Chương 1120: Mỗi người mỗi ý, tỷ muội bất hòa
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Thiên Nguyên hải vực.
Âm Như Dung nghe tin tức hai thị nữ truyền đến, tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, khí thế đáng sợ bạo phát, trong phút chốc nghiền nát hư không xung quanh.
“Mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì!”
“Nhất định phải tìm được người đứng sau cho ta, sau đó, bổn thánh chủ phải đích thân đem hắn thiên đao vạn quả!”
Giọng nói của Âm Như Dung ngập tràn sát ý.
Ngay cả hai thị nữ cũng bị dọa quỳ xuống đất, run rẩy sợ hãi.
Rất nhanh, hai thị nữ rời đi.
“Như Dung tỷ tỷ, có chuyện gì thế?” Thánh chủ Băng Tuyết thánh địa Tuyết Nhạn đến nơi này, nắm tay Âm Như Dung, trên khuôn mặt đầy lo lắng.
“Ta cũng không biết!” Âm Như Dung tức đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt, cắn răng cắn lợi nói: “Nhưng mà, ta dám chắc chắn, chuyện này nhất định có liên quan tới Diệp Phong!”
“Không thể nào! Diệp chưởng môn là chính nhân quân tử, sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Tuyết Nhạn liên tục lắc đầu.
“Nhất định là hắn!”
Âm Như Dung lại một mực chắc chắn.
Với nàng ta, kiểu tập tranh đó, ngoại trừ Diệp Phong thân là con của thiên mệnh còn ai có thể làm ra được?
Lúc này, nói không chừng Diệp Phong đang núp ở nơi nào đó, yên lặng xem trò cười của nàng ta nhỉ!
Sâu trong hư không.
Diệp Phong yên lặng đứng nhìn.
Mấy tập tranh đó dĩ nhiên là hắn làm.
Sáng sớm hôm nay, hắn đã ước một nguyện vọng như sau:
“Ta ước, tập tranh vẽ Âm Như Dung xuất hiện ở khắp nơi trên Thần Châu đại lục, bị vô số người nhìn thấy.”
Sau đó, điều ước thành sự thật.
Chuyện này có thể nói là hắn làm, cũng có thể nói là không phải hắn làm.
Dù sao, hắn cũng chỉ ước một cái.
Nhưng ai biết, nguyện vọng lại thành thật!
“Đây chính là lợi ích của giá trị uy tín phá trăm ức sao? Giá trị uy tín càng nhiều, hiệu quả của nguyện vọng càng tốt.”
Diệp Phong trầm ngâm.
Theo lý mà nói, giá trị uy tín phá trăm ức, năng lực chiến đấu của trạng thái thánh thần cũng sẽ nâng cao.
Nhưng bởi vì chỉ có tiến vào trạng thái thánh thần mới có thể kiểm tra cụ thể mức độ chiến lực, mà Diệp Phong không muốn lãng phí một lần cơ hội, cho nên, hắn không kiểm tra chiến lực.
“Hệ thống, ngươi biết mức độ chiến lực cụ thể không?”
Diệp Phong chọn lựa hỏi hệ thống.
[Trăm ức giá trị uy tín, sau khi vào trạng thái thánh thần có thể bạo phát ra chiến lực cấp độ Thánh cảnh.] Hệ thống trả lời.
“Thì ra là vậy, cũng không khác ta dự đoán mấy.” Diệp Phong gật đầu, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Tiểu viện bên bờ biển.
“Tuyết Nhạn muội muội, muội thật sự cho rằng không phải Diệp Phong?” Âm Như Dung trầm mặt, giọng điệu nghiêm khắc.
“Như Dung tỷ tỷ, ta tin tưởng Diệp chưởng môn sẽ không làm chuyện như vậy, có lẽ tỷ nghĩ nhiều rồi.” Tuyết Nhạn khuyên nói.
“Không thể nào!”
Âm Như Dung vỗ bàn, phất áo đứng dậy, đi qua đi lại trong viện, sự giận dữ dần dần tăng lên.
“Chuyện này nhất định không thoát khỏi liên quan đến Diệp Phong.”
Tuyết Nhạn cắn môi đỏ.
Trong tiềm thức, nàng từng nghi ngờ Diệp Phong làm.
Nhưng, Diệp Phong sao có thể có tập tranh vẽ của Âm Như Dung?
Mấy bức tranh đó đến từ mấy chục, mấy trăm năm trước, mà nàng nghe nói, Diệp Phong mới hai mươi mấy tuổi.
Hắn không thể xuyên không về mấy chục, mấy trăm năm trước vẽ lại tranh vẽ của Âm Như Dung được?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tuyết Nhạn kiên định, nói:
“Như Dung tỷ tỷ, những bức tranh này có cái đến từ mấy trăm hơn ngàn năm trước, đều cực kỳ bí mất, mà Diệp Phong mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể do hắn làm?”
Nghe vậy, Âm Như Dung ánh mắt khựng lại.
