Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1141 - Chương 1141 - Tỷ Muội “Tình Thâm”, Cắt Đứt Triệt Để, Thiếp Mời

Chương 1141 - Tỷ muội “tình thâm”, cắt đứt triệt để, thiếp mời
Chương 1141 - Tỷ muội “tình thâm”, cắt đứt triệt để, thiếp mời

Chương 1141: Tỷ muội “tình thâm”, cắt đứt triệt để, thiếp mời

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trong ấn tượng, hai người cãi nhau một trận, tình cảm đã bắt đầu sứt mẻ.

Bây giờ gặp lại Âm Như Dung, Tuyết Nhạn chỉ cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy đối phương cực kỳ giả tạo.

“Nghe muội nói kìa, ta là nghĩa tỷ của muội, ghé thăm muội một chút chẳng lẽ còn phải giải thích rõ ràng hay sao?”

Âm Như Dung cười tươi.

“Vậy thì vào trong Thánh Điện nói chuyện đi!” Mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng Tuyết Nhạn vẫn mời Âm Như Dung vào uống trà.

Trên bàn trà.

Âm Như Dung trước tiên nói chuyện nhà, hàn huyên một lúc, sau đó mời chuyển chủ đề: “Tuyết Nhạn muội muội, muội có biết vì sao Hồ Phi Phi của Phiêu Miểu tông lại có thể độ đại kiếp Phong Thánh không?”

Nghe vậy, Tuyết Nhạn nhìn chằm chằm Âm Như Dung một hồi.

Ồ!

Thì ra Âm Như Dung tới đây là vì chuyện này.

Tuyết Nhạn vốn cho rằng Âm Như Dung thật lòng muốn hàn gắn tình cảm tỷ muội, trong lòng còn ôm hy vọng, nhưng ai ngờ người ta lại tới hỏi chuyện này.

Nỗi thất vọng cùng cực lặng lẽ sinh sôi trong lòng nàng.

Nghĩ trước kia tốt xấu gì Âm Như Dung cũng từng chăm lo cho mình, Tuyết Nhạn thở dài một tiếng rồi nói:

“Là Lôi Đình Điện.”

Dừng một chút, nàng tiếp tục giải thích:

“Diệp Chưởng môn cải tạo Lôi Đình Điện, làm cho cứ ba năm là có thể vận hành quá tải một lần, sinh ra đại kiếp Phong Thánh.”

Nghe nói nguyên nhân, Âm Như Dung nghiến răng nghiến lợi.

Điều nàng ta hận nhất bây giờ chính là nghe được tin tức có liên quan đến Diệp Phong, nhất là sau khi biết nhờ Lôi Đình Điện mới kích hoạt được đại kiếp Phong Thánh, Âm Như Dung lại càng không vui.

Dù sao đạo thương của nàng ta cũng là do Lôi Đình Điện.

“Thì ra là thế, hừ!”

Âm Như Dung phất tay áo đứng dậy, đi ra cửa, lười nói chuyện với Tuyết Nhạn.

Trước đây hỏi han ân cần, mặt mày tươi cười chào đón, giờ phút này tất cả đã hoá hư ảo.

Tuyết Nhạn đặt hai tay lên nhau ở trước người, chậm rãi đi ra ngoài Thánh Điện, nhìn bóng lưng xa dần của Âm Như Dung, thì thầm với âm lượng đối phương không nghe được:

“Dung tỷ, sau ngày hôm nay, tình tỷ muội giữa ngươi và ta đã đoạn, không còn bất cứ quan hệ gì!”

Dứt lời.

Nàng chỉ tay thành kiếm, rạch một đường giữa không trung, khiến hư không bị phân thành hai, tượng trưng cho việc nàng và Âm Như Dung đã hoàn toàn cắt đứt.

Phiêu Miểu Phong.

Diệp Phong tự mình viết thiếp mời, chất cao mấy thước.

“Phi Phi thăng cấp lên Thánh cảnh là việc đáng ăn mừng, phải mời người đứng đầu các thế lực lớn của đại lục Thần Châu tham gia mới được.”

“Phải đi phát hết số thiệp mời này.”

Diệp Phong xoay người, nói với Thanh Sam Kiếm Tổ và mọi người đang đứng chờ.

“Vâng.”

Mười tám vị Thái Thượng Trưởng Lão cầm lấy thiệp mời, toả ra các nơi khắp Thần Châu.

Bọn họ cũng không cần đích thân tới tận nhà đưa thiệp mời.

Như vậy quá hạ mình.

Sau khi đến một khu vực nhất định, bọn họ sẽ ném mấy trăm tấm thiệp mời trong tay ra ngoài, chúng sẽ tự động bay tới các thế lực cường đại trong phạm vi hàng tỷ dặm xung quanh, rất thuận tiện.

Dựa vào biện pháp này, số thiệp mời dày đến mấy thước đã được đưa tới tận tay người đứng đầu các thế lực lớn trong vòng một ngày.

“Hồ Phi Phi của Phiêu Miểu tông tấn thăng Thánh cảnh, Chưởng môn Diệp Phong chân thành mời các thế lực lớn trong Thần Châu tới Phiêu Miểu tông tham gia đại điển Phong Thánh, thời gian là giữa trưa bảy ngày sau.”

