Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1103 - Chương 1103 - Tiết Tháng Ba, Chuyển Sinh Giả Của Thiên Tộc Đã Định Là Bại Cục

Chương 1103 - Tiết tháng ba, chuyển sinh giả của Thiên Tộc đã định là bại cục
Chương 1103 - Tiết tháng ba, chuyển sinh giả của Thiên Tộc đã định là bại cục

Chương 1103: Tiết tháng ba, chuyển sinh giả của Thiên Tộc đã định là bại cục

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Chưởng môn, không chiêu mộ đệ tử nữa ạ?” Cung Thanh Thu thắc mắc, “Tông môn cấp năm sao và Thánh Địa đều có yêu cầu về số lượng đệ tử, chỉ e tông môn ta không đủ.”

“Năm sao cần bao nhiêu?” Diệp Phong hỏi.

“Ít nhất ba vạn.” Cung Thanh Thu đáp lời.

“Vẫn ổn.” Diệp Phong gật đầu, “Chờ đến lúc phát triển đến nhóm đệ tử đời thứ năm là đủ ba vạn rồi.”

Đệ tử đời đầu và đời thứ hai cộng lại cũng chừng mấy ngàn người. Nhưng từ đời thứ ba trở đi đều có thể chiêu mộ đủ một vạn người.

Nghĩ vậy, Diệp Phong hỏi: “Thế trở thành Thánh Địa thì cần bao nhiêu môn đồ?”

“Mười vạn!” Cung Thanh Thu đáp.

Ánh mắt của Diệp Phong hơi lóe lên.

Mười vạn?

Vậy chẳng phải sau khi trở thành tông môn năm sao, vẫn phải chờ năm năm nữa mới chiêu mộ đủ mười vạn đệ tử à?

“Tông môn chúng ta mỗi năm chỉ chiêu mộ một vạn đệ tử, đây là quy định, cứ tuân theo là được.” Diệp Phong nói.

Dù sao hắn cũng không thể nói đây là hạn chế của hệ thống.

“Hóa ra là quy định của tông môn, thuộc hạ đã hiểu.” Cung Thanh Thu gật đầu, sau đó bẩm báo thêm vài sự tình rồi mới rời khỏi Phiêu Miểu Tông với Lý Uyển Tình.

.........

Xuyên suốt đại lục Thần Châu, nhóm chuyển sinh giả đầu tiên của Thiên Tộc đã chết gần hết.

Tu vi của bọn chúng không cao, cùng lắm cũng chỉ là Thần Nguyên Cảnh tầng ba, nên đa số các thế lực ba sao đều cứng đối cứng với chúng được.

Còn các thế lực bốn sao thì chẳng phải nói, đủ diệt sạch đám chuyển sinh giả.

La bàn Xích Nguyệt càng ngày càng nhiều nên hầu như các thế lực ba, bốn, năm sao hoặc các Thánh Địa đều sở hữu ít nhất một cái.

Bọn họ phái các tiểu đội ra ngoài để săn lùng chuyển sinh giả, dựa theo sự chỉ dẫn của la bàn, lùng sục khắp cả đại lục Thần Châu.

Những nơi bọn họ đặt chân qua đều không còn bóng dáng của chuyển sinh giả Thiên Tộc.

Chỉ ngắn ngủn mấy ngày, đám chuyển sinh giả của Thiên Tộc bị giết gần hết, chỉ còn lại không tới trăm vạn người.

Bọn chúng lẩn núp ở các nơi, kéo dài hơi tàn.

Thậm chí có kẻ còn trốn đến biển cả xa xôi.

Từ nay, đại lục Thần Châu yên bình như trước.

.........

Thánh địa Vạn Tông, Phùng Xuyên kết thúc chuỗi ngày bế quan.

Dạo này hắn ăn đan dược có dược hiệu mạnh, lại thêm sự hỗ trợ của mấy vị Chuẩn Thánh của Thánh Địa, tu vi đột phá hai cảnh giới, từ Phá Hư Cảnh tầng bảy nhảy vọt lên Thiên Đế.

Khí tức trên người hắn khủng bố hơn mấy phần.

“Cuối cùng cũng trở thành Thiên Đế.”

Phùng Xuyên đứng dậy, hướng ánh mắt về phía Phiêu Miểu Tông, khóe miệng dần cong lên.

Thánh địa Vạn Tông là thánh địa cổ xưa chuyên quản lý các đại tông môn. Nếu thế lực năm sao nào muốn thăng cấp lên Thánh Địa, thì Thánh địa Vạn Tông sẽ tiến hành kiểm chứng toàn diện.

“Thánh tử, ngài muốn ra ngoài một mình thật sao?” Một vị Chuẩn Thánh đứng kế bên Phùng Xuyên hỏi với vẻ quan tâm.

Kể từ khi Phùng Xuyên trở thành Thiên Đế, chiến lực đạt tới cảnh giới Thiên Đế đỉnh cấp, liền được thánh chủ phong làm thánh tử của Thánh địa Vạn Tông.

