Chương 1030: Thánh Long cúi đầu, vật trong quan tài
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Đúng thế! Cảm tạ mười tám tổ tông nhà ngươi!
Cổ Thánh Chân Long nghĩ thầm.
“Nhưng trước đó ngươi muốn giết ta.”
“Đạo hữu, đó là ta bị tâm ma che mắt. Ta xin lỗi. Ta nguyện ý đáp ứng mọi điều kiện của ngươi.”
“Thật sao?” Diệp Phong cười cười.
Đây là điều hắn muốn.
Lãnh thổ Chân Long Giới quá lớn, sinh mệnh vô kể!
Nếu biến Chân Long Giới thành hạ giới của đại lục Thần Châu, tàn niệm của Thiên đạo sẽ cường đại hơn nhiều chỉ trong thời gian ngắn.
Đã thế còn tiện đường nô dịch Cổ Thánh Chân Long.
Là thiên mệnh chi tử, hắn ta nhận được không ít chỗ tốt, có khi còn thăng cấp lực lượng của bảo châu thiên mệnh.
Nhìn gương mặt lộ rõ hai chữ “âm hiểm” của Diệp Phong, Cổ Thánh Chân Long chợt thấy hối hận vì đáp ứng quá nhanh.
“Ta có thể không giết ngươi.”
“Nhưng kể từ giờ, ngươi không được ngăn cản ta làm bất cứ sự tình gì tại Chân Long Giới, hiểu rõ chưa?” Diệp Phong cười lạnh lùng.
“Được.” Cổ Thánh Chân Long đồng ý.
Vì bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, hắn ta quyết định cứ đáp ứng mọi điều kiện của Diệp Phong trước, chờ lúc Diệp Phong rời đi, hắn ta lại dẫn toàn bộ Chân Long Giới bỏ trốn, tới nơi nào đó mà không ai tìm thấy được.
Vèo!
Diệp Phong rời khỏi tinh hạch.
Cổ Thánh Chân Long vội khống chế Thiên Địa Chi Lực, khép kín thông đạo mà Diệp Phong đã chém ra, thoạt nhìn chẳng ai nghĩ nơi này đã từng bị khai thông.
Tại địa phận Chân Long Giới.
Diệp Phong đeo Thánh Hoàng Kiếm sau lưng, tiến vào một tông môn với nhân khẩu mấy ngàn người.
Hiện giờ, tông môn này đang tiến hành đại hội tông môn.
Trong đại điện, tông chủ là Thần Nguyên Cảnh đỉnh phong, mười hai vị trưởng lão nội môn là Thần Nguyên Cảnh, cùng hơn trăm trưởng lão ngoại môn Linh Hải Cảnh tập trung về đây.
Vèo!
Diệp Phong bất chợt xuất hiện trong đại điện, sương mù bao phủ khắp người, khiến đối phương nhìn không ra dung mạo. Tông chủ định mở miệng nói gì đó, lại phát hiện có thêm một bóng người đeo kiếm đầy uy nghiêm xuất hiện ở đây.
“Hử? Chuyện gì thế?” Tông chủ chớp mắt, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.
“Ngươi là người phương nào?” Một trưởng lão nội môn Thần Nguyên Cảnh tầng ba quan sát Diệp Phong, đứng dậy chất vấn.
Diệp Phong không trả lời bọn họ.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn khắp bốn phía, lĩnh vực thiên địa phát ra, bao phủ toàn trường chỉ trong nháy mắt.
Hơn trăm người tu hành như đứng đống lửa như ngồi đống than, như bị cả ngọn núi đè lên vai, không nhúc nhích nổi.
“Lão tổ Phá Hư Cảnh!” Tông chủ sắc mặt đại biến.
“Phá Hư Cảnh?” Diệp Phong cười nhạt.
Hắn vươn tay, rút ra mười mấy tấm lôi phù, để chúng lơ lửng trước mặt hơn mười trưởng lão ngoại môn Linh Hải Cảnh đỉnh phong.
“Luyện hóa chúng đi.” Diệp Phong ra lệnh.
Đối mặt với uy áp cường đại, bọn họ nào dám khước từ, vội luyện hóa lôi phù. Quanh người bọn họ xuất hiện lôi quang, khiến người sợ hãi.
Ngay sau đó, Diệp Phong biến mất vào hư vô.
Chỉ trong một ngày, hắn phân phát hơn vạn lôi phù xuống Chân Long Giới, cái nào cũng được người tu hành luyện hóa.
Có không ít Linh Hải Cảnh đỉnh phong và Thần Nguyên Cảnh đỉnh phong, ngay cả lão tổ Phá Hư Cảnh sắp độ kiếp cũng có tới mấy chục người luyện hóa lôi phù.
Cùng hôm đó, vô số người bắt đầu độ kiếp.
Bọn họ nhìn thấy Lôi Đình Điện bí ẩn ở trên không trung, lòng chấn động không thôi.
Bởi Diệp Phong kéo dài khoảng cách độ kiếp, nên đa số người tu hành đều gánh chịu được lôi kiếp, tiến vào Lôi Trì trong Lôi Đình Điện.
