Chương 1218: Giải trừ lá chắn, thần uy vô địch
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Phiêu Miểu tông.
Các đệ tử nhìn thấy hình bóng Diệp Phong, thi nhau bật khóc.
Chưởng môn về rồi!
Núi Huyền Không.
“Diệp Phong trở về rồi? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể, rõ ràng hắn đã bị Nữ Hoàng trục xuất, sao có thể trở về?”
Âm Như Dung sợ tái mặt.
Nàng ta luôn vô cớ có cảm giác tim đập nhanh trước người đàn ông cường đại này, chỉ hận không thể lập tức cách hắn thật xa.
Trên bầu trời.
Trong lúc thế nhán còn đang phấn chấn vì sự trở về của Diệp Phong thì Diệp Phong cũng đang tiếp nhận tin tức phản hồi từ thiên đạo tàn niệm, nắm bắt tình hình đại lục Thần Châu mấy tháng nay.
Chủng tộc viễn cổ xuất thế.
Các thế lực lớn xung đột.
Phiêu Miểu tông ra mặt hòa giải.
Âm Như Dung ra tay xóa sổ mấy chục cổ tộc, bị Chân Long Cổ Thánh và Tinh Hà Thánh Nhân đánh cho mặt mũi bầm dập, sau đó cướp đoạt Thiên Bi, trốn vào núi Huyền Không.
Xong tới hôm nay, Xích Nguyệt Hiển Thánh ra tay.
Hàng trăm triệu sinh linh bỏ mạng.
…
Tiêu hóa hết những tin tức trên, tay Diệp Phong nhịn không được mà siết chặt, không gian xung quanh bị sức mạnh cuồng bạo bao trùm, xé nát không gian, để lộ không gian thứ nguyên màu đen.
Hắn đứng đó.
Sau lưng là một khoảng không màu đen đáng sợ.
Từng cơn sóng sức mạnh sắc bén truyền ra, phút chốc đã bao phủ khắp đại lục Thần Châu, ngay cả Hải tộc dưới biển sâu cũng có thể cảm nhận được luồng khí thế diệt thế vô địch kia.
“Âm Như Dung… Nộp mạng cho ta!”
Diệp Phong giận dữ quát lên.
Chỉ là sóng âm nhưng chấn động mà nó tạo ra đã khiến hai vị Nhập Thánh cảnh đứng sau Xích Nguyệt Hiển Thánh xa xôi tê cả da đầu.
“Diệp Phong, muốn giết ta? Ngươi phải làm rõ tình cảnh của mình trước đã.”
Âm Như Dung hét lên.
“Tình cảnh?” Diệp Phong xoay người, nhìn về phía Xích Nguyệt Hiển Thánh khí thế hung hăng, chỉ vào gã: “Ngươi đang nói tới tên phế vật này?”
"Thằng nhãi ranh, cuồng vọng!"
Bị chỉ thẳng mặt bảo là quái vật ngay trước hàng trăm triệu sinh linh Thần Châu, Xích Nguyệt Hiển Thánh tức khắc nổi trận lôi đình.
“Chư Thiên Dị Tượng, Trấn!”
Xích Nguyệt Hiển Thánh nén giận kết ấn, phía sau có vô số dị tượng hiện lên.
Sóng gió cuồng nộ.
Tinh không vũ trụ bao la.
…
Đại quân dị thú thượng cổ cuồng bạo.
Chúng tập hợp thành một biển dị tượng, cuốn theo uy lực diệt thế, như một chiếc cối xay nghiền nát thiên địa, lao về phía Diệp Phong.
“Nói ngươi là phế vật thôi mà đã nhảy dựng lên?”
Diệp Phong lạnh lùng nói.
Hắn để Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu đứng yên tại chỗ, còn hắn thì thân thể nhoáng lên một cái, xuất hiện tại không trung phía trên biển dị tượng.
Một chưởng, trùng điệp nện xuống.
“Bịch!”
Biển dị tượng mà Xích nguyệt Hiển Thánh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo tức khắc nổ tung, rơi lả tả xuống Thần Châu như một cơn mưa sao băng.
Diệp Phong lại đánh ra một chưởng.
Sao băng chưa kịp chạm đất đã vỡ nát giữa không trung.
Như một màn bắn pháo hoa chói lọi rực rỡ trên không trung Thần Châu, lộng lẫy lóa mắt.
“Ngươi… sao thân thể của ngươi lại cường đại như vậy?”
Trong lòng Xích Nguyệt Hiển Thánh chấn động không gì sánh nổi.
Đòn này đã dốc hết toàn bộ sức mạnh của gã, nhưng lại bị hóa giải bởi một bàn tay của Diệp Phong, thật sự không thể tin nổi.
“Chết!”
