước, khuôn mặt tú lệ, chính là Lâm Phỉ.

Mấy ngày không thấy, con ngươi Lâm Dịch tức thì sáng lên, tiến về phía nàng.

- Phỉ nhi.

- Dịch ca.

Trên khuôn mặt Lâm Phỉ nhất thời hiện lên nụ cười hài lòng, cũng tiến về phía hắn.

Lâm Dịch cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, ngữ khí có chút hờn giận nói:

- Ngày hôm đó nàng tới chỗ nào của đại lục Bạch Đế? Cũng không thèm liên hệ với ta một chút.

Lâm Phỉ nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt cũng hiện lên một chút lo lắng, nhíu mày nói:

- Dịch ca, chúng ta phải nhanh chóng chạy về Thiên Giới.

- A? Làm sao thế?

Lâm Dịch cả kinh hỏi.

Phải biết rằng, Lâm Phỉ chính là cường giả Thần cấp, chuyện có thể khiến cường giả Thần Cấp phải nhíu mày, có thể tưởng tượng nó nghiêm trọng ra sao a?

- Chuyện này hai ba câu nói không hết. Nếu như được thì chúng ta lập tức tới gặp hai vị tỷ tỷ rồi trở về Thiên giới đi a. Chuyện tình cụ thể, trên đường muội sẽ nói cho chàng. Mấy ngày nay muội không ở vị diện này cũng là vì nguyên nhân này.

Hai hàng lông mi xinh đẹp của Lâm Phỉ nhíu lại, nói.

- Không ở vị diện này?

Lâm Dịch cả kinh, chợt gật đầu nói:

- Tốt, chúng ta đi.

Nói xong, xoay người rời đi. Nhưng mà Lâm Phỉ lại ngăn lại, nói:

- Nắm lấy tay của muội, nghĩ đến điểm tới, dùng không gian truyền tống sẽ nhanh hơn một chút.

Lâm Dịch ngạc nhiên, chợt nghĩ tới hiện giờ Lâm Phỉ chính là cường giả Thần Cấp, trên Thiên Giới chỉ cần nháy mắt một cái có thể đến nơi khác, chứ đừng nói là một Bạch Đế đại lục nhỏ nhoi này.

Hắn nói:

- Tốt.

Lâm Dịch cũng không nói nhiều, nắm lấy tay Lâm Phỉ, hai con mắt khép hờ, trong đầu nghĩ tới một địa điểm. Không gian chung quanh nhất thời ba động mãnh liệt, ngân quang chợt lóe. Thân ảnh của hai người đồng thời biến mất trên không trung.

Khi Lâm Dịch lần thứ hai mở mắt, Bản Nguyên chi tháp bảy màu đã ở trước mặt hắn.

- Các nàng đều ở bên trong, đi theo ta.

Lâm Dịch mở miệng nói.

- Này.

Lâm Phỉ lại có chút chần chờ, Lâm Dịch ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Chỉ thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ một chút, sau đó có chút thấp thỏm nói:

- Hai vị tỷ tỷ, có biết sự tồn tại của muội không?

Mặc kệ Lâm Phỉ ưu tú cường đại như thế nào, trên thực tế cho tới bây giờ nàng luôn có cảm giác mình là kẻ thứ ba, đối mặt với Thư Mộng và Tủy Linh Lung, trong lòng nàng một điểm tựa cũng không.

Cho dù nàng là cường giả Thần Cấp, nhưng đối với phương diện về ái tình. Cường giả Thần cấp và người thường cũng không có sự khác biệt quá lớn. Dù sao đi nữa, đầu tiên nàng cũng là một nữ nhân, sau đó mới là một cường giả Thần cấp.

Lâm Dịch ngẩn người, sau đó cười nói:

- Yên tâm đi, Mộng nhi và Linh Lung đều rất tốt. Các nàng nhất định sẽ thích nàng.

Lâm Phỉ có chút chần chờ, cuối cùng cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm lúc này mới gật đầu đi theo phía sau Lâm Dịch, tiến vào Bản Nguyên chi tháp.

