Chương 1146: Chạm mặt Phùng Xuyên, hợp ý
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Tìm được rồi!”
Nàng vung tay áo, xé rách hư không, đến khi xuất hiện lại đã xuất hiện trên hải đảo.
“Tính ra la bàn Xích Nguyệt cũng rất hữu dụng.” Âm Như Dung cười lạnh.
Nàng quét thần thức khắp hải đảo, tức khắc đã tìm thấy một chuyển sinh giả Thiên Tộc đang trị thương ở giữa hải đảo, tu vi Thần Nguyên Cảnh tầng ba đỉnh phong, tay trái bị chém rớt, không thể trọng sinh.
Vèo!
Âm Như Dung xuất hiện trước mặt người nọ, phát hiện đối phương là một nữ tử xuyên bạch y, liền bóp chặt cổ đối phương.
“Âm........ Âm Như Dung?!”
Chuyển sinh giả Thiên Tộc bị dọa đến mức trợn trừng mắt, cười thảm một tiếng: “Ta có tài đức gì mà lại được đích thân thánh chủ của Thánh địa Thiên Diệu đến bắt thế này?”
“Ngươi quả thực không xứng!” Âm Như Dung cười khinh, “Nói đi, làm thế nào để liên lạc được với nữ hoàng Thiên Mệnh? Bổn thánh chủ có chuyện muốn bàn bạc với nàng.”
“Ngươi muốn đánh lén nữ hoàng nhà chúng ta sao? Hừ! Nằm mơ đi!”
Vẻ kiên định hiện rõ mồn một trong ánh mắt của nữ tử bạch y, ngay sau đó, nàng tự bạo, song không tài nào đả thương được Âm Như Dung.
“Đúng....... là cạn lời mà!” Âm Như Dung nhệch miệng.
Nàng vốn chỉ muốn hỏi đường, nhưng ai mà ngờ, ả chuyển sinh giả này lại cho rằng nàng muốn đánh lén nữ hoàng Thiên Mệnh, làm loạn cục diện.
Rơi vào thế bí, Âm Như Dung chỉ còn cách tìm tiếp.
Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người.
Sau nửa canh giờ tìm kiếm, Âm Như Dung tìm ra vị trí của chuyển sinh giả thứ hai. Nàng lại bóp chặt cổ đối phương, dò hỏi vị trí của nữ hoàng Thiên Mệnh.
Ầm!
Kết quả vẫn y như cũ.
Tên chuyển sinh giả này cũng tự bạo, cực kỳ quyết đoán, cũng cực kỳ dũng cảm, đầu đất hết chỗ nói.
“Đầu óc bọn chúng có vấn đề chắc?” Âm Như Dung tức giận.
Nàng lại tiếp tục công cuộc tìm kiếp của bản thân.
Thấm thoắt đã mấy ngày trôi qua.
Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, Âm Như Dung lại tiến sâu vào đáy biển. Ngay lúc phát hiện ra cây sinh mệnh của chuyển sinh giả Thiên Tộc, nàng ngây ngẩn cả người.
Cái khiến nàng kinh ngạc hơn cả chính là Phùng Xuyên lại ở đây!
Âm Như Dung di chuyển ánh mắt, nhìn những chuyển sinh giả đang được ây sinh mệnh thai nghén, sắc mặt đại biến.
“Đây là nơi sinh ra chuyển sinh giả sao?” Âm Như Dung buột miệng thốt ra.
Dưới tán cây sinh mệnh, Phùng Xuyên đang truyền đạt mệnh lệnh cho nhóm chuyển sinh giả đời thứ hai thành hình sớm, bất thình lình nghe một giọng nói thuộc về nữ tử vang lên, sợ điếng người, vội ngoảnh đầu nhìn lại.
“Âm......Âm Như Dung!” Khi đã thấy rõ người tới là ai, Phùng Xuyên tái mặt.
Xong đời!
Hắn ta thế mà lại bị thánh chủ của Thánh địa Thiên Diệu phát hiện, giờ chắc sắp đi chầu trời rồi!
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Xuyên tái nhợt như tờ giấy trắng.
“Chẳng phải ngươi là thánh tử Phùng Xuyên của Thánh địa Vạn Tông à? Sao lại xuất hiện ở nơi này? Đã thế còn thông đồng với đám chuyển sinh giả của Thiên Tộc?” Âm Như Dung hỏi với nụ cười lạnh tanh.
“Chạy!” Phùng Xuyên không dám nhiều lời, tức khắc xoay người bỏ trốn.
“Đứng lại cho ta!” Âm Như Dung thực hiện động tác túm lại trong hư không, nhoáng cái đã định trụ Phùng Xuyên tại chỗ.
Nàng ung dung bước qua, phát hiện la bàn Xích Nguyên còn chỉ dẫn tới vị trí những chuyển sinh giả ở gần đó, thấy hơi ngạc nhiên.
