Chương 1240: Tuyển đệ tử đời thứ tư
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Có thể mở ra xem." Diệp Phong nói.
Các đệ tử hết sức vui vẻ, sau đó xoa hai tay vào nhau, mở túi phúc màu vàng chỉ to bằng lòng bàn tay trước mặt ra.
Bên trong có ba thứ.
"Trời ạ!"
"Ta có một viên linh thạch cực phẩm, một lá truyền tống phù có thể định hướng truyền tống ngàn dặm, còn có một cái ấn phù đặc biệt, cũng không biết là dùng để làm gì."
"Của ta cũng vậy.”
"Ta cũng vậy nè!"
Các đệ tử mở túi phúc ra, thấy những thứ bên trong, kích động đến run người.
Không nói đến truyền tống phù và ấn phù đặc biệt.
Chỉ riêng một viên linh thạch cực phẩm thôi là đủ để cho tuyệt đại đa số đệ tử tu vi không cao kích động.
Diệp Phong cười nói:
"Cái ấn phù đặc biệt kia là bùa hộ mệnh, mang ở trên người, có thể bảo vệ các ngươi bình an."
Mấy ngày trước đây, nhờ vào việc bán đấu giá lá trà Ngộ Đạo, hắn kiếm được hơn một vạn sáu ngàn viên linh thạch cực phẩm.
Mà số người trong tông môn, trùng hợp cũng là con số này.
Vì thế, Diệp Phong bèn tặng cho một người một viên.
"Đa tạ chưởng môn!"
Các đệ tử hết sức cảm động, thi nhau nói lời cảm tạ.
"Rồi rồi, ăn cơm tất niên đi!"
Diệp Phong khoát tay, mọi người lập tức ngồi xuống, dùng trà, dùng bữa, uống rượu, hoặc là tán phiếm với nhau, chúc mừng lẫn nhau, vui vẻ hòa thuận.
...
Vài canh giờ sau, màn đêm buông xuống.
Bữa tiệc đã kết thúc.
Diệp Phong đứng trên đỉnh núi một mình.
Gió điêm phất phơ.
Hoa cỏ màu xanh cùng nghiêng về một phía, tiếng vang xào xạc cực kì êm tai, hiển lộ vẻ đẹp của tự nhiên.
"Thật là thoải mái."
Diệp Phong nhắm hai mắt, lẳng lặng hưởng thụ bàn tay của nàng tiên mùa xuân, hít luồng linh khí đậm đà trên đỉnh núi, chỉ cảm thấy cả người thoải mái giãn ra.
"Ục ục, ục ục!"
Lúc này, tiếng heo kêu truyền đến từ phương xa.
Hắn đưa mắt nhìn, thấy Trư Tam Bàn nằm rạp trên mặt đất, không ngừng gặm cỏ xanh trên núi.
Cỏ được gieo trồng trên đỉnh núi không phải là cỏ dại, mà là linh thảo.
Bất cứ cây cỏ nào cũng trị giá một viên linh thạch, có thể dùng để luyện đan, cũng có thể ăn sống, có tác dụng tăng cao tu vi.
"Lại đây ăn cỏ của Phiếu Miểu Phong."
Diệp Phong cười mỉm.
"Ục ục!" Trư Tam Bàn vùi đầu trong bụi cỏ cao chừng một thước, không chú ý tới Diệp Phong, nghe thấy tiếng của hắn, sợ tới mức cuộn mình thành một đoàn: "Chưởng môn, ta sai rồi!"
"Không có việc gì, tiếp tục ăn đi, ăn cho trắng trẻo mập mạp."
"Vâng!"
Trư Tam Bàn tiếp tục ăn cỏ, nhưng cảm thấy lời nói của Diệp Phong thật là kì lạ.
Ăn cho trắng trẻo mập mạp?
Sau đó... Làm thịt?
Trư Tam Bàn nghĩ vậy, hét lên một tiếng, nhảy vào chiến trường linh thú, thi triển huyết mạch thần thông, hóa thành một trư yêu hình người, tay cầm đinh ba, giết mấy con Hoang Thú trước để áp kinh.
"Tên này, cứ phản ứng quá kích."
Diệp Phong cười nhẹ.
Hắn rất hưởng thụ thời gian ở Phiếu Miểu Tông.
Ấm áp, an tĩnh, thoải mái, vui vẻ... Nếu có thể, hắn thật lòng mong thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phong từ từ thức dậy.
[Ting! Chưởng môn, năm mới vui vẻ!]
[Năm mới, hành trình mới, cuộc đời mới, chúc mừng chưởng môn, có thể tuyển đệ tử đời thứ tư rồi!]
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Nó có lẽ sẽ đến muộn, nhưng sẽ không vắng họp.
Diệp Phong nghe vậy, xé rách hư không, đi tới một tòa tiểu viện, xốc chăn lên, vỗ vỗ Hạ Văn Văn đang nằm úp sấp ngủ.
