Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1154 - Chương 1154 - Một Ngón Tay Trấn Thiên Địa, Chủng Tộc Viễn Cổ Xuất Thế

Chương 1154 - Một ngón tay trấn thiên địa, chủng tộc viễn cổ xuất thế
Chương 1154 - Một ngón tay trấn thiên địa, chủng tộc viễn cổ xuất thế

Chương 1154: Một ngón tay trấn thiên địa, chủng tộc viễn cổ xuất thế

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Chết đi!"

Man tộc lão tổ xuất hiện trên bầu trời ba người, hai cái tát dùng sức đập xuống, muốn nghiền các nàng thành mảnh vụn.

"Tiểu Man tộc, cũng dám cuồng ngôn?"

Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

Giờ khắc này, thời gian giống như bị đóng băng.

Đám người Mặc Oanh, Man tộc lão tổ đều cảm thấy mình bị định tại chỗ, tuy rằng còn có ý thức, có thể cảm nhận được hết thảy chuyện phát sinh xung quanh, nhưng thân thể lại không thể động đậy.

Ngay cả tiếng gió cũng tạm thời biến mất.

Cả thế giới yên tĩnh đến đáng sợ, giống như đang nghênh đón một vị thần linh viễn cổ đến.

Vù!

Một ngón tay từ trên trời giáng xuống, lớn hơn núi, khí tức ẩn chứa giống như còn mênh mông vô tận hơn so với vũ trụ.

Ầm!

Man tộc lão tổ có thể so với Phá Hư Cảnh vỡ thành bột mịn ngay tại chỗ, sau một khắc, liền bị một vòng xoáy cắn nuốt, biến mất không thấy gì nữa.

Phiêu Miểu Phong.

Diệp Phong giơ tay lên, nhìn kết tinh bản nguyên lực lượng màu vàng trong lòng bàn tay, hơi nhướng mày.

"Đồ tốt, đáng tiếc vô dụng với ta."

Nhục thể của hắn đã thành Thánh, hấp thu lực lượng bản nguyên của thể tu cấp độ Phá Hư căn bản không có hiệu quả.

Diệp Phong tiện tay ném một cái.

Vèo!

Viên lực lượng bản nguyên ngày xẹt qua không trung, rơi vào bình nguyên gỗ cứng, bị Kiều Giai Hi đang cõng núi luyện thể tiếp được.

"Viên lực lượng bản nguyên này đã được bản chưởng môn tinh luyện qua, ngươi hấp thu, tu vi nhục thân có thể tăng vọt."

Thanh âm của Diệp Phong vang lên từ trong viên bản nguyên kết tinh này.

"Đa tạ chưởng môn!"

Kiều Giai Hi ném xuống ngọn núi lớn trên lưng, khoanh chân trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm ăn kết tinh lực lượng bản nguyên, khí tức lực lượng bàng bạc bộc phát trong cơ thể, tu vi phóng đại.

"A, đây là khí tức của chủng tộc viễn cổ!"

Dưới đất truyền đến thanh âm Viễn Cổ Thánh Thần.

"Sư tôn, ngài biết đây là cái gì sao?" Kiều Giai Hi ngừng ăn, vội vàng hỏi.

Từ khi Diệp Phong bày ra Tu Di đại trận, mở rộng diện tích bên trong, hiện giờ bình nguyên gỗ cứng cách thành Bạch Phù chừng mấy ngàn dặm.

Bởi vậy, phụ cận nơi này không có người khác, trong bán kính mấy trăm dặm đều là nơi cho một mình Kiều Giai Hi lịch luyện.

Tiếng nói chuyện của họ sẽ không bị nghe thấy.

"Chủng tộc viễn cổ tồn tại trong vũ trụ, trước khi ba ngàn đại thế giới tồn tại, bọn họ đã xuất hiện, lịch sử còn cổ xưa hơn vô số năm so với nhân tộc."

"Nhưng sau đó, nhân tộc quật khởi."

"Cửu đại Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện, ba ngàn đại thế giới gần như đều trở thành lãnh thổ thống trị của nhân tộc."

"Từ đó về sau, chủng tộc viễn cổ gần như mai danh ẩn tích."

"Nhưng chưa từng nghĩ tới, hậu nhân của bọn họ lại sống dưới lòng đất Thần Châu, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi."

Viễn Cổ Thánh Thần từ từ giải thích.

Kiều Giai Hi gãi gãi đầu, phỏng đoán: "Sư tôn, có phải là chủng tộc viễn cổ chạy trốn đến Thần Châu hay không?"

"Không loại trừ khả năng này."

