Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1053 - Chương 1053 - Con Đường Tiến Tới Năm Sao

Chương 1053 - Con đường tiến tới năm sao
Chương 1053 - Con đường tiến tới năm sao

Chương 1053: Con đường tiến tới năm sao

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cung Thanh Thu cũng nóng ruột lắm.

“Muốn trở thành thành trì bốn sao, trước hết thành chủ của thành Bạch Phù phải là Phá Hư Cảnh. Mà ta mới đột phá Thần Nguyên Cảnh tầng ba nhờ ngọc Phá Cảnh, vẫn còn một chặng đường dài lắm.”

“Hơn nữa, số dân tối thiểu của thành trì bốn sao là năm trăm triệu. Mà thành Bạch Phù chỉ mới có năm mươi triệu, còn thiếu nhiều!”

Thân là thành chủ, nàng cảm thấy gánh nặng trên vai càng thêm nặng nề.

Nguyên một đêm này, trên dưới Phiêu Miểu Tông vẫn luôn ăn mừng về chuyện vui này.

Chúng đệ tử ngồi trong Thực Đường vừa mới xây dựng kế bên quảng trường tông môn, người múa người hát, có người xướng bài ca của núi, tham gia tạp kỹ, hoặc luận bàn với nhau, vui vẻ không thôi.

Tại Thực Đường số một.

“Tông môn đã trở thành thế lực bốn sao. Hiện giờ là lúc bước lên con đường năm sao. Nguyện vọng của lão tổ tông sắp thành hiện thực rồi.” Kiếm tổ Thanh Sam cất lời.

Mười tám Thái thượng trưởng lão ngồi uống rượu chúc mừng, ruột gan như sôi trào hết cả lên.

Tâm nguyện của tộc trưởng mười tám cổ tộc là trở thành thế lực năm sao.

Lúc này, bọn họ ký thác nguyện vọng trên Phiêu Miểu Tông. Chỉ cần tông môn thăng cấp lên thế lực năm sao, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện.

“Phải rồi, chưởng môn đâu?”

“Không biết nữa, nãy còn ở đây mà!”

“Chưởng môn trăm công ngàn việc, bận lắm. Chắc đi giết địch ở ngoại giới rồi!”

“Chắc vậy!”

Mọi người chợt phát hiện ra sự biến mất của Diệp Phong, cũng chẳng ai biết hắn đi nơi nào.

Tại đại điện chưởng môn.

Diệp Phong đóng kín cửa, ngồi trên ghế.

“Tinh! Phiêu Miểu Tông trở thành thế lực bốn sao, mở ra con đường năm sao, nhiệm vụ chưởng môn cấp sáu hoàn thành, đang tính toán, mời kiểm tra!”

“Ha ha, cuối cùng cũng có rồi!”

Tiếng thông báo của hệ thống khiến Diệp Phong vui mừng không thôi.

“Ting!”

“Đã tính toán xong, phát phần thưởng!”

“Chúc mừng chưởng môn nhận được: Mảnh Trí Tuệ Chi Tâm +1, căn nguyên đặc biệt +3, tàn phiến của Pháp Điển Thời Gian +1, tàn phiến của Pháp Điển Không Gian +1, linh bảo cực phẩm +3, thương thành của tông môn (kiến trúc thật), túi phúc ngẫu nhiên +10.”

Nhìn đống phần thưởng trước mắt, Diệp Phong hài lòng vô cùng.

Nhưng nghĩ lại, hắn lại thấy hơi ấm ức.

“Đối với mình, linh bảo cực phẩm hầu như chẳng có công dụng gì. Cho mình chi bằng cho đám đệ tử còn hơn!” Diệp Phong rủa thầm.

Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn hào hứng lắm, bắt tay vào việc khui phần thưởng.

….

Rắc!

Khi chiếc túi phúc đầu tiên bị bóp nát, một mảnh Trí Tuệ Chi Tâm màu nguyệt bạch dần thành hình, lơ lửng giữa lòng bàn tay của Diệp Phong, nom hệt như vòng Minh Nguyệt.

Từng đạo khí tức lạ lùng tản ra, Diệp Phong hít vào, cảm thấy thần thanh khí sảng hẳn lên.

Bộp!

Hắn để mảnh Trí Tuệ Chi Tâm lên giữa mi tâm, để nó dung nhập vào thức hải, hóa thành từng đạo khí tức mát lạnh, cọ rửa toàn thân, khiến hắn rung động.

Ngay lúc này, Diệp Phong chợt phát hiện ngộ tính của mình tăng lên gấp đôi!

