Chương 1192: Suy đoán của Trưởng lão Thôn Thiên Ma tông
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Thánh Linh Tông.
Diệp Phong, Hồ Phi Phi, Thiên Đạo Linh Hầu ngồi trên một đình nghỉ mát trang nhã hai tầng, ăn quả Hương Lô đặc sản bản địa.
Loại linh quả này rất đặc biệt.
Bề ngoài trông như một cái lò luyện đan, treo trên đầu cành, đung đưa theo gió, có thể phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Ngon quá đi!”
Thiên Đạo Linh Hầu nằm nhoài ra bàn, ăn mấy trăm quả Hương Lô lớn bằng nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy thoả mãn.
“Xoạt xoạt xoạt!”
Có người đi về phía đình nghỉ mát.
Diệp Phong nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Thánh tử Lâm Khôn và Thánh nữ Ninh Vũ cùng nhau đi tới.
Hai người này trai tài gái sắc, nhưng không phải tình lữ.
“Phiêu Miểu công tử, có quen với nhà khách của Thánh Linh tông chúng ta không?” Thánh tử Lâm Khôn chắp tay thăm hỏi.
Mặc dù là Thánh tử Thánh Linh tông, là thiên chi kiêu tử chính hiệu, nhưng đứng trước vị yêu nghiệt tuyệt đỉnh mới hai lăm tuổi đã đạt tới cấp bậc Hiển Thánh “Phiêu Miểu công tử” này, Lâm Khôn vẫn không dám kiêu ngạo.
“Cũng được, cảm ơn đã chiêu đãi.” Diệp Phong gật đầu.
Quả Hương Lô có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, nâng cao tu vi, quan trọng nhất là ngon miệng, hắn vô cùng thích.
“Phiêu Miểu công tử thật sự đến từ Thiên tộc?”
Thánh nữ Ninh Vũ đánh giá Diệp Phong, cảm thấy hắn thật là đẹp trai.
Hơn nữa tu vi còn cao, thực lực còn mạnh.
Khiến một Thánh nữ như nàng cũng không thể không xem trọng.
“Đương nhiên, ta chính là thiên mệnh chi tử của Thiên tộc, đương nhiên là đến từ Thiên tộc.” Trên thân Diệp Phong phát ra Thiên Đạo Chi Lực của Thiên tộc đại thế giới, vừa nồng đậm vừa thuần tuý.
Đây là khí tức tới từ Thiên Mệnh Bảo Châu.
“Xác thực là Thiên Đạo Chi Lực!”
“Xem ra, Phiêu Miểu công tử đúng là người của Thiên tộc.”
Lâm Khôn và Ninh Vũ nhìn nhau, không còn hoài nghi.
“Phiêu Miểu công tử, sao không thấy tên của ngươi trên Lực Lượng Thần Bảng?” Thánh tử Lâm Khôn hết sức tò mò về chuyện này.
“Ta lăn lộn trên chiến trường Hoàng Hôn đã lâu, từ đầu tới cuối chưa từng rời đi, cho nên không lưu danh trên Lực Lượng Thần Bia, hơn nữa, ta cũng không muốn lưu danh, tránh bị mười phương Trung Châu để ý.”
Diệp Phong nói như thật.
Nực cười!
Chẳng lẽ ta lại nói ta là Diệp Phong của Phiêu Miểu tông tại Thần Châu?
Nói lời này ra, chắc chắn sẽ gây nên oanh động, Viễn Cổ Thánh Thần Bá Hoàng từng dặn dò không được tuỳ tiện bại lộ Thần Châu, tránh bị một số người chú ý.
Lấy Thánh Tông mười phương ra làm bình phong là được rồi.
“Phiêu Miểu công tử thật là khiêm tốn.”
Ninh Vũ cười nhẹ một tiếng.
Chạm phải ánh mắt còn rực rỡ hơn cả tinh không của nàng ta, Diệp Phong thoáng giật mình.
Đừng nói là Thánh nữ Ninh Vũ đã để mắt đến mình rồi nha?
Diệp Phong không nhịn được mà suy đoán như vậy.
“Phiêu Miểu công tử đến từ Thiên tộc, là tử địch của Thánh Tông mười phương Trung Châu Đại Thế Giới, không muốn nổi bật cũng là chuyện thường.” Thánh tử Lâm Khôn thấp giọng nói.
“Hai vị tới đây lần này là vì việc gì?” Nghĩ tới gì đó, Diệp Phong vội vàng hỏi thăm.
“Chúng ta muốn xác định một việc.” Ninh Vũ lên tiếng trước.
