Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1217 - Chương 1217 - Diệp Phong Trở Về

Chương 1217 - Diệp Phong trở về
Chương 1217 - Diệp Phong trở về

Chương 1217: Diệp Phong trở về

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Nữ Hoàng có nhiệm vụ giao cho thuộc hạ?”

Xích Nguyệt Hiển Thánh chắp tay hỏi.

Thiên Mệnh Nữ Hoàng nhìn Âm Như Dung đã khóc thành vũng nước bên cạnh, cười gằn:

“Tới đại lục Thần Châu, tùy ý tấn công, nhất là những chủng tộc viễn cổ bị phong ấn dưới lòng đất, tốt nhất là giết sạch toàn bộ… sau đó lại điều khiển phân thân san bằng Phiêu Miểu tông.”

“Nhớ kỹ, giết được bao nhiêu thì cứ giết bấy nhiêu.”

Xét tới bài học thê thảm lần trước, có cường giả thần bí ra tay giết chết Hiển Thánh của Thiên tộc, Thiên Mệnh Nữ Hoàng không dám bảo Xích Nguyệt Hiển Thánh dùng chân thân tới Phiêu Miểu tông.

"Tuân mệnh!"

Xích Nguyệt Hiển Thánh gọi hai vị Nhập Thánh cảnh bên cạnh, đang định tiến vào đại lục Thần Châu.

“Chờ chút!”

Hai tay Thiên Mệnh Nữ Hoàng bấm pháp quyết, ngưng thụ lá chắn thiên đạo, bao trùm quanh người Xích Nguyệt Hiển Thánh và hai người kia, như một bộ chiến giáp trong suốt.

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Xích Nguyệt Hiển Thánh xé rách hư không, giáng xuống không trung trên đại lục Thần Châu.

Nhìn núi sông hùng vĩ bên dưới, gã nhe nanh cười, đứng giữa hư không, bắt đầu thi triển thần thông.

Gã là Hiển Thánh đỉnh phong, đã khống chế được dị tượng thiên địa.

“Ầm ầm…”

Xích Nguyệt Hiển Thánh thi pháp, thiên địa linh khí khắp Thần Châu đều như đang sôi trào, mây mù cuồn cuộn, khí thể mênh mông.

Phiêu Miểu tông, cửu đại thánh địa, ngũ đại cấm khu, chín dãy núi lớn cùng với vô số khu vực khác, giờ phút này đều bị kinh động.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, đều có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo của một người mặc áo bào đỏ đang đứng trên không trung.

Như thể gã có vô số phân thân.

Cứ cách mấy tỷ dặm lại có một cái.

Mỗi một phân thân đều cao tới vạn dặm, sau lưng đều xuất hiện núi sông hùng vỹ, vũ trụ tinh không, vô số thiên địa dị tượng của cường tộc.

Khí tức diệt thế bỗng chốc nổ tung.

“Đám oắt Thần Châu, sợ chưa?”

“Ta chính là Xích Nguyệt Hiển Thánh của Thiên tộc, hôm nay, bản Thánh hiển hóa thiên địa dị tượng kinh khủng tại các nơi Thần Châu chính là muốn cho các ngươi một bài học nhớ đời!”

Xích Nguyệt Hiển Thánh nhe nanh cười, lời nói truyền khắp Thần Châu.

Phiêu Miểu tông.

Lúc này, ngay cả cường giả mạnh như Chân Long Cổ Thánh và Tinh Hà Thánh Nhân cũng cảm nhận được áp lực kinh khủng.

Hiển Thánh, bọn họ đánh không lại!

Đối mặt với chiêu số dốc hết toàn lực đến từ Xích Nguyệt Hiển Thánh, toàn bộ các thế lực lớn của Thần Châu đều rơi vào tuyệt vọng sâu thẳm.

Một vài thánh địa lẳng lặng kích hoạt đại trận hộ tông.

Núi Huyền Không.

Thiên Mệnh Nữ Hoàng chậm rãi đứng dậy, nói:

“Thực lực của Xích Nguyệt Hiển Thánh rất mạnh, không thua gì ta, có hắn ra tay, cho dù Phiêu Miểu tông có chỗ dựa thần bí cũng không thoát khỏi kết cục bị xóa sổ. Ngươi cứ từ từ thưởng thức, bản Hoàng phải đi độ kiếp, đột phá Thiên Thánh cảnh.”

Dứt lời, Thiên Mệnh Nữ Hoàng bay về phía xa.

“Ầm ầm…”

Không lâu sau, tiếng sấm nặng nề đã vang lên, mây kiếp xuất hiện, bao trùm cả núi Huyền Không.

Âm Như Dung dời mắt, nhìn về phía đại lục Thần Châu, nụ cười dần trở nên biến thái.

“Phiêu Miểu tông, các ngươi xong đời rồi!”

Đại lục Thần Châu.

Xích Nguyệt Hiển Thánh quan sát thấy biểu cảm sợ hãi trên mặt hàng trăm triệu sinh linh Thần Châu, ánh mắt lạnh lẽo tuyệt tình.