“Thánh chủ Thiên Diệu, xin ngài tha mạng, ta không biết gì hết, chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi!” Phùng Xuyên sợ muốn chết, vội đầu hàng.
“Thành thật nói cho ta, nếu dám có nửa lời giả dối, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!” Âm Như Dung lạnh nhạt.
“Vâng vâng vâng, nhất định biết gì nói nấy, không dám giấu diếm nửa điều.” Phùng Xuyên gật đầu lia lịa.
“Ngươi ở đây làm cái gì?”
“Ta......”
Phùng Xuyên muốn giấu nhẹm đi, ngặt một nỗi sau khi nghĩ đi nghĩ lại, nếu hắn ta dám nói dối, ắt hẳn chỉ có con đường chết. Vì vậy hắn ta đành nói thật, cầu một con đường sống.
Sau khi biết nhóm chuyển sinh giả đời thứ hai này tránh được sự dò la của la bàn Xích Nguyệt, Âm Như Dung kinh ngạc không thôi.
Kế đó lại biết Phùng Xuyên phản bội đại lục Thần Châu, bắt tay với nữ hoàng Thiên Mệnh, Âm Như Dung mừng lắm.
“Hóa ra ngươi là quý nhân của ta!”
Âm Như Dung mỉm cười, đôi mắt cong lên, vội buông bàn tay đang bóp chặt cổ Phùng Xuyên ra.
Thấy vậy, Phùng Xuyên cứng người, đứng đơ tại chỗ.
Quý nhân?
Sao hắn ta lại thành quý nhân rồi?
Hắn ta nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Ta đang muốn tìn nữ hoàng Thiên Mệnh, ngươi, liên hệ với nàng ngay đi.” Âm Như Dung không muốn nhiều lời với Phùng Xuyên, tức khắc hạ lệnh.
Phùng Xuyên cắn chặt răng.
Vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, hắn ta chỉ đành lấy lệnh bài truyền tin ra, liên hệ với nữ hoàng Thiên Mệnh ở núi Huyền Không.
Nửa canh giờ sau.
Xoẹt!
Phía trên cây sinh mệnh, hư không xuất hiện lỗ hổng, lộ ra thế giới đằng sau khe, không đâu khác ngoài núi Huyền Không.
“Ngươi tìm bổn hoàng?” Nữ hoàng Thiên Mệnh nhìn Âm Như Dung chằm chằm từ đằng xa, hút khí, tức khắc vô số dòng khí bao phủ Âm Như Dung, đưa nàng đến núi Huyền Không.
Sau đó, khe không gian khép lại.
Phùng Xuyên không được đưa đi, đứng ngẩn người dưới tán cây sinh mệnh với vẻ mặt ngu ngơ.
Núi Huyền Không, hồ hoa sen.
Âm Như Dung quỳ một gối trước mặt nữ hoàng Thiên Mệnh, tay chống trên mặt đấy, cắn răng mà khẩn cầu: “Nữ hoàng, Diệp Phong không cho ta con đường sống, nên ta quyết định phản bội đại lục Thần Châu, gia nhập dưới trướng của ngài......”
Âm Như Dung kể lại những khổ cực mà nàng phải chịu, cố gắng gợi được lòng đồng cảm của nữ hoàng Thiên Mệnh.
“Hóa ra còn có chuyện như vậy.” Nữ hoàng Thiên Mệnh tỏ vẻ hứng thú.
Nàng đã sơm biết Âm Như Dung và Diệp Phong không độ trời chung. Hôm đại điển thăng sao của Phiêu Miểu Tông, thành chủ của Thánh thành Thiên Diệu còn cố ý phái người khiêu chiến với đệ tử Phiêu Miểu Tông, mà chuyện này cũng là do Âm Như Dung bày mưu đặt kế.
Tính ra, Âm Như Dung không cùng chiến tuyến với Diệp Phong, đáng để thu phục và lợi dụng, bồi dưỡng thành quân cờ quan trọng tại đại lục Thần Châu.
Vậy sẽ có lợi cho nhóm chuyển sinh giả đời thứ hai.
“Nữ hoàng, xin ngài thu nhận ta! Chỉ cần xóa được vết thương do Thiên Đạo gây ra, giúp ta thành Thánh, về sau, ngài sai bảo ta làm gì cũng được.” Âm Như Dung quỳ trên mặt đất, ngữ khí cầu khẩn.
Nữ hoàng Thiên Mệnh thong dong bước đến trước mặt Âm Như Dung, ngồi xổm xuống, nâng cằm Âm Như Dung.
Sau đó, bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi, quả không tồi!”
Nữ hoàng Thiên Mệnh cười khanh khách, cúi người hôn Âm Như Dung, khiến đối phương trợn trừng mắt, kinh hãi không thôi.