“Nghe nói Phiêu Miểu công tử đào được và lấy đi một cỗ thạch quan cấp Thánh tại chiến trường Hoàng Hôn, lúc ở Hắc Yêu Thần Sơn đã đánh nổ Thần Điện màu đen, lấy đi cỗ thạch quan cấp Thánh thứ hai bị phong ấn trong đó, hai chuyện này là thật chứ?”
Lâm Khôn nói chầm chậm.
Ánh mắt Diệp Phong đảo quanh.
Chuyện này không giấu được.
Hắn hắng giọng một cái, nói: “Đúng vậy, ta ngứa mắt Thôn Thiên Ma Tông, cho nên cũng muốn cướp đồ của bọn chúng.”
“Phiêu Miểu công tử, có thể để hai cỗ thạch quan cấp Thánh này lại được không, chúng ta sẵn sàng lấy mọi bảo vật mà ngươi hài lòng ra đổi, trong đó bao gồm cả Thánh Binh cường đại.” Ninh Vũ lại nói.
“Không đổi!”
Diệp Phong lập tức từ chối.
“Vì sao?” Lâm Khôn nhíu mày.
“Không đổi là không đổi.” Diệp Phong khoát tay áo: “Cho dù ông trời có tới đây ta cũng không đổi.”
“Nếu Phiêu Miểu công tử đã không muốn đổi thì chúng ta cũng không thể ép buộc, cáo từ!” Ninh Vũ giữ chặt tay áo Lâm Khôn, sau đó chắp tay với Diệp Phong một cái rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ đang dần đi xa, sắc mặt Diệp Phong trở nên nghiêm túc.
Thi hài của Viễn Cổ Thánh Thần đúng là một củ khoai nóng bỏng tay.
Nhưng hắn đã hứa với Viễn Cổ Thánh Thần, nhất định sẽ hỗ trợ tìm kiếm thi hài của ông ấy, cho dù có phải đắc tội với Thánh Linh tông thì cũng nhất định phải mang hai cỗ quan tài này về Thần Châu.
…
Khu vực trung tâm Thánh Linh tông.
Chu vi vạn dặm xung quanh.
Bên trong là một dãy núi trải dài, chỉ có Thánh tử, Thánh nữ và Trưởng lão Thánh cảnh mới có tư cách đi vào.
Cho dù là khách quý cũng chưa chắc có thể đi vào khu vực này.
Bởi vì vạn dặm quanh đây đều là nơi bế quan và tu hành của Tông chủ Thánh Linh tông – Linh Tôn.
Uy áp cường đại bao phủ từng thời từng khắc.
Cho dù Diệp Phong muốn xông vào thì cũng không có cách nào.
“Xoạt!”
Lâm Khôn và Ninh Vũ đáp xuống trước một cung điện bằng đá cổ xưa.
“Sư tôn, hắn không chịu giao thạch quan ra.”
Lâm Khôn nói trước tòa cung điện bằng đá kia.
Trong điện phủ cổ xưa, chính là Linh Tôn – người xếp hạng thứ tư trong Lực Lượng Thần Bảng, cường giả đệ nhất Thiên Châu hiện tại.
“Ừm, cứ kệ hắn đi!”
Trong thạch điện truyền ra một giọng nói rõ ràng lanh lảnh, linh hoạt kỳ ảo, vang vọng, không rõ nam nữ, như truyền đến từ một không gian khác, siêu thoát thế ngoại, khiến người ta nhìn không thấu.
“Không cướp?” Lâm Khôn ngẩn người.
Ninh Vũ ở bên cạnh cũng nhíu mày, kinh ngạc không kém.
“Không được.” Linh Tôn lạnh nhạt nói: “Lo tập trung chuẩn bị cho Đại Hội Anh Tài Đỉnh Cấp.”
“Đồ nhi tuân lệnh.”
Lâm Khôn và Ninh Vũ ôm quyền hành lễ rồi xoay người rời đi.
Thạch điện đen tuyền đứng lặng lẽ trên mặt đất, cổ xưa, mênh mông, xa xăm, như thể đã tồn tại từ khi thưở sơ khai.
Trên bầu trời.
Lâm Khôn và Ninh Vũ ngoái đầu nhìn lại.
Cung điện trở nên nhạt dần, cảnh tượng xung quanh cũng bắt đầu trở nên nhạt màu, bao trùm một khu vực cả vạn dặm xung quanh.
“Nghe nói khu vực này rất đặc biệt, là một cột mốc không gian, có thể mở ra cánh cửa đi tới thế giới khác.”
Ninh Vũ nói khẽ.
Lâm Khôn nhíu mày: “Chuyện này là thật hay giả, có lẽ chỉ sư tôn mới biết được.”
Hai người nhìn khu vực này thật lâu.
Sau một lúc bằng thời gian uống hết nửa tách trà.
Bọn họ cùng nhau rời đi, biến mất không thấy tăm hơi.
…