Lâm Dịch tự nhiên là đi trước, gõ cửa phòng. Từ bên trong truyền tới giọng nói của Thủy Linh Lung:

- Ai đó?

Lâm Dịch vội vã trả lời:

- Linh Lung, là ta?

- Lâm Dịch? Không phải chàng đi hoàng thành sao?

Thanh âm kinh ngạc của Thủy Linh Lung vang lên. Một lát sau cửa mở ra, Thủy Linh Lung mặc một bộ áo ngủ màu trắng, xuất hiện ở cửa.

Ánh mắt đầu tiên tự nhiên là nhìn thấy Lâm Dịch. Thế nhưng rất nhanh sau đó liền nhìn thấy Lâm Phỉ có chút khẩn trương đứng sau Lâm Dịch.

Trong lòng Thủy Linh Lung chợt động, sau đó có chút chần chờ nói:

- Lâm Dịch, vị này chính là...

Lâm Phỉ hít sâu một hơi, trên khuôn mặt nở nụ cười mỹ lệ, đi về phía trước, ôn nhu nói:

- Linh Lung tỷ hảo, muội là Lâm Phỉ!

- Lâm Phỉ? Ngươi chính là người mà Lâm Dịch tại Thiên Giới...

Tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng, thế nhưng khi đối phương mở miệng, trong lòng Thủy Linh Lung mạnh mẽ nhảy dựng lên.

Đây chính là nữ tử mà Lâm Dịch mang về từ Thiên Giới sao? Thủy Linh Lung đánh giá trên dưới Lâm Phỉ một lần.

Lâm Phỉ vẫn như cũ mặc quần áo của Bách Nguyên Tông. Mái tóc dài như thác nước cuốn phía sau. Da thịt trong sáng như ngọc khiến cho người nhìn phải động tâm. Nụ cười của nàng mang theo sự ôn nhu và mỹ lệ...Thật là một mỹ nhân ôn nhu a...

Cho dù làm tình địch, thế nhưng Thủy Linh Lung cũng không nhịn được phải khen một tiếng.

Mà trong khi Thủy Linh Lung đánh giá lâm Phỉ, đồng thời nàng cũng đánh giá Thủy Linh Lung.

Con mắt như mặt nước mùa thu, trong suốt, rực rỡ. Nàng mặc một bộ áo ngủ màu trắng, tư thái yểu điệu, loáng thoáng nhìn thấy một chút da trắng, lại mang theo khí chất ôn nhu. Đây chính là một trong những thê tử của Lâm Dịch sao?

Bất luận là khí chất hay dung mạo, Lâm Phỉ cũng không khỏi phải thừa nhận, đối phương so với mình cũng không thua kém bao nhiêu.

Lâm Phỉ cắn môi một chút, sau đó gật đầu nói:

- Muội chính là thê tử của Dịch ca tại Thiên Giới.

Thủy Linh Lung ngẩn ngơ, ngây người ra một lúc, lúc này khuôn mặt mới có chút xấu hổ cười cười nói:

- Trước tiên vào đây đã, vào nhà rồi nói.

Nói xong, nàng tránh người ra.

Lúc này kẻ xấu hổ nhất không thể nghi ngờ là Lâm Dịch. Hắn ho khan một tiếng, cười gượng nói:

- Linh Lung, các nàng còn chưa ngủ sao?

Cái này chính là điển hình của những kẻ không biết nói gì.

Quả nhiên, Thủy Linh Lung nghe vậy khẽ lườm hắn một cái, tức thì Lâm Dịch không dám lên tiếng nữa.

Lâm Phỉ đồng dạng cũng có chút luống cuống, ba người tiến vào căn phòng, mới phát hiện ra Thư Mộng đang tu hành ở bên trong. Huỳnh quang hồng sắc lượn lờ quanh thân thể của nàng, huyền phù trong không trung. Mà bên ngoài thân thể của nàng cũng có một kết giới Lam Sắc, bảo hộ nàng ở bên trong.

Bình Luận (0)
Comment