Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239 - Đêm Trừ Tịch, Tặng Lễ Vật

Chương 1239 - Đêm trừ tịch, tặng lễ vật
Chương 1239 - Đêm trừ tịch, tặng lễ vật

Chương 1239: Đêm trừ tịch, tặng lễ vật

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trung Châu, Cái Thế Thánh tông.

"Chiến lực của Diệp Phong đã đạt tới cảnh giới Thiên Thánh."

"Mạnh quá."

Các đệ tử của Cái Thế Thánh tông thán phục không thôi.

Đừng nhìn trước kia Diệp Phong xếp hạng một ngàn linh ba, nhưng theo mọi người thì chiến lực của hắn cũng chỉ thế mà thôi, không phải đối thủ của Thiên Thánh.

Nhưng mọi chuyện giờ đã khác.

Hắn bước vào hạng một ngàn!

Đây là Chiến lực Thiên Thánh chân chính!

Trên bầu trời.

Đại trưởng lão Cái Thế Thánh tông nhìn thấy hạng của Diệp Phong, khóe miệng co rút, phất tay áo bỏ đi.

Trước kia, lão ta rất coi thường Diệp Phong, cảm thấy đối phương là ngụy thiên đạo, không đáng giá nhắc tới.

Nhưng ai biết, thằng hề lại là lão ta!

Thiên Châu, Thôn Thiên Ma Tông.

"Tên Diệp Phong chết tiệt này, hắn không chỉ còn sống, thực lực còn tăng lên, đạt tới cảnh giới Thiên Thánh."

Kim bào Thiên Thánh tức giận vỗn bàn.

Trong đầu ông ta hiện ra tướng mạo của Diệp Phong ông ta phát hiện, áp lực đối phương mang đến cho ông ta đang ngày càng gia tăng.

"Nhất định dốc hết sức tìm được Thần Châu!"

Kim bào Thiên Thánh nhanh chóng phái vô số cường giả ra trận, tiến vào mỗi một đại thế giới sưu tầm tin tức của Thần Châu và Diệp Phong.

Thiên Châu, Thánh Linh tông.

"Diệp Phong bước vào một ngàn hạng cao nhất rồi!" Thánh tử Lâm Khôn kinh ngạc, mặt đầy kính ý.

"Hắn còn sống!" Thánh nữ Ninh Vũ mừng rỡ.

So với thực lực của Diệp Phong, nàng quan tâm tới tánh mạng của Diệp Phong hơn, biết được đối phương vẫn còn sống, trong lòng Ninh Vũ ngọt như vừa ăn mật.

"Cái cô nàng hoa si này!"

Thánh tử Lâm Khôn thấy Ninh Vũ nắm chặt mười ngón tay đặt dưới cằm, bất đắc dĩ lắc đầu.

...

Thần Châu, Phiếu Miểu Tông.

Diệp Phong đứng trên quảng trường tông môn, nhìn các đệ tử đang giăng đèn kết hoa khắp nơi, trên mặt không khỏi lộ nét cười.

"Chưởng môn!"

"Chưởng môn, trừ tịch vui vẻ!"

Các đệ tử nhìn thấy Diệp Phong, nhao nhao ngừng công việc trong tay, hành lễ với hắn.

"Ừ, tiếp tục cố gắng."

Diệp Phong vỗ vỗ bả vai các đệ tử, bày tỏ cổ vũ.

"Lại là trừ tịch nữa rồi, tối nay trơi qua, ngày mai là có thể tiếp tục tuyển nhận đệ tử mới."

Diệp Phong đi đến chỗ không người, nhịn không được nở nụ cười.

Hắn đã chờ mong ngày này rất lâu rồi.

Lúc Diệp Phong quay về Thần Châu, đã gần cuối năm.

Mà ngày hôm nay, đúng là trừ tịch.

Các đệ tử đang giăng đèn kết hoa, trang trí cho cả Phiếu Miểu Tông, còn có người nghiêm túc dọn dẹp vệ sinh, bảo đảm tông môn gọn gàng sạch sẽ, thanh thản vui mắt.

Ngay cả các linh thú và Hồ Đại Hồng cũng đang bận rộn.

Trong bếp Phiếu Miểu Tông.

Lý Kiều Kiều, Bạch Hàn Lâm và mấy trăm vị linh trù, đang làm thức ăn cho tất cả mọi người Phiếu Miểu Tông, mùi hương nức mũi.

Tiểu Bạch Hồ, Long Ưng móng sắt và các linh thú khác phụ trách bưng thức ăn.

"Không được ăn vụng đâu đó!"

Lý Kiều Kiều đặt đồ ăn lên móng vuốt của Tiểu Bạch Hồ, nghiêm túc dặn dò một câu.

"Ừm, ừm!"

Tiểu Bạch Hồ liên tục gật đầu, đắt đội ngũ bưng thức ăn, bưng mấy vạn đĩa thức ăn đến quảng trường tông môn, đặt lên trên bàn tròn Thạch Lỗi đã dọn sẵn từ lâu.