Hắn ta cũng không kém gì Tiếu Thương Thiên và Ngô Hiên.

“Ta đã là Thiên Đế đỉnh cấp, trưởng thành rồi, cũng đến lúc phải ra ngoài tôi luyện bản thân, nhân tiện gây dựng thế lực của riêng mình. Chẳng phải đây là điều thánh chủ giao phó sao?” Phùng Xuyên hỏi lại.

Hắn ta muốn đối phó Diệp Phong.

Trong hoàn cảnh này, hành động đơn độc là cách tốt nhất.

Còn gây dựng thế lực cho riêng mình là điều mà thánh chủ Vạn Tông giao phó, coi như khảo nghiệm năng lực của hắn ta.

Mỗi vị Thánh chủ lúc còn là niên thiếu đều sẽ tới ngoại giới để tạo lập thế lực riêng thuộc về bản thân.

Chờ tới khi vị thánh chủ này trở thành thánh chủ chân chính mới được đưa thế lực này sáp nhập vào Thánh địa Vạn Tông, trở thành lực lượng cường đại của Thánh địa.

Cũng nhờ đó mà Thánh địa Vạn Tông càng ngày càng lớn mạnh.

Vị Chuẩn Thánh nọ hiểu rõ điểm này nên mới cất lời: “Vậy mong Thánh tử chú ý an toàn. Nếu có kẻ cả gan đắc tội, mong ngài đánh tiếng với lão phu một câu.”

“Ừm.” Phùng Xuyên gật đầu.

..........

Trên trời cao, Phùng Xuyên vừa phi hành vừa ngẫm nghĩ.

Hắn ta là là thiên tuyển chi tử, sở hữu Anh Linh Chi Lực, còn trẻ đã đạt tới cảnh giới này, là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của thiên mệnh chi tử. Ấy vậy mới phải đánh bại Diệp Phong, cường thế quật khởi, trở thành thiên mệnh chi tử duy chân.

“Mình nên giết Diệp Phong thế nào đây?” Phùng Xuyên bắt đầu mộng tưởng hão huyền.

Nghe đồn, nhục thân của Diệp Phong đã thành Thánh, ghê gớm lắm.

Kiều này, dù Diệp Phong có đứng yên bất động thì hắn ta cũng chẳng làm được gì.

Thậm chí..........

Ngay cả một sợi sợi tóc của Diệp Phong cũng chẳng thể chạm vào.

Trái lại, Diệp Phong chỉ cần nhổ sợi tóc cũng đủ để chém hắn thành hai nửa.

Nghĩ vậy, ruột gan Phùng Xuyên lại quặn hết cả lên.

“Rốt cuộc Diệp Phong đạp trúng vận chó má gì mà lại cường đại đến vậy? Mình vẫn còn cơ hội thật à?” Phùng Xuyên lâm vào trầm tư.

Hắn ta xé rách hư không, phi hành về phương Nam, đồng thời ngẫm nghĩ cách thay thế Diệp Phong để trở thành thiên mệnh chi tử.

“Diệp Phong phải chết!”

“Nhưng mình không giết được hắn.”

“Hắn là thiên mệnh chi tử, nên chắc các thế lực ở đại lục Thần Châu cũng sẽ không đối đầu với hắn.

“Biện pháp duy nhất để giết hắn là dựa vào ngoại lực.”

“Vậy....... hợp tác với Thiên Tộc?”

Phùng Xuyên nhìn vào hư không, ánh mắt như thể xuyên thấu qua không gian, đối mặt với nữ hoàng Thiên Mệnh tại núi Huyền Không.

“Trời ạ!” Phùng Xuyên bất thình lình giật mình.

“Sao mình lại nảy ra ý nghĩ điên rồ vậy chứ?”

“Núi Huyền Không là tà ma ngoại vực, sao mình lại thông đồng làm bậy với chúng được?”

Phùng Xuyên không ngờ mình lại có ý nghĩ vớ vẩn như thế.

Nếu bị những người khác biến mình cấu kết với đám Thiên Tộc ở núi Huyền Không, chẳng phải đi đâu cũng bị người đuổi giết à?

“Hử, đây là đâu nhỉ?”

Phùng Xuyên mải ngẫm nghĩ, nên lúc hồi thần lại mới phát hiện bản thân đã tới Nam Vực của đại lục Thần Châu.

“Nơi này...... hình như lại mười châu châu Nam Văn?”

Hắn ta nhìn quanh bốn phía, dựa vào bản đồ của đại lục Thần Châu mà tìm thấy góc nhỏ này.

“Mình vậy mà lại tới nơi này, cách Phiêu Miểu Tông có mất vạn dặm. Chỉ có điều, Diệp Phong không biết mình, giả bộ đi ngang qua chắc không sao.” Phùng Xuyên nghĩ thầm.

Bỗng nhiên, hắn ta cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt quét sang, rồi phi hành tới đó.

Bình Luận (0)
Comment