Chương 1176: Phệ Thiên Ma Tông, chư thần giáng lâm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Hẳn là đám anh linh cổ xưa kia ra tay.” Thánh nhân trung niên khoác ma giáp nói.
Lão giả phất tay, mệnh lệnh: “Ma Giáp, ngươi nhanh chóng phái người vào trong với thân phận ‘chư thần’, giết anh linh cổ xưa, lấy lại quan tài đá thánh phẩm, phong ấn lại cánh tay Bá Hoàng.”
“Tuân mệnh!”
Người trung niên khoác ma giáp nhanh chóng đứng dậy, đến một tòa thánh điện cổ xưa khí thế hào hùng.
Phía sau hắn ta còn có mười vạn tu hành giả!
Người yếu nhất là Thần Nguyên cảnh!
Trong đó, Phá Hư cảnh đạt đến hơn ba vạn người, cấp bậc Thiên Đế vượt quá ba ngàn.
Về phần chuẩn thánh, cộng lại cũng có năm trăm người.
Đội hình khổng lồ như vậy, đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào trong cửu đại thánh địa ở Thần Châu.
“Chư thần giáng lâm!”
Thánh cảnh trung niên khoác ma giáp tay cầm một đồng tiền đặc biệt, ngoài tròn trong vuông, trên mặt vẽ phù văn thượng cổ người bình thường nhìn không hiểu, bể dâu cổ lão, đồng tiền đó không khác mấy của Thiên Mệnh nữ hoàng.
Vù!
Đồng tiền phát ra ánh sáng, dung hợp một thể với thánh điện cổ xưa này, khiến mười vạn người trong điện đều phát sáng, thân thể ở lại tại chỗ, nhưng thần hồn đã trốn vào hư không, biến mất không thấy.
Chiến trường Hoàng Hôn.
Một thánh điện cổ xưa đột nhiên xuất hiện.
Sau đó, thánh điện tan vỡ biến mất.
Đợi bụi bặm tản đi, cổ thánh Ma Giáp của Phệ Thiên Ma Tông đứng tại chỗ, phía sau là mười vạn tu hành giả.
Những người này phát sáng toàn thân, chỉ là nguyên thần giáng lâm, có được sự bảo vệ của chiến trường Hoàng Hôn, cho dù ngã xuống ở nơi này cũng có thể giữ mạng.
“Ma Giáp đại nhân, tiếp theo làm thế nào?” Một cường giả ma đạo trình độ Chuẩn Thánh Tứ Chuyển hỏi.
“Đi theo ta!”
Cổ thánh Ma Giáp xé rách hư không, dẫn theo mười vạn đại quân giáp lâm dãy núi cổ xưa chôn giấu quan tài đá thánh phẩm.
Ầm!
Cổ thánh Ma Giáp đập một quyền xuống, trên phạm vi ức dặm đều bị hóa thành bột mịn, nơi ban đầu chôn giấu quan tài đá thánh phẩm bây giờ đã không còn gì.
“Quả nhiên bị cướp đi rồi!”
Cổ thánh Ma Giáp nheo mắt, cầm lấy một đồng tiền phát sáng, thông qua lỗ hình vuông của đồng tiền quan sát bốn phía.
Trong hư không.
Có thể nhìn thấy ba sợi khí tức.
“Là người của đại thế giới khác, không phải anh linh cổ xưa, hơn nữa, chỉ có ba người.”
Cổ thánh Ma Giáp cảm thấy kỳ lạ.
“Đi theo ta!”
Hắn ta treo lơ lửng đồng tiền bên mắt trái, thông qua lỗ hình vuông quan sát được khí tức của ba người Diệp Phong để lại, đuổi theo.
..........
Trước một tòa thánh điện tàn phế.
Ba người Diệp Phong hiện thân ở đây.
Tất cả mọi thứ ở chiến trường Hoàng Hôn đều là bố cảnh, cung điện cũ nát, tượng đá sụp đổ, dòng sông chảy xiết, sau khi đánh vỡ rất nhanh đã có thể hồi phục nguyên dạng.
“Trận văn bên trên cũng không tệ.”
Diệp Phong chỉ bề ngoài thánh điện cũ nát, có thể nhìn thấy ở đó khắc họa một ít đường văn cổ xưa.
Thôi diễn một chút, hắn có được một môn thần thông.
Hắn không dùng được, phẩm cấp quá thấp, chỉ thích hợp với Thần Nguyên cảnh và Phá Hư cảnh, nhưng có thể chỉnh sửa thành sách, để trong tàng thư các của tông môn, giao cho chúng đệ tử tu luyện.