Hắn còn cảm thấy bản thân như tính được cả thiên hạ.

Đã thế, hắn còn thấy một mình hắn cũng đủ để tính ra trận đồ tinh giản của Lôi Đình Điện, không cần sự trợ giúp của những người khác.

“Trí Tuệ Chi Tâm khiến ngộ tính của mình tăng cao thật.” Diệp Phong cảm thán.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng, một mảnh Trí Tuệ Chi Tâm cũng chỉ giúp khả năng lĩnh ngộ của hắn tăng chừng một phần năm mà thôi.

Ai dè, lại tăng gấp đôi!

Sau khi dung hợp mảnh Trí Tuệ Chi Tâm, ngộ tính của Diệp Phong tương đương với Thánh Cảnh, giữa tầm thường và siêu đẳng, còn cấp bậc cụ thể thì hắn không rõ.

Nhưng hắn biết Thánh Cảnh không đọ được với hắn.

Hiện giờ, năng lực suy đoán của hắn đã khủng bố lắm rồi.

Ngay cả trận đồ cao cấp của Lôi Đình Điện hắn cũng khắc họa được. Ngặt một nỗi niên đại của đại lục Thần Châu không dài lắm, tài liệu viễn cổ chẳng có bao nhiêu. Dù khắc họa ra trận đồ cũng không dựng Lôi Đình Điện được.

“Tiếp theo là ba sợi căn nguyên đặc biệt.”

Diệp Phong bóp nát luồng sáng, bất chợt ba chùm hoa phát sáng bảy sắc cầu vồng hiện ra, đều là căn nguyên của Thiên Địa Chi Lực.

“Cái này không tồi!”

“Dùng để thăng cấp bảo châu Thiên Mệnh.”

Diệp Phong mừng rỡ, hấp tấp lấy bảo châu Thiên Mệnh ra, để ba sợi căn nguyên của Thiên Địa Chi Lực dung hợp vào bên trong.

Ong!

Bảo châu Thiên Mệnh rung lên, bị luồng sáng bảy màu bao phủ, biến hóa hoàn toàn, thoạt nhìn tựa như phượng hoàng niết bàn.

“Xem ra tạm thời không dùng tới nó được rồi.....”

Diệp Phong thu hồi bảo châu Thiên Mệnh, tiếp tục xem xét những phần thưởng còn lại.

“Pháp Điển Thời Gian – quyển hai.”

“Pháp Điển Không Gian – quyển ba.”

“Với năng lực hiện giờ của mình, chắc luyện thành không tốn quá nhiều thời gian. Chờ đến lúc Thời Không Chi Lực tăng cao, thi triển môn Thần Thông Xung Kích, ắt hẳn uy lực không tầm thường.” Diệp Phong cũng không tu luyện ngay.

Nào dễ gì mà luyện thành hai cuốn pháp điển này, cứ bỏ sang một bên trước đã.

Hắn nhìn sang ba món linh bảo cực phẩm đang lơ lửng giữa không trung.

Một thanh liễu kiếm đen tuyền, Hắc Long Kiếm.

Một thanh trường kiếm màu trắng, Bạch Tuyết Kiếm.

Một bộ đồ nghề làm bếp!

“Ha! Ba món linh bảo cực phẩm này cho Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt và Lý Kiều Kiều là vừa đẹp.” Diệp Phong cười nói.

“Xem ra, cuối cùng hệ thống cũng thấu nỗi lòng của mình, bắt đầu đưa ra những phần thưởng thích hợp cho đám đệ tử .”

Hắn tiện thể vung tay lên, ba món linh bảo cực phẩm như cưỡi con BMW mà phóng thẳng về phương xa, chủ động tìm đến chỗ Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt và Lý Kiều Kiều.

Trong phòng bếp của Phiêu Miểu Tông, Lý Kiều Kiều đang chăm chú nghiên cứu món ăn mới.

Bỗng nhiên, một bộ đồ nghề làm bếp xuất hiện trước mặt nàng, dao phay thớt gỗ, nồi sắt, nồi sạn.......... Cái gì cũng có!

“Kiều Kiều, cho ngươi bộ linh bảo cực phẩm này.” Giọng nói ấm áp của Diệp Phong vang lên.

“Oa! Mình không nằm mơ chứ!” Lý Kiều Kiều véo tay mình thật mạnh, đến lúc cảm nhận được cơn đau mới tin đây là thực, háo hức không thôi.

“Đa tạ chưởng môn sư thúc!” Lý Kiều Kiều vội nói tạ ơn, vui vẻ ôm món linh bảo cực phẩm.

Bình Luận (0)
Comment