"Chết đi, chết hết đi!"

Khóe miệng của gã khẽ nhếch, cười gằn.

“Phù!”

Đúng lúc này, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, ý đồ thiêu đốt Xích Nguyệt Hiển Thánh, lại bị lá chắn thiên đạo quanh thân gã ngăn chặn.

Không bao lâu, lửa tự động dập tắt.

"Trấn!"

Cuối cùng, Xích Nguyệt Hiển Thánh cũng bắt đầu phát uy.

Thiên địa dị tượng hiển hóa tại các nơi khắp đại lục Thần Châu bỗng chốc bùng nổ, như nước lũ cuồn cuộn chảy ào xuống mặt đất.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

“Xong rồi!”

“Chúng ta thật sự không sống nổi qua kiếp nạn này.”

Mọi người mất hết can đảm.

Ngay cả người của các đại thánh địa cũng đều mang vẻ mặt nghiêm trọng nặng nề.

Bọn họ có đại trận cấp Thánh bảo vệ thánh địa, nhưng nếu sinh linh những nơi khác trong Thần Châu đều bị tiêu diệt, như vậy thánh địa cũng mất đi sự ưu tú của mình – là nơi sản sinh ra những thiên tài kiệt xuất, nghe thôi đã không chịu nổi.

Huống chi, trận pháp thánh địa chưa chắc đã có thể chịu được!

“Ta không muốn chết!”

Tại một khu vực nào đó.

Vô số sinh linh không cam lòng mà gào thét, bị dòng lũ cuốn đi, mặt đất như bị quật lên mấy chục thước.

Hàng trăm triệu sinh linh, bỗng chốc tan thành mây khói.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp các nơi trong Thần Châu.

Phiêu Miểu tông/

Mọi người nhìn thấy dòng lũ nghênh ngang càn quét kia, trên mặt ai nấy đều không giấu nổi vẻ không cam tâm mãnh liệt.

“Thề chết không lui!”

Tất cả dốc sức ra tay.

Nhưng kể cả Lưu Phong, Chân Long Cổ Thánh, Tinh Hà Thánh Thủ, tất cả các đỉnh cấp cường giả liên thủ đánh ra một kích, nhưng vẫn không cách nào đánh tan dòng lũ đang ập xuống.

“Xong rồi!”

Các đệ tử Phiêu Miểu tông mặt mày bi thương.

Dưới bình nguyên Ngạnh Mộc.

Viễn Cổ Thánh Thần Bá Hoàng thở dài một tiếng, chuẩn bị mạo hiểm bại lộ thân phận mà ra tay.

“Ấy!”

Nhưng cảm giác nhạy bén của ông lập tức phát hiện được bầu trời Thần Châu đang phát sinh biến hóa quỷ dị.

“Ầm ầm!”

Vô số tia chớp nháy lên trong không trung, cả bầu trời đều đang vặn vẹn, tạo thành một dị tượng vòng xoáy bảy màu siêu cầu bao trùm khắp toàn bộ Thần Châu.

“Ầm!”

Dị tượng mà Xích Nguyệt Hiển Thánh thi triển như bị hồng thủy quét qua, bỗng chốc trở nên tán loạn.

“Chuyện gì?”

Gã biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại.

Không chỉ gã mà toàn bộ sinh linh Thần Châu cũng đang nhìn lên dị tượng vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời.

Mắt trần có thể thấy.

Trung tâm vòng xoáy có ba tia sáng vụt qua, lơ lửng trên không trung cao trăm triệu dặm, vô số vầng sáng tự động hội tụ.

Ba thân ảnh quen thuộc dần dần hiện hình.

Mọi người nhìn thấy chàng thanh niên tướng mạo tuấn dật, thân hình thẳng tắp đứng đầu, ai nấy đều kích động đưa tay che miệng.

"Thiên thần... Diệp Phong!"

"Là hắn!"

“Chưởng môn Phiêu Miểu tông, Diệp Phong!”

“Còn có Thánh Phi.”

“Bọn họ về rồi!”

Vô số người ra sức đập thật mạnh vào trán mình, sau khi xác định bản thân không hề nằm mơ thì vui đến phát khóc.

Chẳng biết từ lúc nào.

Diệp Phong đã trở thành biểu tượng tinh thần cho tất cả mọi người tại Thần Châu.

Nơi nào có hắn thì vĩnh viễn không có gì phải sợ hãi.

Dưới lòng đất bình nguyên Ngạnh Mộc.

“Cuối cùng thằng nhóc này cũng về rồi. Ồ! Khí tức của hắn… còn mạnh lên nhiều như vậy, trong thân thể còn có lạc ấn thần văn sức mạnh mà bản Hoàng sáng tạo!”

“Nói vậy, hắn đã tìm được thi hài của mình rồi?”

Viễn Cổ Thánh Thần Bá Hoàng cảm nhận được khí huyết mênh mông cuồn cuộn và luồng sức mạnh mênh đại đến từ Diệp Phong, cực kỳ kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment