Chương 1175: Nhận quan tài đá
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Vào thôi!”
Diệp Phong dẫn hai người xuyên qua khe hở của nắm quan tài mở ra, vào mảnh tinh không cuồn cuộn giống như tiểu thế giới này.
Mỗi một tinh thần đều là thật.
Chỉ có điều, bên trên không có bất kỳ sinh mệnh nào, lớn nhỏ khác nhau, có cái phát sáng, có cái đang phản xạ ánh sáng.
Bọn chúng tổ hợp thành một đại trận Thánh cảnh, trấn áp cánh tay trái của thánh thần cổ xưa không chủ.
Bịch!
Ba người đáp xuống cánh tay trái của thánh thần cổ xưa.
Khoảnh khắc, Diệp Phong cảm thấy mình giống như đến bên ngoài thần sơn thái cổ khổng lồ vậy, mỗi một sợi lông đều cao đến trăm dặm, có thể nói là khủng bố.
Nhìn xa xa, cánh tay trái bá hoàng của thánh thần cổ xưa giống như một lục địa vũ trụ khổng lồ vô cùng.
Tất cả lông tơ tạo thành một mảnh rừng rậm kiên cường.
“Hùng vĩ quá đi!”
Thiên Đạo Linh Hầu có lẽ cảm khái: “Ta cảm thấy người này vào thời kỳ toàn thịnh, tuyệt đối không yếu hơn chủ thiên đình.”
“Phải mạnh hơn.” Diệp Phong nói.
Chủ thiên đình là Thiên Đạo của Thần Châu đại lục, ngài vào thời kỳ đỉnh phong là một Thiên Đạo chân chính, ý chí tụ hợp thể vô hạn tiếp cận Thiên Đạo cảnh.
Nhưng, Thần Châu Thiên Đạo không phải đối thủ của thánh tôn Thiên tộc.
Mà thánh tôn Thiên tộc, không phải đối thủ của thánh thần cổ xưa lúc đỉnh phong.
So sánh như vậy, Thần Châu Thiên Đạo không vằng thánh thần cổ xưa.
Chỉ đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi.
Ba vị cường giả đỉnh phong, một người bị phân thi, một người bị đánh vỡ chỉ còn lại tàn niệm, còn một người bị thương nặng, đang ngủ say ở nơi sâu nhất của Huyền Không sơn.
“Đúng là đáng thương thật!”
Diệp Phong không nhịn được sụt sịt cảm khái.
“Không phải chứ, người này còn mạnh hơn chủ thiên đình? Với ta, chủ thiên đình là sự tồn tại hùng vĩ chỉ đứng sau thánh tôn Thiên tộc.”
Thiên Đạo Linh Hầu tỏ vẻ khó tin nổi.”
“Người này là thánh thần cổ xưa, lúc ngài còn đỉnh phong, còn mạnh hơn chủ thiên đình và thánh tôn Thiên tộc cộng lại.” Diệp Phong cười giải thích, khoanh chân mà ngồi.
“Không phải chứ?” Thiên Đạo Linh Hầu ngừng thở.
Diệp Phong không nói tiếp nữa.
Cánh tay trái của thánh thần cổ xưa khiến người ta có cảm giác rộng đến mấy trăm vạn dặm, nặng nề vô cùng, lực hút khổng lồ, sau khi đi lên bề mặt, tương đương với đứng trên lục địa.
“Động Sát Chi Nhãn, mở!”
Diệp Phong trừng mắt, ánh mắt xuyên thấu bề ngoài của thánh thần cổ xưa, nhìn thấy vô số phù văn sức mạnh khắc bên ngoài xương cốt, rồi dùng Trí Tuệ Chi Tâm thôi diễn học tập.
“Chưởng môn lại đang tu luyện!”
“Thật là vô vị quá!”
“Không thể làm vài chuyện chúng ta đều thích sao?”
Hồ Phi Phi ngồi trên đất, nhìn trời than thở.
Nàng thật sự nhàn rỗi đến hoảng sợ, bắt đầu dùng sức đánh lông mao bên ngoài thánh thần cổ xưa, lại phát hiện cho dù nàng tiến vào trạng thái chiến đấu tầng thứ hai, cũng không thể đánh ngã.
“Lông mao cứng quá đi!”
Hồ Phi Phi chấn động.
“Không đánh được đám lông mao này, ta vào tinh không đánh bể mấy cái tinh thần hẳn cũng không có vấn đề gì nhỉ?”
Nàng nhếch miệng cười gian, bay đến tinh không trong thế giới quan tài.
“Hỗn Nguyên nhất côn!”
Hồ Phi Phi bành trướng Hỗn Nguyên côn đến vạn trượng, đập bể rầm rầm, đánh bay một khối tinh thần có đường kính dài trăm dặm ra ngoài mấy trăm dặm, nhưng vẫn chưa bể.
