Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1142 - Chương 1142 - Hai Nhóc Con Vô Tư, Đại Điển Phong Thánh

Chương 1142 - Hai nhóc con vô tư, đại điển phong Thánh
Chương 1142 - Hai nhóc con vô tư, đại điển phong Thánh

Chương 1142: Hai nhóc con vô tư, đại điển phong Thánh

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Diệp Phong cảm thấy chúng lớn lên trong hoàn cảnh này cũng không tệ.

“Chưởng môn, chúng ta nên bày biện đại điển phong Thánh như thế nào đây?” Thạch Lỗi đứng trước mặt Diệp Phong để hỏi ý kiến.

Hắn đã hoàn thành việc cải tạo trọng thiên lần thứ ba mươi ba, hiện giờ đang giúp đỡ Cung Thanh Thu phát triển thành Bạch Phù, vừa mới xây xong một khu mới rộng tới mười dặm.

Khi nghe tin tông môn muốn bố trí cho đại điển phong thánh, Thạch Lỗi liền quay trở về.

“Xa hoa long trọng chút là được.” Yêu cầu của Diệp Phong không khó.

Những dịp lớn vẫn nên chú trọng chút.

“Đệ tử lĩnh mệnh.” Thạch Lỗi gật đầu, cầm bút Mã Lương, tới quảng trường tông môn, bắt đầu trổ tài hội họa của bản thân.

Bàn ghế sang trọng lơ lửng giữa không trung, người hầu sáng lấp lánh như những tinh linh, hoa tươi tản mát nguồn linh khí nồng đậm, rực rỡ chói lói, quả thực sang trọng tột đỉnh.

.........

Thạch Lỗi biểu hiện kỹ nghệ xây dựng cấp bậc tông sư của bản thân, lại kèm thêm sức tưởng tượng phong phú, chưa đến một ngày, quảng trường tông môn đã trở thành một hội trường rộng lớn, tiếp đón đến cả 50 ngàn người,

Diệp Phong quan sát quảng trường tông môn nhà mình, nom có vẻ hài lòng với năng lực của Thạch Lỗi lắm.

“Làm không tồi.”

Diệp Phong hạ xuống đất, vỗ bả vai Thạch Lỗi, lấy một lọ Ngưng Thần Đan được luyện chế từ lò luyện đan Thất Tinh rồi đưa cho đối phương.

“Đây là Ngưng Thần Đan cao đẳng, ngươi mới bước lên cảnh giới Thần Nguyên tầng bốn, vẫn chưa đủ mạnh. Lúc xây dựng thành Bạch Phù, đừng quên tu luyện để gia tăng thực lực của bản thân.”

Thạch Lỗi nhận đan dược mà lòng cảm động không thôi.

“Chưởng môn sư thúc cứ yên tâm, nhất định đệ tử không trễ nải việc tu hành, tận lực đuổi kịp các sư huynh, sư đệ và sư muội.

“Ừm.”

Thạch Lỗi bế quan nửa ngày, nhờ đan dược mà đột phá Thần Nguyên Cảnh tầng năm. Xong xuôi lại cắm mặt vào công việc xây dựng ở thành Bạch Phù. Quả thực ngay cả Diệp Phong cũng thấy bất đắc dĩ với tên này.

“Chắc ông giời này không biến thành ma cuồng xây dựng chứ?” Diệp Phong vin tay vào lớp gạch.

Thạch Lỗi rất có tài kiến tạo, lại thêm bản lĩnh hội họa hơn người. Hắn chỉ hạ vài nét bút là đã họa ra cả một suối phun và quảng trường cỡ nhỏ rồi.

Lại thêm vài nét bút nữa, cả đường phố mới tinh hiển hiện ngay trước mặt, đủ cho ngàn người sinh sống.

Thạch Lỗi cứ vẽ không ngừng nghỉ. Nhờ bút Mã Lương, mà các hình vẽ nay trở thành vật thật.

Đường phố sạch đẹp, kiến trúc đồ sộ, đủ loại vật phẩm trang trí.

Cũng nhờ đó mà thành Bạch Phù càng ngày càng mở rộng.

“Có Thạch Lỗi trợ giúp, chắc không đến nửa tháng là thành Bạch Phù sẽ trở thành mái ấm cho cả trăm triệu lê dân bách tính, tha hồ mà thu nhận người.” Diệp Phong lẩm bẩm.

Nhoáng cái đã là mấy ngày sau, đại điển phong Thánh đã cận kề trước mặt.

Tại quảng trường tông môn, Diệp Phong ngồi ở vị trí chủ thượng, Hồ Phi Phi ngồi một bên. Hai người hai khí tức, một bình đạm như nước, một cuồn cuộn như vũ bão, thánh uy ngập trời, bao phủ cả tỷ dặm.