Lúc này, bọn họ vẫn chưa chú ý đến bảng công đức.
Diệp Phong đã cố ý xóa nó đi, để ngừa cho đại lục Thần Châu bị lộ quá sớm.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Trong tinh hạch, Cổ Thánh Chân Long nghi hoặc vô cùng.
Nhưng hắn ta nào biết, khi vô số người tu hành tại Chân Long Giới độ kiếp thành công nhờ lôi kiếp từ Lôi Đình Điện, tàn niệm Thiên đạo của đại lục Thần Châu đã đánh dấu Chân Long Giới hoàn toàn, cũng giáng thế trong thầm lặng.
Xẹt xẹt!
Từng sợi tàn niệm của Thiên đạo len lỏi vào tinh hạch của Chân Long Giới, tìm thấy ấn ký căn nguyên trên tinh hạch của Cổ Thánh Chân Long, từ từ dung nhập vào trong, lại không khiến Cổ Thánh Chân Long phát hiện ra.
Tàn niệm Thiên đạo của đại lục Thần Châu có cấp bậc không thấp. Dẫu chỉ là tàn niệm, thì cảnh giới cũng vượt xa Cổ Thánh Chân Long, lại thêm sự hỗ trợ của Diệp Phong, tàn niệm của Thiên đạo dần luyện hóa ấn ký căn nguyên của Cổ Thánh Chân Long, biến Chân Long Giới thành hạ giới.
Đến lúc ấy, Cổ Thánh Chân Long sẽ bị khống chế hoàn toàn, dù hắn ta có nguyện ý hay không, đều phải nghe lệnh Diệp Phong.
Mà chỉ mỗi Diệp Phong biết điều này.
Hắn lại phát ra mấy vạn lôi phù, sau đó rời khỏi Chân Long Giới, tiến vào hư không.
Có một thạch quan nằm lặng yên ở đó.
Nó cao tới trăm trượng, rộng tám mươi trượng, dài ba trăm trượng, là chiến lợi phẩm của ba vị Chuẩn Thánh Thanh Long, Bạch Long và Hoàng Long mang về.
“Nặng ghê!”
Diệp Phong thử xê dịch thạch quan, lại phát hiện nó chẳng khác gì một tiểu thế giới, cắm rễ với hư không, khó mà dịch chuyển. Thảo nào ba vị cường giả Long Tộc cấp bậc Chuẩn Thánh phải hóa thành hình thái chân long mới di chuyển được.
“Là thạch quan của đại đế Hằng Cổ!”
Cổ Thánh Chân Long cũng biết thạch quan này, song lại không hứng thú cho lắm.
Từ lúc bước lên con đường tu hành hợp đạo, hắn ta hoàn toàn mất đi hứng thú với thiên tài địa bảo.
Chỉ có điều, đối với đại đế Hằng Cổ, Cổ Thánh Chân Long vẫn ấn tượng vô cùng.
Một đại đế hiển hách, chinh chiến cả đời. Nhưng đến cuối, đại đế Hằng Cổ lại không bước lên Thánh Cảnh, mà chết già trong vũ trụ, cũng không kịp đem mình táng vào thạch quan, quả thực bi ai.
Trong hư không, Diệp Phong dừng bước cạnh thạch quan Hằng Cổ.
“Mở cho ta!”
Hắn đặt tay lên thạch quan Hằng Cổ, dự định nhấc nắp quan tài lên, song lại thất bại.
Chiếc thạch quan này cũng đủ kỳ quái, muốn mở nó ra, buộc phải dùng Nhục Thân Chi Lực, cứ như một cuộc khảo nghiệm vậy.
“Ta không tin ta mở không ra!”
Diệp Phong túm ba sợi xích sắt của thạch quan Hằng Cổ, thi triển lĩnh vực thiên địa, kéo nó vào Chân Long Giới rồi cắm sâu xuống đáy đại dương tại bán cầu Nam.
Ầm!
Thạch quan rơi xuống, tạo thành cơn sóng lớn đến ngàn trượng, nhưng bị Diệp Phong làm yếu đi chỉ trong nháy mắt.
Dưới biển sâu, Diệp Phong phát huy Nhục Thân Chi Lực tới cực hạn, cuối cùng cũng đẩy được nắp quan tài ra, hé mở khe hở chừng một thước.
Ong!
Một luồng sáng nhu hòa dần tản ra, hình thành lớp hộ thuẫn đặc biệt, khiến nước biển không ngấm vào quan tài.
Diệp Phong đứng trên nắp quan tài, nhìn vào trong.
Trong đó là một cánh tay khổng lồ, thô tráng, màu đồng cổ, ẩn chứa lực tay mạnh mẽ như cả thế giới!
“Sao lại là một cánh tay?!” Cổ Thánh Chân Long đang lén theo dõi cũng sợ ngây người.
Bên trong chiếc thạch quan Hằng Cổ, một linh bảo siêu đẳng bốn sao do Hằng Cổ đại đế chế tạo, lại chỉ đựng một cánh tay?
Người này là ai?
Diệp Phong và Cổ Thánh Chân Long đều chung một nghi vấn, nội tâm như nhấc lên sóng dữ.