Chương 1102: Vua đầu bếp
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Sau đó, các đệ tử bắt đầu nấu ra những món sở trường của riêng mình.
Ngay cả Lý Kiều Kiều cũng động thủ.
Chẳng mấy chốc, trên chiếc bàn dài bày biện hơn trăm món ăn, nào là Thiên Thượng Phi, Địa Hạ Bào, Thủy Lý Du, cái gì cũng có.
“Ôi! Cái này hơi mặn.”
“Món này không tệ, nhưng hơi ngọt chút.”
“Mực ống chảo sắt của Kiều sư tỷ quá ngon luôn, hầu như không có khuyết điểm, nếu phải nói ra thì khuyết điểm là quá ít, không đủ ăn.”
Hạ Văn Văn triển lộ năng lực đánh giá siêu đẳng của bản thân.
Mặc dù nàng chưa từng được các ẩm thực gia dạy dỗ, song thiên phú về vị giác lại là điểm tốt nhất.
Dựa vào vị giác của bản thân để giúp các đồng môn phát hiện ra yếu điểm của mình, đúng bệnh đúng thuốc.
Tại Phiêu Miểu Phong, Diệp Phong nhìn cảnh tượng trong Thực Đường, tay sờ cằm, khẽ gật đầu.
“Nhóc con này không tệ nhỉ!”
Hạ Văn Văn mới bảy tuổi. Ở cái tuổi này vẫn chưa phải là thời điểm tốt nhất để tu luyện. Hơn nữa, nàng chưa phải là đệ tử chính thức, cho nên Diệp Phong cũng không có ý định để nàng đi lên con đường tu hành sớm như vậy.
Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chính.
[Thể chất: Hoa tiên thể]
[Chú thích: Thuộc loại thể chất tuyệt đỉnh, kế thừa Hoa Tiên Chi Thuật, sở hữu thiên phú đánh giá mùi hương trăm hoa cực mạnh. Sau khi thức tỉnh, trời sinh thân cận vạn vật, đặc biệt là thực vật, tốc độ tu hành cực nhanh; Trước khi thức tỉnh, có thể tích lũy năng lượng để sau này sử dụng, không có ảnh hưởng xấu.]
Đây là những thông tin về Hạ Văn Văn mà Diệp Phong đọc được.
Mà câu cuối cùng trong chú thích mới là trọng điểm.
“Hiện giờ, Hạ Văn Văn có thể tích lũy năng lượng thông qua việc ăn uống. Chờ đến lúc nàng bắt đầu tu hành, những năng lượng này sẽ hóa thành linh khí, khiến tu vi tăng nhanh.”
“Vì đây là thiên phú của hoa tiên thể, nên sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ.”
“Cũng đúng, hoa tiên thể tự có thiên phú đánh giá mùi hương của trăm hoa, nên vị giác của Hạ Văn Văn là vô địch.”
“Có nàng, các đệ tử trong Thực Đường sẽ tiến bộ nhanh thôi.”
“Đây là chuyện tốt!”
Diệp Phong phân tích.
Phiêu Miểu Tông đúng là nhặt được bảo bối rồi mà.
Có Hạ Văn Văn, trù nghệ của các đệ tử ắt sẽ tiến bộ, mà chuyện này đối với Phiêu Miểu Tông chỉ có lợi chứ không có hại.
Nghĩ vậy, Diệp Phong đứng dậy, rảo bước trên con đường đá cuội nơi đỉnh núi.
“Hiện giờ mình đã là Chuẩn Thánh cấp ba.”
“Lôi Đình Điện vừa truyền về, với tốc độ tích lũy năng lượng hiện giờ, ít nhất phải đợi ba tháng nữa mới tích đủ năng lượng cho thiên kiếp diệt thế của Chuẩn Thánh cấp bốn.”
“Vậy ba tháng nữa mình mới đột phá Chuẩn Thánh cấp bốn.”
“Song mình cũng chẳng gấp gáp làm gì.”
“Hiện tại, hầu hết các cường tộc trong vũ trụ đã bị tiêu diệt, hoàn toàn không còn áp lực từ ngoại giới. Mà kế hoạch chuyển sinh giả của Thiên Tộc cũng coi như đã bại, không gây nên sóng gió gì.”
“Chỉ mỗi Thánh Cảnh của Thiên Tộc ở núi Huyền Không mới nguy hiểm.”
“Nhưng dạo này bọn chúng cũng không tấn công, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Đang chuẩn bị tung đại chiêu chăng?”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Tại núi Huyền Không, nữ hoàng Thiên Mệnh nhìn hồn đăng tắt ngúm trong tay với vẻ mặt giận dữ, quát lên: “Một đám phế vật!”