"Con bé lười này, dậy mau!"
"Ta muốn ăn chân gà..."
Hạ Văn Văn nhắm mắt, chép miệng, hai tay bắt lấy cổ tay Diệp Phong, cắn một ngụm theo bản năng.
"A!"
Ngay sau đó, Hạ Văn Văn hét rầm lêm.
Nàng cảm thấy răng cửa của mình sắp rụng xuống luôn rồi, giật nảy mình, rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy chân gà trước mắt biến thành cổ tay của chưởng môn Diệp Phong.
"Chân gà ngon không?"
Diệp Phong cười nói.
Hạ Văn Văn che miệng, nước mắt ứa ra: "Chưởng môn, năm mới vui vẻ!"
"Hảo!" Diệp Phong xoa đầu Hạ Văn Văn, kéo cô bé đi về phía đại điện chưởng môn: "Năm mới hành trình mới, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là đại sư tỷ của đời thứ tư Phiếu Miểu Tông chúng ta."
"Hả, đại sư tỷ của đời thứ tư hả... Cái gì?"
Mới đầu Hạ Văn Văn chưa cảm thấy gì, nhưng cô bé bất thình lình ý thức được mình có thể chính thức gia nhập Phiếu Miểu Tông, trong mắt tràn đầy vẻ mừng vui.
"Chưởng môn, thật vậy chăng?"
"Ta lừa ngươi làm gì?"
"Tốt quá đi!"
Hạ Văn Văn kích động đến mức nhảy cẫng lên.
Đại điện chưởng môn.
Diệp Phong ngồi ngay ngắn trên chủ vị, trước mặt là danh sách tông môn, tay cầm bút lông, nghiêm túc viết họ tên Hạ Văn Văn vào.
Cạch!
Sau khi Diệp Phong đóng đại ấn chưởng môn, tiểu cô nương chỉ có bảy tuổi trước mắt, rốt cục chính thức gia nhập Phiếu Miểu Tông.
"Wow, ta trở thành đại sư tỷ của đời thứ tư rồi!"
Hạ Văn Văn giương họng gào to, giọng nói vang vọng cả Phiếu Miểu Tông, làm mọi người chú ý.
"Tiểu sư muội trở thành đệ tử đời thứ tư rồi hả?"
"Đúng vậy, năm nay là năm mới, ta nhớ chưởng môn từng nói, hàng năm sẽ tuyển thêm một vạn đệ tử, cho nên, hẳn là tiểu sư muội vừa mới trở thành vị đệ tử đời thứ tư đầu tiên."
"Cho nên, tiểu sư muội thành đại sư tỷ rồi?"
"Chỉ là của đời thứ tư mà thôi."
"Vậy thì cũng là đại sư tỷ mà!"
Các đệ tử nghị luận xôn xao, có người thậm chí còn bay về phía Phiếu Miểu Phong, tụ tập trước đại điện chưởng môn.
Mọi người thấy Hạ Văn Văn nhảy nhót ra khỏi cửa.
Cô bé lộn mèo mấy cái giữa không trung; sau đó đứng vững trên thảm cỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười.
Hạ Văn Văn đã thay đệ tử phục mới tinh.
Cô bé mặc áo trắng váy trắng, tiên khí phất phới, bên hông còn treo lệnh bài thân phận của đệ tử nội môn.
"Chúc mừng đại sư tỷ."
"Chào đại sư tỷ!"
Các đệ tử trêu ghẹo.
"Hừ!" Hạ Văn Văn chu môi, hai tay chống nạnh, bày ra điệu bộ của đại tỷ: "Các ngươi rõ ràng là sư huynh sư tỷ của ta, lại cứ trêu chọc ra mãi, thật là đáng ghét!"
"Chúng ta không trêu muội, chúng ta cảm thấy muội rất hợp với chức vị đại sư tỷ này đó chứ."
Các đệ tử cười nói.
"Hứ! Ta không nghe, ta không nghe!" Hạ Văn Văn lấy tay bịt lỗ tai lại, lăn xuống núi.
Các đệ tử thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nghẹn họng trân trối.
"Tiểu sư muội đúng là đồng đầu thiết cốt!"
"Không có cách nào, thể chất đặc biệt."
"Ta nghe nói, tuy tiểu sư muội còn chưa chính thức tu hành, nhưng gần đây được chưởng môn trợ giúp, tố chất thân thể trở nên rất mạnh, nếu như đánh thật, ngay cả yêu vương cũng phải sợ nàng!"
"Đúng là mãnh thú hình người!"
Các đệ tử líu lưỡi, càng nói càng kinh ngạc.
"Các ngươi không tu luyện à?" Trong đại điện chưởng môn truyền đến giọng nói của Diệp Phong.
Vù!
Các đệ tử tức thì biến mất.
"Cung trưởng lão, ngươi tới đây một chút."
Giọng nói củaDiệp Phong vang lên lần thứ hai.