Diệp Phong như bị lửng mật nhập xác, ra tay tàn nhẫn, không cần nói nhiều, cứ thể tung người nhảy lên, nắm đấm sáng chói nện thẳng vào lồng ngực Xích Nguyệt Hiển Thánh, lá chắn thiên đạo cũng không bảo vệ nổi.
“Phù” một tiếng.
Lòng bàn tay Diệp Phong xuất hiện một ngọn lửa, bao quanh Xích Nguyệt Hiển Thánh đang bị thương nặng.
“Ta có lá chắn thiên đạo, ngươi không giết được ta!”
Mặt mày Xích Nguyệt Hiển Thánh đầy hốt hoảng, muốn xoay người bỏ trốn.
“Giải trừ bình chướng!”
Diệp Phong vươn tay, lòng bàn tay xuất hiện Thiên Mệnh bảo Châu, một luồng khí tức kỳ dị hóa thành hư không, xóa bỏ khôi giáp lá chắn thiên đạo của Xích Nguyệt Hiển Thánh, để đạo hỏa bao phủ lấy gã.
“Lá chắn thiên đạo của ta, không!”
Xích Nguyệt Hiển Thánh vừa kinh ngạc vừa giận dữ, chỉ một khắc sau đã bị đạo hỏa nóng rực nuốt chửng, thân thể hóa thành tro tàn.
“Đây là Hiển Thánh đỉnh phong đấy, cứ thế mà chết sao?”
“Hzzz!”
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, giống như nằm mơ.
“Cái này…” Thấy cảnh này, Âm Như Dung bị dọa sợ hãi ngồi bệt xuống cạnh hồ sen, vẻ mặt hoảng loạn tột độ.
“Trốn!”
Hai gã Nhập Thánh cảnh Thiên tộc còn lại tức khắc bỏ chạy.
“Ha ha, các ngươi cũng muốn đi, nhận một gậy của ta!” Hồ Phi Phi tiến vào hình thái chiến đấu tầng thứ hai, một gậy giáng xuống.
Xa xa, Diệp Phong quét tay một cái, giải trừ lá chắn thiên đạo của hai vị Nhập Thánh cảnh này, khiến lực phòng ngự của bọn họ giảm mạnh.
Sau một khắc.
Hỗn Nguyên Côn giáng xuống, đánh hai gã thành bột phấn.
Diệp Phong lại ra tay một lần nữa, dùng đạo hỏa thiêu đốt bọn họ thành tàn tro, hoàn toàn bỏ mạng.
Từ đó, mối nguy của Thần Châu đã bị đẩy lùi.
Diệp Phong không để ý tới đám người đang chấn động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cách hàng trăm vạn dặm hư không, đối mặt với Âm Như Dung tại núi Huyền Không.
“Tiếp theo, đến lượt ngươi rồi!”
Lời này dọa cho Âm Như Dung toàn thân run rẩy.
Nàng ta ngã lộn nhào, khó khăn lắm mới đứng dậy được, cách núi Huyền Không và bình chướng Thần Châu, cười nhạo:
“Diệp Phong, ngươi cũng chỉ được cái mạnh mồm mà thôi, giữa núi Huyền Không và đại lục Thần Châu có bình chướng Thánh Tôn để lại, ngay cả Thiên Thánh cũng không phá nổi, ngươi không có Thiên Bi mà cũng đòi qua đây?”
“Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
"A ha ha ha!"
Âm Như Dung cười to.
Không phải nàng ta không có linh bảo truyền tống về núi Huyền Không, sở dĩ nàng ta phải bất chấp nguy hiểm dùng phân thân xâm nhập Phiêu Miểu tông cướp đoạt Thiên Bi chính là để hủy vật này đi.
Bây giờ, không còn Thiên Bi, Diệp Phong đừng mơ tới núi Huyền Không truy sát nàng ta.
“Thực lực của ngươi mạnh thì thế nào?”
“Không tới được núi Huyền Không, ngươi không có cách nào giết ta.”
“Vả lại, ngươi dám đến núi Huyền Không, không sợ Thánh Tôn thức tỉnh, một chưởng đập chết ngươi sao?”
Âm Như Dung cực kỳ phách lỗi.
Diệp Phong vẫn đứng yên, cầm Thiên Mệnh Bảo Châu, nói với Thiên Đạo Linh Hầu cách đó không xa: “Tiểu hầu, theo ta xông tới núi Huyền Không, chém cái đầu chó của Âm Như Dung xuống.”
“Vâng ạ!”
Thiên Đạo Linh Hầu nhảy lên vai Diệp Phong, hai tay bấm pháp quyết, cảm ứng núi Huyền Không trong vô định.
Nó sinh ra tại núi Huyền Không.
Đối với Thiên Đạo Linh Hầu, đó là quê hương quen thuộc không gì sánh bằng, cho dù có bình chướng ngăn cách, nó vẫn cảm ứng được.