Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1127 - Chương 1127 - Cung Thanh Thu Phá Cảnh, Con Đường Tiến Lên Bốn Sao Của Bạch Phù Thành

Chương 1127 - Cung Thanh Thu phá cảnh, con đường tiến lên bốn sao của Bạch Phù thành
Chương 1127 - Cung Thanh Thu phá cảnh, con đường tiến lên bốn sao của Bạch Phù thành

Chương 1127: Cung Thanh Thu phá cảnh, con đường tiến lên bốn sao của Bạch Phù thành

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Lại nửa canh giờ trôi qua.

Cung Thanh Thu đột nhiên mở mắt, thân thể và pháp tướng dung hợp, quanh thân nhanh chóng sinh ra sấm sét.

Nàng sắp độ kiếp rồi.

“Ô Tị Kiếp, áo Tị Kiếp, đi đi!”

Diệp Phong búng tay một cái, hai vầng sáng từ đại điện Chưởng môn lao vút qua không trung, hoá thành một chiếc ô màu vàng và một bộ áo choàng màu vàng.

Đây là linh bảo độ kiếp mà Đoán Tạo Lô chế tạo nên.

Mặc dù chỉ có hai món, nhưng thứ nào cũng là linh bảo thượng hạng, chỉ cần một cái thôi cũng đã đủ để độ kiếp.

Sở dĩ phải có hai cái, là để bảo đảm hai lớp.

“Xẹt!”

Sấm sét nóng cháy đánh xuống, khiến cả vùng trời hoá thành màu vàng kim, có người suýt bị chói mù mắt, phải nghỉ ngơi một lúc lâu rồi mới thấy rõ xung quanh.

“Ầm!”

Sấm sét đánh vào áo độ kiếp, nhưng lại bị bắn ra, nổ thành vô số đốm lửa, Cung Thanh Thu không hề bị thương mảy may.

Cứ như vậy, nàng đã vượt qua thiên kiếp một cách dễ dàng.

“Thành công rồi!”

“Cung Trưởng lão đã hy sinh vì Phiêu Miểu tông chúng ta nhiều như vậy, bây giờ trở thành đại năng Phá Hư cảnh, đúng là chuyện đáng mừng.”

“Đúng vậy!”

Các đệ tử vỗ tay reo hò.

Trong Lôi Trì.

Cung Thanh Thu ngồi khoanh chân, hấp thu lôi đình bản nguyên củng cố tu vi, tiện thể nhìn vào bảng công đức trên vách tường.

Ánh mắt dừng lại trên tên Diệp Phong, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng đỏ, nói:

“Thực sự đa tạ Chưởng môn, nếu không có ngài, chỉ sợ bây giờ mình vẫn đang ở cấp bậc Tụ Nguyên cảnh nhỉ?”

Nếu không phải cảm thấy mình không xứng với Diệp Phong thì nàng đã theo đuổi Diệp Phong từ lâu.

“Thật ra có thể dùng thân phận Đại trưởng lão Nội Vụ để hầu hạ bên cạnh Chưởng môn cả đời cũng là một may mắn.”

Cung Thanh Thu nói.

Nàng không có người trong lòng.

Nếu có thì đó chính là Diệp Phong.

Nhưng nàng nhìn ra được, Diệp Phong đối xử rất tốt với nàng, nhưng sự quan tâm tỉ mỉ chu đáo này chỉ là sự quan tâm giữa người nhà chứ không phải người yêu.

“Có lẽ Chưởng môn cũng không muốn chuyện nữ nhi thường tình ràng buộc mà chỉ muốn chuyên tâm phát triển tông môn.”

Cung Thanh Thu thì thầm.

Nửa canh giờ sau.

Cung Thanh Thu rời khỏi Lôi Đình điện, khí tức toàn thân đã củng cố lên tới Phá Hư Nhất Trọng, cuối cùng cũng trở thành một vị đại năng cấp lão tổ.

"Cung nghênh Cung trưởng lão xuất quan!"

Giọng nói vang dội từ khắp tông môn truyền đến, tiếng vang chấn động đất trời, truyền đến hàng trăm hàng ngàn dặm.

Cung Thanh Thu cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy Diệp Phong chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh núi, nở nụ cười với nàng.

Hàng vạn đệ tử tông môn và nhóm Thanh Sam Kiếm Tổ đều đứng trên quảng trường tông môn, nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập niềm vui và chúc mừng.

Giờ khắc này.

Cung Thanh Thu mất đi người nhà lại một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp quan tâm đến từ gia đình, sống mũi cay cay, viền mắt đỏ hoe.

“Cảm ơn!”

Đôi môi đỏ hơi mím lại, bên người có sương mù nhàn nhạt nổi lên, không để người ta nhìn thấy giọt lệ bên khoé mắt.