Bàn tròn của Phiếu Miểu Tông đủ cho tám người.

Trên quảng trường.

Hạ Văn Văn chỉ vào một cái bàn nhỏ bên cạnh, chu môi, hai tay chống nạnh, nũng nịu nói:

"Muội không muốn ngồi bàn dành cho trẻ con đâu!"

Mọi người nghe vậy, cười ầm lên.

Cơ Tử Linh mềm giọng cười nói:

"Tiểu sư muội, cả Phiếu Miểu Tông chúng ta chỉ có một mình muội là trẻ con thôi à, bất kể muội ngồi ở đâu, thì đó cũng là bàn dành cho trẻ con."

Hai mắt Hạ Văn Văn hết sức linh động, có vẻ tinh nghịch đáng yêu: "Vậy thì hay rồi, muội sẽ ngồi chung với mọi người."

Mọi người vui vẻ hơn nữa.

Định biến bọn họ thành trẻ con hết hay sao.

"Lại ngồi cạnh ta."

Giọng nói trong trẻo truyền đến, sắc mặt mọi người nghiêm lại, nhìn qua bên kia, khom người ôm quyền.

"Tham kiến chưởng môn!"

Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, bên hông treo đầy các loại phúc túi, khẽ gật đầu với mọi người, nói: "Muốn ngồi thì ngồi ở đó, ngồi đi!"

Diệp Phong dứt lời, ngồi lên chủ vị.

Hạ Văn Văn vui vẻ nhào tới, ngồi bên cạnh Diệp Phong, những người ngồi cùng bàn toàn là cường giả đỉnh cấp như Thiên Đạo Linh Hầu, Hồ Phi Phi, Lưu Phong, Tửu Cuồng.

"Đồ ăn đã lên đủ rồi!"

Lý Kiều Kiều, Bạch Hàn Lâm và các vị linh trù đích thân đặt những đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn.

"Rượu cũng đến rồi đây."

Long Thiên Tinh và Kiều Giai Hi cõng hai vò rượu khổng lồ trên lưng, bên trong là rượu thuốc Long Nhân tộc mới vừa nhưỡng thành.

"Muốn uống hết một mình!"

Tửu Cuồng nhìn thấy hai vò rượu to này, phun đầu lưỡi ra, hai mắt mở to, cứ như sắp nhảy hẳn lên miệng vò uống rượu vậy.

"Có rượu có đồ ăn, cũng phải có trà."

Lúc này, Diệp Phong mở miệng nói, khẽ cong ngón tay, một trăm lá trà Thất Thải Ngộ Đạo bay vào trong ấm trà khổng lồ, trong đó rót đầy thánh thủy trong linh trì, dùng đạo hỏa nấu sôi.

Hương trà lan tỏa khắp bốn phía, mọi người không khỏi cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Cây trà Thất Thải Ngộ Đạo hiếm thấy bên ngoài, nhưng trong Phiếu Miểu Tông thì thỉnh thoảng sẽ được uống, mọi người hết sức tự hào vì điều này.

Lúc này, Diệp Phong đứng lên.

Hắn vung tay lên, hơn một trăm cái phúc túi treo trên người bay lên trời, rơi xuống trước mặt đám người Mặc Oanh, Thanh Sam Kiếm Tổ, Cung Thanh Thu, Bình Đầu ca.

"Các ngươi bước lên thần bảng sức mạnh, đây là lễ vật đặc biệt hàng năm."

Diệp Phong nói: "Mở ra xem thử đi!"

"Đa tạ chưởng môn!" Long Thiên Tinh rất là tò mò, mở túi phúc ra, một luồng ánh sáng bảy màu tức thì bừng lên.

"Trời ạ!"

"Là một lá trà Thất Thải Ngộ Đạo!"

"Hóa ra, bước lên thần bảng sức mạnh còn có khen thưởng này!"

Các đệ tử thấy thế, hết sức hâm mộ, âm thầm thề, nhất định phải cố gắng tu hành, sớm ngày bước lên lực lượng thần bảng.

Lá trà Ngộ Đạo không nhất định phải dùng để hãm trà.

Cho dù chỉ đặt trong túi phúc, mang theo bên người, cũng có thể giúp bản thân mình chìm trong Thất Thải Thần Quang, có tác dụng giúp con người tỉnh táo hơn, cũng có thể gia tăng một chút ngộ tính.

Một lá trà Thất Thải Ngộ Đạo, còn quý giá hơn cả linh bảo!

Nhìn vẻ hâm mộ trên mặt các đệ tử khác, Diệp Phong cười cười, cao giọng nói:

"Đó là lễ vật đặc biệt."

"Trừ tịch năm nay, bản chưởng môn chuẩn bị lễ vật cho tất cả mọi người, xem như một chút tấm lòng của ta.”

Diệp Phong nói xong, ý niệm khẽ động.

Bầu trời đột nhiên bị xé rách.

Trong phút chốc, thiên hoa giáng thế.

Trước mặt mỗi một người, đều có một chiếc túi phúc màu vàng.

Bình Luận (0)
Comment