Rất nhiều người nhận được thiệp mời.

Sau khi mở ra, bọn họ đọc to dòng chữ trên đó.

“Đây chính là đại điển Phong Thánh đó!”

“Cho dù có phải đập nồi bán sắt ta cũng muốn tới Phiêu Miểu tông tham gia thịnh hội lần này, thấy tận mắt vị Thánh Nhân mới lên này.”

“Nhanh, chuẩn bị ngựa!”

Người đứng đầu các thế lực lớn lập tức thu xếp đồ đạc, lên đường tiến về phía truyền tống trận gần nhất, đi tới Bạch Phù thành.

Phiêu Miểu tông.

Diệp Phong nhìn Đoán Tạo Lô đang bay trên không trung, sắc mặt bình thản, hai tay gối sau đầu, lẳng lặng quan sát.

Đoán Tạo Lô đã lột xác xong.

Hiện tại nó đang muốn độ kiếp.

Sau khi hoàn thành độ kiếp, nó sẽ là Siêu Việt Linh Bảo hai sao.

“Ôi, đan dược này ngọt thật đấy!”

Lúc này, bên tai chợt vang lên giọng của Thiên Đạo Linh Hầu, nó đang nằm trên mặt đất, ăn một chậu đan dược màu vàng.

Đó là Thiên Mệnh Thần Đan mà Diệp Phong tiêu hao một trăm sợi Thiên Mệnh Chi Lực trộn lẫn với một lượng lớn linh dược rồi bỏ vào trong lò luyện đan bảy sao mới luyện chế ra được.

Đối với Thiên Đạo Linh Hầu, đây chính là thần đan siêu cường có thể nâng cao tu vi.

Đương nhiên, quan trọng nhất là ăn ngon.

“Tiểu Hầu Hầu, chơi với ta!”

Hạ Văn Văn nhảy vọt ra từ một nơi gần đó, đè Thiên Đạo Linh Hầu xuống, còn bịt mắt nó lại.

“Con nít quỷ, ngươi là cái đồ đáng ghét!”

Thiên Đạo Linh Hầu nói với giọng như già lắm.

“Khỉ thối, ngươi mới là con nít quỷ!” Hạ Văn Văn nhảy sang bên cạnh, nhìn Thiên Mệnh Thần Đan trong chậu, liếm môi một cái, lấy một viên, ném vào miệng.

“Đừng cướp của ta!”

Thiên Đạo Linh Hầu xù lông, muốn đánh nhau với Hạ Văn Văn.

Diệp Phong rất bất đắc dĩ.

Hắn vươn tay tóm lấy Hạ Văn Văn và Thiên Đạo Linh Hầu, tách bọn họ ra, dặn dò: “Không được đánh nhau!”

“Đại ca, nàng ta cướp đồ ăn của ta.” Thiên Đạo Linh Hầu cáo trạng, cái mặt bí xị.

“Ta có kẹo, đổi với ngươi, không phải cướp.” Hạ Văn Văn móc ra một que kẹo hồ lô từ trong túi quần.

Đây là lần đầu tiên linh hầu của Thiên Đạo nhìn thấy hồ lô ngào đường.

Nó nếm thử, cảm thấy mùi vị không tồi, ngay cả đôi mắt cũng sáng rực cả lên.

“Ngon quá, ngươi cướp thứ này ở đâu ra vậy?” Khỉ nhỏ vừa ăn vừa hỏi.

“Cái con khỉ ngang ngược này, sao mà ăn nói thô lỗ thế hả? Cái này là ta lấy từ chỗ Kiều sư tỷ, cướp cái gì mà cướp!” Hạ Văn Văn chống nạnh, nghiêm nghị giáo huấn đối phương, nom chẳng khác gì lão ngoan đồng.

“Ờ!” Linh hầu của Thiên Đạo gật đầu.

Sau đó, nó học theo, lấy xiên tre xâu Thiên Mệnh thần đan thành một chuỗi, sau đó rắc đường lên, ăn với vẻ thỏa mãn lắm.

Hạ Văn Văn nhìn nó ăn mà cũng thèm theo.

“Cho ta thử miếng đi!” Nàng nói, “Dù sao ngươi cũng ăn hồ lô ngào đường của ta, giờ để ta ăn đồ của ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa, ngươi cũng đâu lỗ.”

“Hở, cho ngươi nè!” Linh hầu của Thiên Đạo chỉ vào chậu Thiên Mệnh thần đan.

“Tốt quá!” Hạ Văn Văn liền ngồi bệt xuống đất, ăn đan dược trong bồn, cảm thấy mùi vị quá hoàn hảo, khiến nàng hạnh phúc tột cùng.

Diệp Phong quan sát một nhóc con một khỉ con chơi đùa với nhau, khẽ gật đầu.

Linh hầu của Thiên Đạo và Hạ Văn Văn chỉ mới mấy tuổi, y hệt hai đứa nhỏ vô tư.

Mà hai nhóc này cũng nhỏ tuổi nhất Phiêu Miểu Tông.

Cho nên chúng đi đến đâu cũng được mọi người chăm non, một đường xuôi buồm mát mái.

Bình Luận (0)
Comment