Tin đồn Diệp Phong mới hai mươi mấy tuổi đúng là có.
Nhưng, Âm Như Dung không tin.
Nực cười!
Hai mươi mấy tuổi đã tu luyện đến chuẩn thánh tam chuyển, nhục thân thành thánh, cho dù là con của thiên mệnh cũng không làm được.
Dù sao, nàng ta sống chết không tin rằng Diệp Phong mới hai mươi mấy tuổi.
Với Âm Như Dung, Diệp Phong nhất định là lão quái vật có thuật trú nhan, tuổi tác sợ là vượt qua ngàn tuổi.
Hai mươi mấy tuổi nhất định là giả.
Nàng ta không tin trên thế giới này lại có ai có thể tu luyện được cấp độ chuẩn thánh tam chuyển ở độ tuổi này.
Thậm chí còn nhục thân thành thánh nữa!
“Nhất định là Diệp Phong làm!”
Âm Như Dung giận dữ phẩy tay áo, ngữ điệu chắc chắn.
“Được rồi! Tuyết Nhạn, muội không cần khuyên ta nữa, trong lòng ta có tính toán, muội đi đi, ta muốn một mình yên tĩnh.”
Nói xong, Âm Như Dung chỉ tay ra ngoài viện.
Đây là đang tiễn khách!
“Như Dung tỷ!”
Tuyết Nhạn hít sâu một hơi, tiếp tục phát biểu cách nhìn:
“Ta chỉ muốn nói với tỷ, chuyện này không thể làm Diệp Phong làm..... thôi! Ta cũng không muốn vì thảo luận chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của tỷ muội chúng ta.”
“Tỷ nghỉ ngơi trước đi, ta về tông.”
“Dung tỷ..... chăm sóc tốt bản thân.”
Nói xong, Tuyết Nhạn xé hư không rời đi.
Không có ai nhìn thấy, khoảnh khắc nàng quay người, khóe mắt suýt nữa có nước mắt rơi xuống.
Đó là sự thất vọng cực hạn đối với Âm Như Dung!
Trong tiểu viện.
Âm Như Dung hừ lạnh, ngồi trên ghế.
“Ha ha!”
“Tình cảm tỷ muội?”
“Khi ngươi đứng bên phía Diệp Phong, ngươi đã không còn là tỷ muội của ta nữa, tình cảm chó má gì chứ, tất cả đều là giả!”
“Từ nay về sau, ta không còn nghĩa muội như ngươi nữa!”
Âm Như Dung cắn răng nghiến lợi nói.
Từ lần trước suy nghĩ hắc hóa, suy nghĩ của nàng ta trở nên càng dữ dội hơn trước.
Trước mắt, còn đơn phương cắt đứt với Tuyết Nhạn.
Nàng ta nhìn trời, sắc mặt lạnh như bằng tuyết.
“Diệp Phong.... ta muốn ngươi chết!”
“Còn Tuyết Nhạn, ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp!”
Âm Như Dung vỗ một chưởng xuống, nghiền nát đá lớn bên cạnh thành bột mịn, sau đó hóa thành một dòng chảy hư không, đánh vào sâu trong tinh không, đánh bể mười mấy khối tinh thần không có sinh linh.
Nhưng, nộ khí của Âm Như Dung không hề tiêu tan.
Hạt giống thù hận đã nảy mầm!
...........
Trên trời cao.
Diệp Phong quan sát hết tất cả.
“Âm Như Dung vậy mà lại cắt đứt với Tuyết Nhạn..... nhưng mà, nói thật, kiểu người như Âm Như Dung quá cực đoạn, Tuyết Nhạn rời khỏi nàng ta cũng là một chuyện tốt.”
Diệp Phong thầm nghĩ.
Vù!
Hắn trốn vào hư không, biến mất không thấy bóng dáng.
.........
Huyền Không sơn.
Thiên Mệnh nữ hoàng tỉnh lại sau bế quan.
Lần này xông kích Thiên Thánh cảnh không thuận lợi, gặp phải rất nhiều cản trở, trong thời gian ngắn sợ là khó tiếp tục nâng cao.
“Xem ra là ta tích lũy vẫn chưa đủ.”
“Nhưng, lần này bế quan cũng khiến thực lực ta tiến bộ không nhỏ, khổ tu như vậy thêm mấy lần nữa, hẳn có thể thành công.”
“Tìm hiểu xem Thần Châu trước mắt như thế nào đã.”
Thiên Mệnh nữ hoàng thấp giọng nói.
Nàng ta đứng dậy, rời khỏi Liên Hoa hồ, vào trong một tòa cung điện khí thế to lớn.
Nơi này có một vầng thái dương màu đỏ.
Thiên Mệnh nữ hoàng đè tay lên đó, không đến mấy cái hô hấp, đã liên hệ được một người chuyển sinh của Thiên tộc kéo dài hơi tàn ở Thần Châu, lấy được tin tức của Thần Châu.