Viễn Cổ Thánh Thần dừng lại một chút: "Đương nhiên, cũng có thể là hiệu quả do con người tạo ra, ví dụ như, là cường giả cố ý phong ấn viễn cổ chủng tộc ở dưới đất."

Kiều Giai Hi kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Nhưng làm như vậy, có ý nghĩa gì không?"

"Không rõ ràng lắm." Viễn Cổ Thánh Thần chuyển đề tài: "Đồ nhi, đi đến hẻm núi Man Hoang, nơi đó thích hợp cho ngươi lịch luyện."

"Được." Kiều Giai Hi gật đầu.

...

Hẻm núi Man Hoang.

Ba người Mặc Oanh thở dài một hơi.

Lúc trước, các nàng cho rằng mình sắp chết, may mắn, Diệp Phong ở thời khắc mấu chốt cách không xuất thủ, dễ dàng nghiền chết Man tộc lão tổ.

"Là ai giết chết tộc nhân bổn đế?"

Nhưng, không đợi nụ cười hoàn toàn nở rộ trên mặt mấy người Mặc Oanh, trong hẻm núi Man Hoang phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng động chấn thiên động địa, ngay cả màng nhĩ cũng thiếu chút nữa bị chấn nát.

Sau một khắc.

Hơn mười đạo thân ảnh xẹt qua hư không, rơi vào bên cạnh hẻm núi Man Hoang, vây quanh ba người Mặc Oanh.

Đây là một đám Man tộc lão tổ cấp độ Phá Hư.

Người cầm đầu cả người hiện ra màu vàng, cao tới mười tám thước, trên trán còn mọc ra một cái sừng vàng.

Cảm giác áp bách cấp Thiên Đế chợt bộc phát!

"Đừng hoảng sợ, chưởng môn hẳn là sẽ giúp chúng ta thoát hiểm." Mặc Oanh nắm chặt thần kiếm, nhưng không có chút bối rối nào.

"Ừ!"

Giả Vũ Lam và Nhan Như Ngọc đứng ở hai bên Mặc Oanh, kề sát nàng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chính là các ngươi giết tộc nhân bổn đế?"

Thiên Đế Man tộc thuần kim sắc kia tức giận quát, bộc phát ra lực lượng dao động mãnh liệt, đúng là một vị đỉnh cấp Thiên Đế hiếm thấy!

Một màn này, tự nhiên làm cho ba người Mặc Oanh rung động.

Xoẹt!

Đúng lúc này, hư không bị xé rách.

Một thân ảnh trẻ tuổi từ trong đó đi ra, thoạt nhìn cũng không tính là cường tráng, nhưng cảm giác lực lượng trên người rất mạnh.

Hắn chính là Kiều Giai Hi.

Lúc này, "Cổ Thần Đoán Thể Quyết" của Kiều Giai Hi tự động vận chuyển, phóng thích khí tràng lực lượng thuần túy.

Hắn đứng ở đó, liền cho người ta một loại cảm giác nặng nề như núi.

"Kiều sư đệ, sao ngươi lại tới đây?"

Nhan Như Ngọc vội vàng giữ chặt cánh tay Kiều Giai Hi, đưa hắn đến bên người, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là những người của Viễn Cổ Man tộc, chỉ ăn thịt, tính cách nóng nảy, rất đáng sợ."

Phù phù!

Đúng lúc này, một cảnh đáng kinh ngạc xuất hiện.

'Bái kiến Ngô Hoàng!"

Thiên Đế Viễn Cổ Man tộc nhìn thấy Kiều Giai Hi, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, sau đó, giống như thần tử nhìn thấy đế vương, vội vàng quỳ một gối xuống đất, ngay cả trán cũng dán trên mặt đất.

Mặc Oanh, Nhan Như Ngọc, Giả Vũ Lam trợn tròn mắt.

Kiều Giai Hi cũng vẻ mặt mộng bức.

"Viễn cổ Cự Thần Nhất tộc là Hoàng tộc thể tu, ngươi kế thừa y bát (truyền từ đời này sang đời khác) của ta, trên người có được khí tức thể tu Hoàng tộc, chính là Hoàng đế tất cả thể tu trên thế gian này."

"Nhưng, thân phận là truyền nhân truyền nhân y bát của ta, tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài."

"Ngoại trừ chưởng môn các ngươi, ai cũng không được nói."

Thanh âm Viễn Cổ Thánh Thần vang lên trong tai Kiều Giai Hi, cũng dặn dò vài câu.

"Thì ra là như thế, đệ tử đã biết!"

Kiều Giai Hi vui mừng không thôi, nhìn đám người Thiên Đế Man tộc, trên mặt khó nén kích động, khoát tay áo, nói:

"Đứng lên đi!"

Bình Luận (0)
Comment