Chương 1153: Mặc Oanh gặp nguy hiểm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Hừ!"
Mặc Oanh tiến lên một bước, thần kiếm từ trên xuống dưới chém vào, liền nghiền cốt mâu thành bột mịn.
"A grào, là pháp sư?"
Chiến thần Man tộc nhìn chằm chằm Mặc Oanh, cảm thấy thân hình nho nhỏ của nàng lại có thể bộc phát ra lực lượng ngang ngược bá đạo như thế, nhất định là pháp sư trong truyền thuyết.
Nấu ăn, đại bổ!
"Vây công pháp sư!"
Chiến thần Man tộc lấy ra cây cốt mâu thứ hai, hướng về phía ba người Mặc Oanh, hét lớn một tiếng.
Sau một khắc.
Hàng ngàn chiến sĩ Man tộc giết về phía ba người Mặc Oanh.
"Sư tỷ, làm sao bây giờ?" Giả Vũ Lam vội vàng hỏi.
"Mục đích chủ yếu chúng ta đi ra chính là lịch luyện, chiến đấu chính là một mắt xích quan trọng nhất, nếu không chiến đấu, làm sao có thể đột phá bình cảnh, thăng cấp Phá Hư Cảnh?"
Dứt lời, Mặc Oanh đã giết ra ngoài.
"Vô Biên Kiếm Ảnh!"
Mặc Oanh không hề lưu thủ chút nào.
Một kích của chiến thần Man tộc đã là hạ sát thủ, nàng không cần có bất cứ nhân từ nào nữa.
Xoẹt!
Theo Mặc Oanh vung kiếm, hư không trong nháy mắt bị kiếm ảnh sắc bén rậm rạp bao trùm, giống như mưa lớn rơi xuống.
"A!"
"Ôi!"
"Đau quá!"
Trong nháy mắt, hàng trăm chiến sĩ Viễn Cổ Man tộc bị kiếm ảnh chém giết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
"Lớn mật!"
Chiến thần Man tộc nổi giận, hai chân ra sức đạp xuống đất, làm mặt đất nổ tung thành một cái hố sâu, mượn lực đẩy đáng sợ xẹt qua không trung vạn trượng, vung cốt mâu đâm về phía Mặc Oanh.
"Các ngươi đối phó với những người khác, hắn giao cho ta."
Mặc Oanh tiến lên một bước, đưa thần kiếm chắn ngang ở trước người.
"Bang" một tiếng.
Thần kiếm ngăn trở cốt mâu, nhưng lực lượng như lũ trút xuống cuồn cuộn mà đến, làm Mặc Oanh cả người lẫn kiếm đều bị đánh bay mấy trăm thước, hiển nhiên là rơi vào thế hạ phong.
"Pháp sư, ngươi không bằng ta!"
Chiến thần Man tộc cười to ba tiếng, vung cốt mâu, không ngừng đâm về phía Mặc Oanh, cũng vung vẩy ra vô số tàn ảnh ở giữa không trung.
"So tốc độ với ta?"
Mặc Oanh nở nụ cười.
Điều nàng không sợ nhất là tốc độ.
Bởi vì, kiếm ý của nàng chính là khoái kiếm!
Bang!
Mặc Oanh mượn khoái kiếm kiếm ý tăng phúc, tốc độ nhanh như tia chớp, dễ dàng ngăn cản vô số lần tấn công của chiến thần Man tộc, bắt đầu phản kích mạnh mẽ.
Xoẹt!
Một kiếm chém ngang.
Chiến thần Man tộc liền bị thần kiếm của Mặc Oanh đánh bay ra ngoài, trên cổ xuất hiện vết kiếm dày đặc, máu tươi chảy ròng ròng.
"Thật là một thanh thần kiếm sắc bén!"
Chiến thần Man tộc trợn to hai mắt: "Chỉ là, ngươi cũng chỉ có thể ỷ vào những ngoại vật này mà tranh đấu với bản hầu."
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bảo quang toàn thân lóe ra.
Vết thương trên cổ của hắn đã được chữa khỏi trong nháy mắt.
"Chịu chết đi!"
Mặc Oanh không có bất kỳ chần chờ nào, hết một kiếm lại một kiếm chém ra, tốc độ cực nhanh, vượt qua phản ứng cực hạn của chiến thần Man tộc.
Xoẹt!
Trong một hơi thở ngắn ngủi, trên người chiến thần Man tộc đã xuất hiện hơn mười vết kiếm thương.
Động tác của Mặc Oanh không dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn.
