Chương 1216: Hiển Thánh đỉnh phong, Xích Nguyệt Hiển Thánh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Hừ!”
“Vô tri!”
“Bản Thánh đã đầu quân cho Thiên tộc tại núi Huyền Không từ lâu, nếu không, các ngươi cho rằng ta thành Thánh bằng cách nào? Còn không phải vì tiến vào đại điện Lôi Trì rồi mới có thể độ kiếp.”
“Bây giờ Thiên Bi đã hủy, các ngươi đừng hòng đi vào núi Huyền Không, cho dù tới cũng chỉ có đường chết.”
“Ha ha ha!”
Tiếng cười điên cuồng của Âm Như Dung vang vọng khắp Thần Châu.
Người của các thế lực lớn nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi kịch liệt.
Nhất là Tuyết Nhạn – Thánh Chủ Băng Tuyết Thánh Địa – người từng là tỷ muội tốt của nàng ta, vẻ mặt lúc này còn chấn động hơn bất cứ ai.
“Âm Như Dung phản bội Thần Châu?”
Trong mắt Tuyết Nhạn, Âm Như Dung cho dù hẹp hòi, bồng bột, nhưng còn chưa đến mức phản bội Thần Châu.
Ai ngờ được Âm Như Dung lại đi tới bước này.
Không chỉ Tuyết Nhạn chấn động mà người của các thế lực lớn cũng không thể tin nổi, nhưng cho dù thế nào, việc Âm Như Dung phản bội đã là sự thật.
Do chính Âm Như Dung nói ra.
Nếu không phải nàng ta đã phản bội Thần Châu từ lâu thì làm sao có thể đi vào đại điện Lôi Trì, độ kiếp thành Thánh mà mọi người không ai hay biết?
Lúc này, tất cả mọi người đều bất chợt hiểu ra.
“Cái tên phản đồ nhà ngươi, ngươi sẽ không được hết yên lành.”
Rất nhiều chủ nhân các thế lực bắt đầu cao giọng quát mắng.
Âm Như Dung không để bụng, thản nhiên nói: “Cứ mắng cho thỏa thích đi, chẳng bao lâu nữa, Thiên tộc tấn công đại lục Thần Châu, tất cả các ngươi đều phải chết, ha ha ha!”
Nàng ta, cuối cùng vẫn cất lên tiếng cười của nhân vật phản diện.
Sự phản bội của Âm Như Dung nhanh chóng dấy lên sóng to gió lớn tại Thần Châu.
Người từ các thế lực lớn không ngừng khiển trách.
Các trưởng lão Thiên Diệu Thánh Địa đều tức đến độ hộc máu, không ngờ Thánh Chủ nhà mình lại đi làm phản đồ.
“Trục xuất Âm Như Dung khỏi Thiên Diệu Thánh Địa!”
“Đốt trạch viện của ả.”
“Phá tượng của ả.”
Tất cả các trưởng lão của Thiên Diệu Thánh Địa đều nhao nhao lên tiếng.
Sau nửa canh giờ.
Tại Thiên Diệu Thánh Địa, tất cả mọi đồ vật từng được Âm Như Dung sử dụng đều bị tiêu hủy, ngay cả danh phận chủ nhân thánh địa cũng bị các trưởng lão đồng lòng tước bỏ.
Hiện tại, một vị Tứ Chuyển Chuẩn Thánh tuổi tác đã cao được chọn làm Thánh Chủ lâm thời của Thiên Diệu Thánh Địa.
Phiêu Miểu tông.
Lưu Phong bị thương nặng, gần như bỏ mạng.
Lúc đó, cho dù y dốc hết sức lực ra tay để bảo vệ Thiên Bi, nhưng vẫn thất bại, trúng thương tích khó khôi phục.
Trên đài ngọc.
Nhan Như Ngọc đứng một bên, không ngừng rót sinh mệnh chi lực cho Lưu Phong.
Nhưng Nhan Như Ngọc chỉ là Thần Nguyên cảnh đỉnh phong, Lưu Phong lại là Tứ Chuyển Chuẩn Thánh, chênh lệch quá lớn.
Cho dù thực lực của Nhan Như Ngọc rất mạnh, nhưng lúc nay cũng chỉ có thể đảm bảo cho sinh mệnh lực của Lưu Phong không tiêu tan mà thôi.
Muốn khôi phục, quá mức khó khăn.
“Đừng hoảng, để chúng ta!”
Chân Long Cổ Thánh và Tinh Hà Thánh Nhân cùng nhau đi tới, mỗi người phóng ra một luồng Thánh Cảnh bản nguyên, bay vào giữa trán Lưu Phong.