Nhớ đến đệ tử, vẻ mặt Diệp Phong ảm đạm.
“Ài! Cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, chư thần của ba ngàn đại thế giới, lúc nào mới có thể giáng lâm?”
Diệp Phong không nhịn được cảm thán.
“Ôi!”
Vừa dứt lời, Diệp Phong nhìn xa xa, phát hiện hư không bị xé rách, mười vạn đại quân xuất hiện, khí thế cuồn cuộn.
Người cầm đầu khoác ma giáp, toàn thân phát sáng, đạt đến trình độ đỉnh phong Hiển Thánh, vô cùng mạnh.
Đây là một cường giả có thể so với Thiên Mệnh nữ hoàng!
“Tìm được các ngươi rồi!”
Ánh mắt cổ thánh Ma Giáp đặt lên ba người Diệp Phong, thông qua lỗ vuông của đồng tiền, nhìn thấy năm chữ treo lơ lửng trên đầu bọn họ.
“Đại thế giới Thiên tộc.”
Nhìn thấy năm chữ đó, cổ thánh Ma Giáp trừng mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
“Đại thế giới Thiên tộc không phải sụp đổ trong đại chiến với Thập Phương thánh tông Trung Châu rồi sao, sao còn có người đến?”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Diệp Phong hơi động.
Thập Phương thánh tông?
Thế lực này hắn có nghe qua.
Hạng 14 trên thần bia sức mạnh, là chủ của Thập Phương thánh tông, Thập Phương thánh đế đáng sợ cực kỳ.
“Thì ra, tử địch của thánh tôn Thiên tộc là Thập Phương thánh đế!”
Diệp Phong đoán được điểm này.
Hắn bị Thiên Mệnh nữ hoàng cưỡng ép dùng chìa khóa của chiến trường Hoàng Hôn đưa đến đây, cho nên ba người họ đại biểu cho đại thế giới Thiên tộc, vừa vặn có thể hoàn mỹ che giấu thân phận thật sự của mình.
“Không sai, bổn tọa quả thực là sự huy hoàng cuối cùng của đại thế giới Thiên tộc, lần này vào đây là muốn quét sạch chiến trường Hoàng Hôn!”
Diệp Phong chắp tay sau lưng, cất cao giọng nói.
“Không sai, đánh bạo các ngươi!”
Hồ Phi Phi sớm đã biết kế hoạch của Diệp Phong, vác Hỗn Nguyên côn, cố ý biểu hiện rất huênh hoang.
Chuyện này mà làm tốt, có thể kéo tới không ít thù hận cho Thiên tộc.
Thiên Đạo Linh Hầu đứng trên vai Diệp Phong, cũng biết kế hoạch của bọn họ, cho nên cố ý nhe răng trợn mắt với cổ thánh Ma Giáp, dáng vẻ như kiểu “ta vô cùng hung mãnh”.
“Chỉ là thế giới đại thiên rách nát cũng dám huênh hoang trước mặt Phệ Thiên Ma Tông bọn ta, thật là không biết sống chết, thức thời thì mau chóng giao quan tài đá thánh phẩm ra đây!”
Cổ thánh Ma Giáp lạnh lùng nói.
Giọng nói vừa dứt, mười vạn tu hành giả nhanh chóng bước ra khỏi hàng, trong ba tầng, ngoài ba tầng, bao vây ba người Diệp Phong đến mức kiến cũng không chui lọt.
“Phệ Thiên Ma Tông!”
Nghe thấy cái danh từ này, ánh mắt Diệp Phong hơi lóe lên.
[Hạng thứ tám: Phệ Thiên ma đế - Phệ Thiên Ma Tông của Thiên Châu]
Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một hàng chữ.
Tông chủ Phệ Thiên ma đế của Phệ Thiên Ma Tông rất đáng sợ, là hạng thứ tám trên thần bia sức mạnh.
“Xem ra, Phệ Thiên ma đế là một trong những kẻ thù của thánh thần cổ xưa, nếu không, bọn họ không thể phong ấn tay trái của thánh thần ở chiến trường Hoàng Hôn.”
Diệp Phong suy nghĩ tán loạn.
“Thứ hỗn trướng, ngươi bị điếc sao?”
Thấy dáng vẻ rơi vào trầm tư của Diệp Phong, cổ thánh Ma Giáp lớn tiếng quát mắng: “Giao ra quan tài đá thánh phẩm!”
“Ngươi nói cái này sao?”
Diệp Phong lấy ra quan tài đá thánh phẩm, hóa thành to cỡ bàn tay, lơ lửng trong lòng bàn tay, sau phút chốc lập tức cất đi.