Tay nàng cầm thần kiếm, trong nháy mắt hơn mười kiếm chém ra, mỗi một kiếm đều chém vào vết thương cũ trên cổ chiến thần Man tộc, khiến nó chém sâu vào trong cơ thể đạt tới một thước.
"A!"
Cuối cùng, chiến thần Man tộc bị một kiếm của Mặc Oanh chém đứt cổ, đầu lăn xuống đất, chấn động mấy trăm chiến sĩ Man tộc bốn phía.
Thấy một màn này, sắc mặt bọn họ đột nhiên biến đổi.
"Chiến thần chết trận!"
"Đại sự không tốt."
"Mau đi mời lão tổ!"
Tất cả chiến sĩ Man tộc đều phát ra tiếng gầm giận dữ, xoay người chạy về phía Man Hoang Chi Thành.
'Muốn đi, muộn rồi!"
Giả Vũ Lam giận dữ quát một tiếng, thi triển thiên phú Thần Điểu vừa mới đạt được hôm nay, huyễn hóa ra một đôi Phượng Hoàng Diễm Sí rực rỡ ở sau lưng.
Soạt!
Hai cánh nhẹ nhàng vỗ, thần hỏa nóng rực giống như sóng biển mãnh liệt quét qua phía dưới, tất cả chiến sĩ Man tộc một khi bị hỏa diễm chạm tới, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
"Không hổ là Phượng Hoàng Hỏa Diễm, thật lợi hại."
Vẻ mặt thần cấp vú nuôi Nhan Như Ngọc ở một bên hâm mộ, lúc nói chuyện, đường cong ngạo nghễ trước người cứ phải gọi là mãnh liệt.
"Mau lui!"
Lại nghe Mặc Oanh dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Nhan Như Ngọc và Giả Vũ Lam lập tức ý thức được mấu chốt:
Man Hoang Chi Thành có được viễn cổ Man tộc cấp độ Phá Hư Cảnh, với thực lực của các nàng, căn bản không phải là đối thủ.
Lúc này không trốn, rất dễ rơi vào nguy hiểm.
Vèo vèo vèo!
Ba người xé rách hư không, liền muốn rời đi.
"Pháp sư ngoại tộc, các ngươi muốn chết!"
Bên trong Man Hoang Chi Thành đột nhiên truyền đến một thanh âm tràn đầy tức giận.
Tiếp theo.
Một đạo thân ảnh khôi ngô xé rách hư không, xuất hiện ở bên người ba người, bàn tay thật lớn tựa như hai cây quạt bồ quỳ, tàn nhẫn đập xuống.
Ba!
Hư không bị xé rách, tạo thành không gian loạn lưu.
Nửa bên thân ba người trốn vào hư không, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị cứng rắn ép ra.
Phanh!
Không gian vặn vẹo, ba người đều bị áp lực vô hình oanh kích lồng ngực, nặng nề nện xuống mặt đất, phun máu.
'Thần cấp Trị Liệu Thuật!"
Nhan Như Ngọc không hổ là thần cấp vú nuôi.
Thương thế trên người nàng trong nháy mắt khỏi hẳn, sau đó, hai tay phân biệt vỗ lên người Mặc Oanh và Giả Vũ Lam, cũng là trong nháy mắt, liền giúp cho các nàng khôi phục tới đỉnh phong.
Vèo!
Ba người lần thứ hai xé rách hư không, biến mất không thấy.
Khi xuất hiện trở lại, các nàng đã chạy trốn trăm dặm, lại lóe lên vài cái, liền đi tới trên mặt đất.
Trong hẻm núi.
Man tộc lão tổ ngẩng đầu, nhìn ba người chạy trốn ra ngoài hẻm núi, đồng tử co rụt lại.
"Quái dị!"
"Hẻm núi Man Hoang chúng ta mở ra khi nào?"
Hắn vô cùng kinh ngạc.
Nhưng, Man tộc lão tổ không lo được nhiều như vậy, hai chân ra sức đạp một cái, liền giống như đạn pháo phóng lên trời, xẹt qua mấy trăm dặm, rơi xuống mặt đất, nhìn ba người Mặc Oanh cách đó không xa.
"Tiểu pháp sư, cũng dám đến Man Hoang Chi Thành chúng ta giương oai, muốn chết!"
Hắn ra tay tàn nhẫn.
Vèo!
Trong khoảnh khắc, ba người Mặc Oanh liền cảm thấy một cỗ lực lượng lĩnh vực đáng sợ khống chế chính mình, ngay cả thuấn di cũng không làm được.
Sau đó, cảm giác khủng hoảng bùng nổ!
Một cảm giác tuyệt vọng vô hạn, tự nhiên sinh ra.