Cung Thanh Thu phá cảnh thành công, Diệp Phong đích thân tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho nàng.

Trên dưới Phiêu Miểu tông đều chúc mừng nàng.

Yến hội xong xuôi.

Diệp Phong, Cung Thanh Thu, Phó thành chủ, Thiên Diện Ma Quân ngồi lại trong đại điện Chưởng môn, thương thảo chuyện Bạch Phủ thành thăng lên bốn sao.

“Chưởng môn, tuy ta đã thăng lên Phá Hư cảnh, nhưng Bạch Phù thành còn cách tiêu chuẩn thành trí bốn sao rất xa, điểm quan trọng nhất chính là… nhân khẩu!”

Vẻ mặt Cung Thanh Thu rất nghiêm túc.

Nhân khẩu luôn luôn là một đề tài không thể tránh khỏi trong quá trình nâng cấp thành trì.

“Bây giờ Bạch Phù thành có bao nhiêu người?” Diệp Phong hỏi.

“Tám ngàn vạn.” Phó thành chủ nói: “Thành trì bốn sao yêu cầu nhân khẩu năm trăm triệu, thật khó mà đạt tới, cho dù không ngừng di dời người từ nơi khác tới thì cũng mất rất nhiều thời gian.”

“Còn có một vấn đề khác.” Cung Thanh Thu bổ sung: “Không gian xung quanh Bạch Phù thành sắp không đủ dùng nữa rồi.”

“Nói kỹ nghe coi?” Diệp Phong nhíu mày.

“Năm trăm triệu nhân khẩu cần rất nhiều không gian, nếu không tiếp tục mở rộng và xây dựng, khiến mật độ dân số quá dày thì sẽ bất lợi cho sự phát triển cân đối của Bạch Phù thành.”

Cung Thanh Thu lo lắng: “Cho dù chúng ta phát triển tới phía bắc sông Băng Hoả thì cùng lắm có thể chứa được một hai trăm triệu người, vẫn chưa đủ.”

“Không có chuyện không đủ.” Diệp Phong lắc đầu: “Không gian trên mặt đất không đủ thì phát triển không gian lên trời đi.”

“Ý của Chưởng môn là… kiến tạo đảo không trung?” Cung Thanh Thu kịp phản ứng.

“Không sai!” Diệp Phong gật đầu.

Trước kia, để tạo ra Bạch Phù thành, hắn đã đặc biệt luyện chế đài không trung, bây giờ, sau khi cấp bậc được nâng cao, Đoán Tạo Lô đã có thể chế tạo đài không trung lớn hơn nữa.

Mỗi một đài không trung đều giống như một ngọn núi.

Chúng lơ lửng trên không, chẳng những có thể chứa rất nhiều người mà còn trông như thánh địa tiên gia, có thể khiến cho Bạch Phù thành càng thêm có tiên khí.

“Thuộc hạ đã rõ.” Cung Thanh Thu chợt hiểu ra.

“Tiếp theo, bản Chưởng môn tự mình chế tạo đỉnh núi trên không, còn các ngươi thì di dời càng nhiều người đến Bạch Phù thành càng tốt.”

“Rõ!”

Mọi người nhận lệnh, nhanh chóng hành động.

Chờ Cung Thanh Thu và mọi người rời đi, Diệp Phong chậm rãi đứng dậy.

Hắn lấy Đoán Tạo Lô ra, ném thật nhiều nguyên vật liệu vào, bắt đàu xây dựng bình đài trên không, bình đài này phải đủ sức làm bệ đỡ cho thật nhiều dãy núi.

Nửa canh giờ sau.

Ba mươi ba toà bình đài trên không đường kính ngàn mét xuất hiện.

Diệp Phong đưa tay chộp một cái, hút được một lượng lớn bùn cát từ đáy biển, biến chúng thành ba mươi ba lục địa nhỏ, mỗi một lục địa có bán kính mười dặm và chứa một bình đài không trung.

Sau đó, Diệp Phong sắp xếp những lục địa nổi này thành hình xoắn ốc trên Bạch Phù thành.

Lục địa nổi dưới cùng cách mặt đất khoảng ngàn trượng.

Lục địa thứ hai cách toà dưới cùng chừng ba trăm trượng.

Tiếp theo, mỗi một lục địa nổi đều cách nhau ba trăm trượng, cứ thế lên tận bầu trời.

Cuối cùng.

Diệp Phong lấy Thiên Mệnh Bảo Châu ra, tận dụng cơ hội cải tạo thiên địa siêu lớn để phân bố đồng đều cho ba mươi ba lục địa nổi.

Chúng trở nên kiên cố, còn sinh ra linh mạch khổng lồ.

Vô số thảm thực vật mọc lên, xanh biếc dạt dào.

Bình Luận (0)
Comment