Khách nhân đều ngồi ở vị trí dành riêng cho mình.

“Chúc mừng hai vị phong Thánh!”

“Chúc mừng Diệp chưởng môn!”

Mấy trăm vạn lao khách đồng loạt đứng lên, hồ hởi chúc mừng Diệp Phong và Hồ Phi Phi.

Hai người trên đài đều không đơn giản.

Diệp Phong thân là thiên mệnh chi tử, nhục thân thành Thánh.

Hồ Phi Phi sở hữu thân thể bất tử, vừa bước lên cảnh giới Thánh Cảnh. Tuy còn chưa xuất hiện trên thần bảng vũ lực khắp vũ trụ, nhưng thực lực không thấp.

Phiêu Miểu Tông, nay một tông môn có tới hai vị Thánh, huy hoàng muôn đời.

Người đứng đầu của các thế lực lớn đều muốn làm quen với bọn họ.

“Đa tạ chư vị đạo hữu.”

Hồ Phi Phi khẽ phất tay áo, nhìn Diệp Phong.

“Giờ lành đã đến, khai tiệc!” Diệp Phong giản dị hơn nhiều.

Hắn vừa ra lệnh, tức khắc vô số người hầu giống hệt tinh linh bưng đủ loại đồ ăn lên.

Khách khứa an tọa trên bàn ghế lơ lửng trên không, thưởng thức tay nghề của các linh trù của Phiêu Miểu Tông.

Dạo này, nhờ Hạ Văn Văn mà các linh trù của Phiêu Miểu Tông nhìn ra được yếu điểm của mình, nâng cao tay nghề.

Đồ ăn do họ làm ra càng ngày càng hoàn hảo, khiến các khách nhân tấm tắc khen ngợi.

Đặc biệt là rượu thuốc của Long Nhân Tộc, vì loại rượu này được bày biện ở từng bàn nên lão mê rượu cũng ngồi ở bàn của đám nhóc con, uống rượu trên bàn với vẻ mặt thỏa mãn.

“Hở, các ngươi nhìn ta làm gì?” Lão mê rượu quát đám nhóc ở bàn tiệc, rồi nghiêm nghị giải thích, “Các ngươi còn nhỏ, uống rượu cái gì? Ta uống thay các ngươi là để bảo vệ các ngươi đấy, biết chưa hả?”

“Đánh lão!” Mấy nhóc con bị chọc tức, đuổi theo lão mê rượu đòi đánh.

“Ai dà, sao lại đánh người ta hả?” Lão mê rượu nhanh tay chộp miếng đùi gà trên bàn rồi bỏ chạy, ánh mắt quét đến bàn tiệc của đám nhóc khác, nét cười trên mặt trở nên ranh mãnh hẳn lên, vội chạy qua.

Nhìn chung, đại điển phong Thánh thành công rực rỡ.

Một canh giờ rưỡi sau, yến tiệc hạ màn.

Các tân khách để lại quà mừng, đồng thời nhận được quà đáp lễ của Diệp Phong, là Ngưng Thần Đan do đích thân Diệp Phong luyện chế, sau đó rời đi.

Lão mê rượu uống vào bụng cả mấy vạn cân rượu ngon, mặt đỏ lừ như đít khỉ, nằm thườn thượt dưới bàn, say bất tỉnh nhân sự.

“Ông giời này coi rượu như mạng vậy!” Diệp Phong chứng kiến cảnh này cũng chỉ biết lắc đầu.

“Tạm thời Phiêu Miểu Tông có hai Thánh Cảnh, mình với Phi Phi, lại thêm Lưu Phong, lão mê rượu đều là Chuẩn Thánh cấp bốn, mà những người có chiến lực cao cũng không thiếu.

“Tiếp theo, cố gắng để thành Bạch Phù thăng cấp lên thành trì bốn sao, ngày tông môn đi lên năm sao cũng không còn xa nữa.” Diệp Phong lẩm bẩm.

Hắn chợt nhớ tới một chuyện, lão mê rượu từng để lại quyển trục bảo tàng, mà hắn đã tính ra không ít bào vật từ quyển trục, song tiến độ khai phá không nhanh cho lắm.

Vì vậy, Diệp Phong tìm Mặc Oanh và Hoắc Vân Kiệt.

“Đây là Tàng Bảo Đồ, các ngươi ra ngoài rèn luyện, nhân tiện tìm kiếm khắp nơi trên đại lục Thần Châu, lấy bảo vật.” Diệp Phong đem quyển trục dày cả nửa thước cho đối phương.

“Nhiều vậy sao?” Mặc Oanh và Hoắc Vân Kiệt trợn tròn mắt.

“Cái này là lão mê rượu đưa, các ngươi dựa theo đó mà kiếm, tiện thể rèn luyện bản thân.” Diệp Phong quan sát hai người trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment