Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1144 - Chương 1144 - Cổ Thánh Chân Long Bối Rối, Kế Hoạch Di Dời Quy Mô Lớn

Chương 1144 - Cổ Thánh Chân Long bối rối, kế hoạch di dời quy mô lớn
Chương 1144 - Cổ Thánh Chân Long bối rối, kế hoạch di dời quy mô lớn

Chương 1144: Cổ Thánh Chân Long bối rối, kế hoạch di dời quy mô lớn

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Nói đi cũng phải nói lại, Diệp chưởng môn, sao ngài với Phi Thiên Đế lại đại giá quang lâm đến đây?” Chuẩn Thánh Tinh Hà chợt nhớ đến điều gì, vội cất lời hỏi.

“Để thu nhận người.” Diệp Phong nói.

“Thu nhận người?”

Chuẩn Thánh Tinh Hà và Cổ Thánh Chân Long nhìn nhau, vẻ mờ mịt hiện rõ mồn một trong ánh mắt.

“Muốn thành Bạch Phù trở thành thế lực bốn sao, cần phải có hơn năm trăm triệu dân. Không những thế, số người tu hành phải chiếm hơn một phần trăm trở lên.”

“Nói cách khác, trong số năm trăm triệu dân, ít nhất phải có năm triệu người tu hành.”

“Còn tu vi mạnh yếu ra sao thì không quan trọng lắm, chủ yếu là chiếm bao nhiêu trong tổng số dân.”

“Người dân ở vùng phụ cận hầu như đã di dời đến thành Bạch Phù cả rồi. Dù người từ các nơi trên đại lục Thần Châu đang lục tục chuyển đến, song tốc độ không nhanh cho lắm.”

“Ta muốn bách tính thành Bạch Phù đạt con số hơn năm trăm triệu trong một tháng, nên mới vào vũ trụ thu nhận người.”

Diệp Phong nói dự định của bản thân.

Tinh Vân Cửu Thành và Chân Long Giới nhập thành một, có vô số người tu hành là Nhân Tộc sinh sống.

Diệp Phong không quan tâm đến tu vi của bọn họ cao hay thấp, miễn có tu vi là được.

Ngay cả thân thích, cô dì chú bác muốn chuyển tới thành Bạch Phù sống cũng được, miễn là bằng lòng.

Sau khi nghe mục đích đến đây của Diệp Phong, Cổ Thánh Chân Long và Chuẩn Thánh Tinh Hà bừng tỉnh đại ngộ.

“Hóa ra là vậy.”

“Diệp chưởng môn, chuyện này không khó.”

“Đúng vậy. Cửu Thành Chân Long cùng Chân Long Giới không bao giờ thiếu người. Đừng nói năm trăm triệu, dù mười tỷ cũng không thành vấn đề.”

Thực ra, hai người họ cũng không nói khoác.

Chưa bàn đến Chân Long Giới, chỉ tính Tinh Vân Cửu Thành. Diện tích của Tinh Vân Cửu Thành có đường kính một năm ánh sáng, hơn trăm vì sao có sinh mệnh được Thần Nguyên Cảnh bảo hộ, nhân số của mỗi vì sao đều hơn một tỷ.

Mỗi vì sao dời đi năm triệu người, tổng cả là năm trăm triệu.

“Nếu các ngươi đã thấy không có vấn đề gì, vậy thì tốt rồi. Trong vòng một tháng, ít nhất phải đưa tới bốn trăm triệu người.” Diệp Phong cười.

Có người hỗ trợ thì việc gì cũng dễ làm.

“Diệp chưởng môn, ngài có yêu cầu gì đối với người di dời không?” Chuẩn Thánh Tinh Hà hỏi.

“Miễn không phải người đại gian đại ác là được.”

Diệp Phong cũng có yêu cầu khá cao về tố chất của bách tính thành Bạch Phù, không nhất thiết phải hoàn hảo nhưng không thể có vấn đề quá lớn.

Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự quản lý và phát triển của thành trì.

Chẳng hạn, lỡ như có kẻ đại gian ác nào đó gây chuyện ở thành Bạch Phù, ắt hẳn sẽ khiến không ít người ngã xuống, gây ra tổn thất lớn.

“Chuyện này dễ, hôm nay bọn ta có thể tiến hành luôn.” Chuẩn Thánh Tinh Hà thu hồi chín món linh bảo độ kiếp, mở thần thức, bao phủ khắp Tinh Vân Cửu Thành.

Cổ Thánh Chân Long cũng làm tương tự hắn.

Thần thức của hai bọn họ đều rất cường đại, đối với một vì sao bình thường trong vũ trụ, quả thực chẳng khác gì Thiên Đạo.

Sao khi thần thức bao phủ khắp vì sao, bọn họ có thể đánh giá ai tốt ai xấu thông qua hành vi thường ngày của họ.

Chẳng mấy chốc, mười triệu người đã được chọn ra.

Kế đó, bọn họ lại tiếp tục tìm kiếm người thỏa mãn yêu cầu, hiệu suất khỏi phải bàn.

“Các ngươi cứ chọn người rồi tập hợp lại, ta về thành Bạch Phù trước, chờ các kiến trúc bên kia hoàn thành, sẽ thực hiện kế hoạch di dời.”

Diệp Phong dặn dò đôi câu, bảo đảo không xảy ra sai sót mới rời đi với Hồ Phi Phi.

Tại thành Bạch Phù, hai bóng người đột nhiên xuất hiện, chẳng ai khác ngoài Diệp Phong và Hồ Phi Phi vừa mới quay về từ vũ trụ.

“Chưởng môn, thành Bạch phù vẫn chưa xây dựng xong mà!” Hồ Phi Phi cố ý nói bằng giọng điệu quyến rũ.

Nàng đặt tay trên vai Diệp Phong, xoa bóp vai, thủ pháp thành thạo, động tác nhẹ nhàng.

“Đúng rồi đó!” Diệp Phong trợn trắng mắt mà lườm Hồ Phi Phi.

Hắn liếc mắt xuống dưới, nhìn Thạch Lỗi cầm bút Mã Lương đứng lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất chừng mấy trăm thước, vẽ vời liên tục.

Theo từng nét mực Thạch Lỗi họa ra, các vật thể trong bức họa biến thành thực, xếp ngay ngắn trên đường phố.

Hàng cây tươi tốt bên đường, các kiến trúc ba tầng, gạch xanh ngói đen, lối đi rải bằng đá cuội.

Thi thoảng lại có vài hoa viên, suối phun, các vị trí để tu hành, linh khí phiêu đãng.......

Vô số kiến trúc, vật thể hiện ra dưới ngòi bút của Thạch Lỗi.

Nửa ngày sau, một vùng nội thành mới tinh trải dài hai mươi dặm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Thạch Lỗi tiên sư giỏi quá.”

“Đúng thật. Mới nửa ngày đã kiến tạo xong cả vùng nội thành, ít nhất cũng đủ cho trăm ngàn người sinh sống ấy chứ!”

“Cả vùng lớn chừng ấy mà chỉ đủ cho trăm ngàn người á?”

“Ngươi thì biết cái gì! Diện tích thành Bạch Phù được mở rộng, tài nguyên phong phú. Trong phạm vi một dặm chỉ có một ngàn người sinh sống thôi.”

“Tính ra, thế mỗi người được sở hữu gần hai mẫu đất à?”

“Thì đó.”

“Thảo nào cả vùng nội thành trải dài hai mươi dặm, rộng mười lăm dặm chỉ cho chừng trăm người ở.”

Không ít người tu hành tại thành Bạch Phù lơ lửng giữa không trung mà quan sát cảnh tượng Thạch Lỗi dùng bút Mã Lương kiến tạo các khu phố mới, người nào người nấy cũng cảm thấy đây là cảnh đẹp ý vui.

Trên trời cao, Diệp Phong xoa cằm, một ý tưởng mới chợt nảy ra trong đầu.

“Tương lai thành Bạch Phù sẽ trở thành Thánh Thành, cứ xây dựng trên mặt phẳng như vậy thì không ổn cho lắm.”

“Chẳng những không đẹp mắt mà còn không uy nghi gì cả.”

Diệp Phong lấy lò rèn ra, ném vào một ít vật liệu, tạo mấy chục núi giả cao chừng một thước.

Xong xuôi, hắn lựa mấy chỗ đất trống rồi ném núi giả xuống.

Ầm!

Có người phát hiện ra mấy núi đá nhỏ mà Diệp Phong ném xuống, vừa tiến vào mới thấy cánh cổng vòm sáng rực rỡ cao chừng mười thước ở dưới chân núi.

Mấy người lớn mật còn bước qua cánh cổng.

Ngay sau đó, một cảnh tượng bạt ngàn hiện ra trước mắt mọi người.

Bên trong mỗi núi đá nhỏ là một thế giới Tu Di, hoa thơm bướm lượn, linh khí dạt dào, rộng mấy chục dặm, có thể làm vườn linh dược, sơn trang tu hành, cũng đủ cho mấy trăm ngàn người sinh sống.

“Quả không hổ là Diệp chưởng môn, thần thông quảng đại.” Mọi người kiềm lòng không đặng mà thốt lên lời cảm thán.

Song khi nghe mấy lời này, Diệp Phong vẫn không biến sắc, bởi hắn thấy vẫn chưa đủ.

Diệp Phong lại dùng lò rèn cùng các vật liệu để luyện chế các xứ nổi trên không. Mỗi xứ sở rộng chừng trăm trượng, cách mặt đất khoảng trăm thước.

Hết thảy là ba ngàn xứ sở.

Trên các xứ sở có hoa thơm, có chim hót, thác linh tuyền, thoạt nhìn chẳng khác gì những hoa viên mỹ lệ giữa trời cao.

Sự xuất hiện của các hoa viên này dấy lên làn sóng chấn động tại thành Bạch Phù.

Bình Luận (0)
Comment