Đây là hồn đăng của Thánh hoàng Linh Uy.
Nàng không ngờ rằng, gia hỏa này vừa hạ giới chưa được bao lâu mà đã vong mạng rồi. Đã thế kế hoạch tấn công cường tộc trong vũ trụ cũng thất bại, còn lộ cả kế hoạch chuyển sinh giả của Thiên Tộc.
“Một lũ thành sự thì ít, bại sự có thừa!”
“Chết là đúng!”
Nữ hoàng Thiên Mệnh bỗng nhiên cười to.
Nàng không một chút tiếc thương cho cái chết của Vụ Thánh và Thánh hoàng Linh Uy. Hai bọn họ quá ngu xuẩn, chết cũng không lạ.
“Diệp Phong!”
“Ngươi cứ tự do tự tại một thời gian đi, chờ bổn hoàng tìm ra cách phá vỡ lá chắn Thiên Đạo, chắc chắn sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”
“Hoặc là......... chờ bổn hoàng đột phá Thiên Thánh.”
“Đến lúc đó, dù ở xa cũng giết được ngươi.”
Nữ hoàng Thiên Mệnh cười lạnh.
Nàng là thiên mệnh chi nữ của Thiên Tộc, tư chất cực cao. Lúc nàng thức tỉnh đã lĩnh ngộ con đường tu hành sâu hơn một tầng, cũng đến lúc đột phá rồi.
Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ trở thành Thiên Thánh.
.........
Tinh Vân Cửu Thành, Cổ thánh Chân Long vẫn đang luyện khí.
Kể từ khi luyện thành Huyền Vũ Thánh Giáp, trình độ luyện khí của hắn ta được cải thiện không ít.
Hiện giờ, hắn ta đã hiểu hết tám trận đồ còn lại, tay nghề về trận pháp cũng gia tăng.
“Chân Long lão ca, xem ngươi cả đấy.” Chuẩn thánh Tinh Hà ở một bên cổ vũ.
.........
Tại đại lục Thần Châu, sau khi bị săn lùng một khoảng thời gian, chuyển sinh giả của Thiên Tộc đã chết hơn bảy phần.
Quả không khác gì lời Diệp Phong nói, kế hoạch chuyển sinh giả của Thiên Tộc đã định sẵn là thất bại, không gây ra mưa gió gì.
Ngay cả nữ hoàng Thiên Mệnh cũng từ bỏ đám chuyển sinh giả của Thiên Tộc, chuẩn bị bế quan, bồi dưỡng nhóm chuyển sinh giả thứ hai, song phải tốn không ít thời gian.
Nên kế tiếp, đại lục Thần Châu sẽ sóng yên biển lặng.
.........
Tại Phiêu Miểu Phong,
“Chưởng môn, đây là báo cáo tài chính của dạo này.” Cung Thanh Thu và Lý Uyển Tình tiến vào, đặt lên mặt bàn một cuốn sách cổ ghi chép toàn bộ thu chi dạo gần đây của Phiêu Miểu Tông.
“Ồ!”
Diệp Phong phát hiện doanh số của la bàn Xích Nguyệt cực kỳ khả quan, thế mà lại bán sạch sành sanh, ngạc nhiên không thôi.
“Chưởng môn, toàn bộ la bàn Xích Nguyệt tồn kho đã bán hết. Trước mắt lượng cầu cực cao, hầu như các thế lực bốn sao trở lên đều có ý định mua với số lượng lớn.” Lý Uyển Tình, trưởng lão tài mậu báo cáo.
“Vậy luyện chế thêm la bàn Xích Nguyệt đi.” Diệp Phong trỏ vào lò rèn trong đại điện tông môn.
“Rõ.” Lý Uyển Tình gật đầu.
“Còn có chuyện gì sao?” Diệp Phong thấy hai người vẫn chưa rời đi, liền thuận miệng hỏi.
“Chưởng môn, dạo này có không ít người muốn gia nhập Phiêu Miểu Tông, lại còn khá nhiều người đã thông qua thí nghiệm duyên phận của Tử Kim Linh.” Cung Thanh Thu lên tiếng.
“Cứ để bọn ho chờ đi!” Diệp Phong phất tay.
Không phải cứ nhiều môn đồ là tốt.
Hơn nữa, hiện giờ đệ tử đời thứ ba đã đủ một vạn, mà Hạ Văn Văn, đại sư tỷ của đệ tử đời thứ tư còn chưa thể gia nhập tông môn, nên Diệp Phong không thu nhận thêm môn đồ là chuyện hiển nhiên.
Đương nhiên không thể nhét người vào nhóm đệ tử đời đầu và đời hai, bởi làm thế chỉ tổ loạn thêm.