Chương 1054: Mở thương thành của tông môn
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Kế bên linh hồ, Mặc Oanh đang chú tâm luyện kiếm.
Một thanh trường kiếm màu đen bất thình lình trôi nổi ngay trước Mặc Oanh, mang lại cảm giác huyết mạch tương liên cho nàng.
“Đây là Hắc Long Kiếm, linh bảo cực phẩm, cho ngươi.” Giọng nói của Diệp Phong lại vang lên.
“Linh bảo cực phẩm!” Đôi con ngươi của Mặc Oanh sáng bừng lên, vội nắm lấy thanh trường kiếm, rung chấn từ nó truyền đến tay nàng.
Vạn dặm ngoài kia, Hoắc Vân Kiệt đang chiến đấu với yêu ma Xích Nguyệt.
Bất chợt, một thanh liễu kiếm trắng muốt bay tới, khiến khắp nơi lạnh lẽo như ngày tuyết rơi.
“Đây là Bạch Tuyết Kiếm, linh bảo cực phẩm, cho ngươi.” Giọng của Diệp Phong lại vang lên lần nữa.
Lúc nhận được thanh liễu kiếm, Hoắc Vân Kiệt mừng lắm, thích không rời tay.
.......
Đại điện chưởng môn.
Diệp Phong lấy bút Mã Lương ra.
“Thứ này mình không cần lắm, cho Thạch Lỗi đi!”
Bút Mã Lương có công năng thay đổi hiện thực, nhưng cũng chỉ là linh bảo cực phẩm, tối đa nhất cũng thay đổi được những thứ tương đương với linh bảo cực phẩm, không tạo thành uy hiếp cho các cường giả từ cảnh giới Thiên Đế trở lên.
Loại linh bảo này không mấy hữu dụng với Diệp Phong.
Hắn có bảo châu Thiên Mệnh, có khả năng hóa cát thành vàng, biến những thứ tầm thường thành thần kỳ, vốn đã thay đổi được hiện thực rồi.
Thế nên giữ bút Mã Lương lại cũng không ích lợi gì.
Vì vậy, Diệp Phong bắt tay vào việc chỉnh sửa trận văn của bút Mã Lương, dựa vào hệ thống chưởng môn mạnh nhất, chuyển quyền sở hữu sang cho Thạch Lỗi.
Vèo!
Bút Mã Lương bay thẳng ra ngoài.
Hơn trăm dặm ngoài kia, Thạch Lỗi đang chỉ huy một nhóm người xây dựng bến tàu và thuyền bè.
Giai đoạn này, thành Bạch Phù đã phát triển tới chỗ giao của hai con sông Phong Hỏa và Lưu Thủy. Chỗ giao này là cửa sông có ba nhánh, coi như là trạm trung chuyển, các bến tàu và cầu đang được kiến tạo gần đó.
Mà Thạch Lỗi là kiến trúc sư giám sát quá trình đó.
Bỗng nhiên, một luống sáng xuất hiện trước người Thạch Lỗi.
Là một cây bút lông!
“Thạch Lỗi, đây là bút Mã Lương, có năng lực hóa cát thành vàng, họa vật thành thực, là linh bảo cực phẩm. Sau này, nó là của ngươi.” Giọng nói của Diệp Phong truyền ra từ bút Mã Lương.
Thạch Lỗi cầm bút Mã Lương, cảm nhận được sự gần gũi, liền hướng về phía Phiêu Miểu Tông cúi đầu cảm tạ.
Có bút Mã Lương, quả thực Thạch Lỗi như hổ mọc thêm cánh.
Hắn ta câu thông Thiên Địa Chi Lực, ngưng tụ ở ngòi bút, hình thành mực nước, khắc họa một cây cầy đá ngay giữa không trung.
Ong!
Vô số hòn đá ngưng tụ lại, hóa thành cây cầu đá hình tròn, dựng ngay trên sông Lưu Thủy, trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
“Vẽ vật thành thực, lợi hại quá!”
“Không hổ là đại sư huynh!”
“Thạch Lỗi đạo hữu lại càng lợi hại hơn rồi, danh xứng với thực, nhất định phải noi theo y.” Người tu hành ở gần đó kinh ngạc không thôi.
“Đây là công lao của linh bảo.” Thạch Lỗi gãi đầu.
Hắn ta tiếp tục dùng bút Mã Lương, dùng Thiên Địa Chi Lực vẽ núi vẽ sông, vẽ đất đai và kiến trúc.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng ấy, đều tôn hắn là Thiên Thần.