Thương thế của Lưu Phong nhanh chóng khôi phục, cộng thêm sinh mệnh chi lực của Nhan Như Ngọc, không đến một khoảng thời gian đủ để uống hết chén trà nhỏ, y đã đứng dậy được.
“May quá còn sống!”
Lưu Phong khiêng kiếm sắt, nhìn thân thể đã hoàn toàn không còn vết thương, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Đa tạ hai vị Thánh cảnh tiền bối.”
Lưu Phong phủi sạch bụi bặm trên người, chắp tay cảm tạ Chân Long Cổ Thánh và Tinh Hà Thánh Nhân.
"Đó là ngươi mạng lớn."
Hai vị Thánh cảnh không hề kể công.
Cho đến lúc này, Cung Thanh Thu mới có thời gian chú ý những chuyện khác, nhớ tới mấy chục khu vực phong ấn của chủng tộc viễn cổ bị Âm Như Dung đánh nát, sắc mặt dần trở nên khó coi.
“Những chủng tộc viễn cổ kia đều đã bị diệt tộc rồi, lần này phải làm sao đây?”
Cung Thanh Thu than nhẹ một tiếng.
Không bảo vệ được chủng tộc viễn cổ, nàng không còn mặt mũi nào mà nhìn Diệp Phong.
Tửu Cuồng sầu não nói: “Tiềm thức của ta nói cho ta biết, những chủng tộc viễn cổ này rất quan trọng, nếu diệt tộc triệt để thì hậu quả khó mà lường được.”
“Nhưng hẻm núi bọn họ sinh sống cũng hủy rồi, có lẽ không ai còn sống.”
Thanh Sam Kiếm Tổ nhún vai bất lực.
“Đều tại Âm Như Dung, nhất định phải giết ả!” Tửu Cuồng nổi giận, tóc tai bay loạn, như một tên điên.
“Thiên Bi cũng hỏng rồi, cho dù chúng ta muốn xông tới núi Huyền Không cũng không được, đáng sợ hơn là Thiên tộc núi Huyền Không mạnh hơn chúng ta nhiều, nếu bọn họ ra tay, chúng ta chắc chắn không chịu nổi.”
Trong đám người, chợt vang lên tiếng lẩm bẩm của Vương Bình An.
Trong khoảnh khắc.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị Độc Nãi Vương này.
“Ôi!”
Nhận ra cái miệng quạ đen của mình vừa mới nói gở, Vương Bình An vội vàng đưa tay bịt miệng lại, nhưng vẫn thấy được bất an nồng đậm trong mắt mọi người.
…
Núi Huyền Không.
Thiên Mệnh Nữ Hoàng từ từ mở mắt.
“Nữ Hoàng, ngài phải làm chủ cho thiếp thân!”
Còn chưa nghe xong đã bị một bản mặt bị đánh thành đầu heo lao tới, khiến con ngươi Thiên Mệnh Nữ Hoàng co chặt lại, vung tay lên đánh theo bản năng.
“Bịch!”
Cái tát này suýt nữa đánh nổ Âm Như Dung.
“Nữ Hoàng, là ta!”
Âm Như Dung vùng vẫy trong hồ sen, khóc ầm lên.
Thiên Mệnh Nữ Hoàng nhìn Âm Như Dung, suy nghĩ thật lâu mới nhận ra đây là ai, lập tức biến sắc, vội vàng chữa thương cho nàng ta.
Nửa canh giờ sau.
Âm Như Dung đã khôi phục thương thế, nằm trong lòng Thiên Mệnh Nữ Hoàng, nhìn nàng ta bằng ánh mắt thâm tình.
“Yên tâm, bản Hoàng sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”
Đôi môi Âm Như Dung hé mở.
Trên mặt nàng ta tỏa ra ánh sáng tràn ngập tự tin.
Qua mấy tháng bế quan, mặc dù nàng ta chưa đột phá Thiên Thánh, nhưng cũng sắp rồi.
Bây giờ thức tỉnh, chính là để độ kiếp phá cảnh.
“Nữ Hoàng!”
Lúc này, có ba người chậm rãi đi tới, trên thân đều phóng ra khí tức mạnh mẽ.
Người đi đầu không hề thua kém Thiên Mệnh Nữ Hoàng.
Gã là một vị Hiển Thánh đỉnh phong.
“Xích Nguyệt Hiển Thánh, cuối cùng ngươi cũng thức tỉnh rồi.” Thiên Mệnh Nữ Hoàng ôm Âm Như Dung, vẻ mặt lạnh nhạt, nói với vị Hiển Thánh đỉnh phong thân mặc trường bào đỏ thẫm, đầu đội ngọc quan kia.