Không lâu sau, tinh thần lại quay về đúng vị trí.
“Vui quá, vui quá đi!”
Hồ Phi Phi vung vẩy Hỗn Nguyên côn, giống như đánh gôn vậy, không ngừng quét sạch những khối tinh thần này, cuối cùng cũng không còn vô vị nữa.
Bên ngoài cánh tay trái của thánh thần cổ xưa.
Diệp Phong vươn tay phải, khắc họa vô số phù văn ẩn chứa sức mạnh hào hùng trên hư không, khắc lên tay trái mình, nhẫn nhịn đau đớn như thiêu bỏng.
Nhưng, cái giá trả ra có báo đáp.
Mấy canh giờ sau.
Diệp Phong cảm thấy xương cốt tay trái mình khắc đầy phù văn sức mạnh, sức mạnh một thân lại tăng lên gấp đôi!
Ngay cả sức chống đỡ thân thể cũng có độ tăng lớn.
“Nếu ta có thể tìm được thân thể của thánh thần cổ xưa còn lại, nhất định có thể có được càng nhiều phù văn sức mạnh.”
“Khó trách thánh thần cổ xưa lợi hại như vậy.”
“Bổn thân của ngài chính là thể tu đỉnh phong, cộng thêm độ tăng của phù văn sức mạnh, muốn không mạnh cũng khó.”
Diệp Phong đứng dậy, bắt đầu hấp thu sức mạnh căn nguyên rời rạc bốn phía, tiến một bước cường hóa mình.
Chớp mắt cái đã là bảy ngày sau.
Diệp Phong cuối cùng cũng học xong toàn bộ phù văn sức mạnh trên cánh tay trái của thánh thần cổ xưa, cũng hấp thu hết căn nguyên sức mạnh rời rạc, sức mạnh cả người tăng lên gấp ba lần lúc mới vào!
Hắn lúc này dựa vào nhục thân có thể chiến với đỉnh phong Hiển Thánh!
“Thật sự diệu không thể tin được.”
Diệp Phong cười to ba tiếng, tìm được Hồ Phi Phi còn đang nổ tinh, và Thiên Đạo Linh Hầu nằm trên đất ngủ, rời khỏi thế giới tinh không của quan tài đá.
“Ta còn chưa chơi đủ mà!”
Hồ Phi Phi không muốn đi.
“Ta muốn hoàn toàn luyện hóa quan tài này, sau này ngươi muốn chơi thì tiện hơn.”
Diệp Phong nói.
Nói xong, hắn sử dụng Giải Mật Chi Nhãn, loại bỏ phong ấn của quan tài trình độ sâu, hoàn thành luyện hóa.
Vù!
Khi hai tay Diệp Phong bấm quyết, quan tài đá đột ngột từ mặt đất nâng lên, chậm rãi thu nhỏ, huyễn hóa thành ánh sáng, bay vào tay áo Diệp Phong.
“Có thể đi rồi.”
Diệp Phong chắp tay sau lưng, dẫn Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu rời đi.
Không lâu sau.
Dãy núi cổ lão kéo dài mấy trăm dặm này lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Đám người Diệp Phong tiếp tục hành tẩu trên chiến trường Hoàng Hôn.
Chỉ là bọn họ vẫn không tìm được lối ra.
Chiến trường Hoàng Hôn quá rộng rồi!
Mấy ngày trước, Diệp Phong đã liên tiếp xé rách hư không nhảy không biết bao nhiêu vạn ức dặm khoảng cách, mà vẫn không tìm thấy ranh giới.
Hắn cảm thấy, nơi này sợ là xây dựng trên chiến trường đặc biệt nào đó trong không gian Thứ Nguyên.
Diện tích có lẽ vô hạn vô tận.
Không tìm được chìa khóa chư thần nắm giữ là không thể rời khỏi đây.
Nhưng vấn đề là chư thần của ba ngàn thế giới ở đâu? Rốt cuộc bọn họ bao lâu mới xuất hiện một lần?
Diệp Phong rơi vào trầm tư.
...........
Thiên châu, một trong Cửu Châu.
Một thế lực tên là Phệ Thiên Ma Tông trong thế lực đỉnh cấp cổ xưa.
Lão giả nào đó râu tóc bạc phơ đột nhiên mở mắt ra, nhìn những cường giả Thánh cảnh khí thế bất phàm bên cạnh.
“Trưởng lão, sao vậy?”
Một nam tử trung niên khoác ma giáp nghiêng đầu hỏi.
Lão giả hơi nhíu mày, nói: “Chư thần trong chiến trường Hoàng Hôn, quan tài đá thánh phẩm phong ấn cánh tay trái Bá Hoàng biến mất rồi, hình như bị người ta luyện hóa cướp đi rồi.”