Tại Phiêu Miểu Phong, Diệp Phong vươn tay, nhìn tòa gác mái thu nhỏ trong lòng bàn tay, trên biển hiệu đề bốn chữ “Thương thành tông môn”.
“Tên này chẳng hay chút nào!” Diệp Phong lầu bầu.
Quả thực ở trong giới tu hành, hai chữ “thương thành” quả thực không êm tai tý nào.
Vì vậy, Diệp Phong suy ngẫm một cái tên mới.
Ngặt một nỗi.........
Một tên cùi bắp trong việc đó, Diệp Phong nghĩ tới nghĩ lui cả nửa ngày trời vẫn không nghĩ ra được một cái tên hay.
“Thôi vậy, cứ dùng tên đó đi!”
Diệp Phong ném thương thành về phía quảng trường tông môn.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất đột nhiên rung chuyển khiến chúng đệ tử chú ý tới nơi phát ra âm thanh, phía đông nam quảng trường tông môn. Bọn họ thấy một đại điện dài trăm thước, rộng 80 thước, cao 50 thước bất thình lình mọc từ dưới đất lên.
Trên biển hiệu khắc bốn chữ.
“Thương thành tông môn?”
“Là cái gì thế?”
Chúng đệ tử tò mò, vây lại xem. Họ đẩy cửa tiến vào, phát hiện bên trong xếp đầy kệ hàng, bên trên có vô số ngăn kéo khắc tên khác nhau.
“Pháp thuật nhất phẩm – Lưu Vân Quyết, mười điểm.” Một đệ tử dựa theo chỉ dẫn, để lệnh bài của mình lên ổ khóa của ngăn kéo.
Đinh linh!
Số điểm của đệ tử nọ bị trừ đi mười điểm, ngay sau đó, ngăn kéo bật mở, bắn ra một cuốn trục nhi nhít chữ.
“Là một môn pháp thuật thật nè!” Đệ tử ngạc nhiên hô lên.
Chẳng mấy chốc, tin tức về thương thành của tông môn khiến lòng người rung chấn, thu hút không ít đệ tử.
…
Chúng đệ tử trao đổi điểm liên tục. Có người đổi điểm lấy pháp thuật, có người đổi linh khí, có người lại đổi y phục hộ thân hoặc nhuyễn giáp.
Có người còn đổi cả đan dược.
Thậm chí còn đổi cả công pháp phụ trợ!
Hiển nhiên, trong thương thành tông môn, vật có cấp bậc càng cao thì càng tốn nhiều điểm, nhất là các linh bảo, hở chút là bay cả vạn điểm.
Đối với những đệ tử bình thường, cái giá này họ không với tới!
“Như ta thấy, trước đó Cung trưởng lão đã đề cập tới thương thành tông môn trên đại điện tích phân, dùng điểm của các đệ tử để đổi vật phẩm khác nhau, thảo nào gọi là thương thành.” Có đệ tử cất lời.
“Ta muốn đổi một đạo lữ, chỉ tiếc thương thành tông môn không có, haizz!” Một đệ tử nói giỡn.
“Ý tưởng này của ngươi nguy hiểm quá rồi đấy!” Có đệ tử che miệng cười khẽ, còn làm mặt quỷ.
“Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, chỉ mong trong thương thành có điều đó.”
“Sư đệ, cái này sư huynh thỏa mãn được đệ đấy! Mau lại đây, gọi một tiếng cha xem nào!”
“Gọi cái đầu huynh, xem đệ đây, Đại Uy Thiên Long!”
Đệ tử Phiêu Miểu Tông đùa giỡn nhau, bầu không khí vui vẻ vô cùng, thi thoảng lại có người luận bàn cùng nhau, song chỉ là giao hữu, không kết thù với nhau.
Tin tức dần truyền ra, càng ngày càng nhiều đệ tử muốn tới thương thành tông môn để trao đổi.
Nếu chẳng phải thương thành giới hạn mỗi đệ tử chỉ được đổi mười vật phẩm mỗi ngày, chỉ e số đồ mà những đệ tử có số điểm lớn như Mặc Oanh cũng đủ mở một cái chợ lớn rồi.
Cũng không phải chỉ mỗi Mặc Oanh tới thương thành, Lý Kiều Kiều, Thạch Lỗi, Giả Vũ Lam, Nhan Như Ngọc và Long Thiên Tinh cũng tới.
Thậm chí, ngay cả các chấp sự và trưởng lão cũng tương tự.