Chương 1244: Thần Cái của Linh Phong đế quốc, đăng phong
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Không thua gì thần thể của chúng ta.” Chu Đằng nhìn thiếu niên, thấp giọng nói.
Kha An Thanh bên cạnh gật đầu nói: “Nhưng mà cho dù có được thần thể mạnh như chúng ta, chỉ dựa vào Luyện Khí cảnh đỉnh phong mà xông tới điểm cuối cũng thật sự bất phàm.”
Không chỉ hai vị thiên kiêu đỉnh cấp kinh ngạc, những tu hành giả khác cũng chấn động ra mặt.
Lúc này, Cung Thanh Thu bước đi nhẹ nhàng, đi đến trước mặt thiếu niên, dịu dàng hỏi: “Thiếu niên, ngươi tên là gì?”
Thiếu niên hiển nhiên hơi ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Chào tiên nữ tỷ tỷ, ta tên là Khổng Thành.”
“Tiên nữ tỷ tỷ? Ha ha!”
Nghe xưng hô của Khổng Thành với mình, Cung Thanh Thu cười như hoa, thân thể hơi run run, lộ rõ tư thái hoàn mỹ.
Thiếu niên Khổng Thành xấu hổ lắc đầu.
“Ngươi kế thừa từ ai?” Cung Thanh Thu hỏi.
“Không có sư thừa, ta là tán tu....... đúng rồi, là một lão ăn mày nuôi lớn ta, người khác hình như khá kính trọng lão, gọi lão là cái gì...... Thần Cái.”
Khổng Thành ấp úng nói.
Nhìn có vẻ hắn rất căng thẳng.
“Ô!”
Chủ thế lực nào đấy hít sâu một hơi, chỉ Khổng Thành, chấn động nói: “Đồ đệ của Thần Cái? Ta biết rồi, là vị Thần Cái của Linh Phong đế quốc ta!”
Mọi người nghe vậy, toàn bộ đều nhìn vị lão tổ Phá Hư cảnh đó.
Thấy mọi người nhìn mình, chủ thế lực này vội vàng chắp tay, tự giới thiệu:
“Ta là chủ Tùng gia của Linh Phong đế quốc, trong đế quốc chúng ta có một lão ăn mày truyền kỳ.”
“Nghe nói, người này sống hơn vạn năm, từ sớm đã là Phá Hư cảnh đỉnh phong, gần đây bước vào Chuẩn Thánh, lần hiện thân trước chính là vào mười năm trước.”
“Lúc đó, hình như lão có dắt theo một đứa trẻ.”
“Chẳng lẽ chính là hắn?”
Nói đến đây, ánh mắt Tùng Nguyên lướt nhìn, chỉ thiếu niên Khổng Thành đứng trước mặt Cung Thanh Thu.
“Là vậy sao?” Cung Thanh Thu hỏi.
Khổng Thành vò đầu, nhìn Tùng Nguyên lấy ra một bức họa, nhìn thấy một lão ăn mày bên trên, ánh mắt trợn lên.
“Đúng, đó chính là sư phụ ta!”
Khổng Thành liên tục gật đầu.
“Không sai, quả nhiên chính là đồ đệ của Thần Cái, chẳng trách Luyện Khí cảnh đỉnh phong đã có thể thông qua khảo hạch, mặc dù chỉ là hạng thứ năm trăm, nhưng cũng rất kinh người rồi.”
Người của các đại thế lực đều thán phục không thôi.
Thần Cái là Chuẩn Thánh, sống hơn vạn năm, kinh nghiệm phong phú, dưới sự giáo dục của lão, thiếu niên Khổng Thành có thể có được thực lực như vậy, mặc dù khiến người ta khó thể tin nổi, nhưng cũng lý giải được.
“Văn Văn, năm trăm người thông qua khảo hạch đã xuất hiện, những người còn lại thả ra đi!”
Cung Thanh Thu nói với Hạ Văn Văn.
“Được thôi!”
Hạ Văn Văn duỗi tay chỉ, thế giới trong quyển trục hơi dao động, thả mấy vạn thiếu niên thiên tài còn lại ra ngoài.
“Chúng ta ra ngoài rồi à?”
“Trời ơi, khảo hạch ban nãy quá đáng sợ!”
“Không sai, ta vừa bị một vùng cát nhấn chìm, không cử động được nữa.”
“Ngươi còn đỡ, ta bị cổ thú cắn rồi.”
“Ta còn lạc đường trong khu vực sương mù, không ra được.”
Những thiên kiêu thất bại này cúi đầu ủ rũ, giao lưu kinh nghiệm thất bại, nhìn năm trăm người thông qua khảo hạch, lặng lẽ ngưỡng mộ.
“Ô!”
“Sao còn có một Luyện Khí cảnh đỉnh phong vậy?”
Rất nhanh, mọi người đã phát hiện Khổng Thành, rất chấn động.
“Đó là đồ đệ của Thần Cái truyền kỳ của Linh Phong đế quốc, có thần thể, có thể không lợi hại sao?”
Lập tức có người biết chuyện giải thích.
Nghe vậy, những thiên kiêu thất bại rất bất đắc dĩ.
Bọn họ tốt xấu gì cũng là Tụ Nguyên cảnh, ngay cả Luyện Khí cảnh đỉnh phong cũng không bằng, truyền ra ngoài thì mất mặt thật!
“Chư vị, giải tán đi!”
Cung Thanh Thu đứng dậy: “Tháng này chỉ chiêu nạp năm trăm đệ tử đời thứ tư, sau này, đầu tháng đều sẽ tập trung chiêu nạp một lần, nếu có hứng thú, có thể tới khi đó.”
Nghe vậy, mắt mọi người sang lên.
“Chúng ta còn có cơ hội!”
“Ngươi có cơ hội con khỉ, ban nãy không phải ngươi nói mình lạc trong khu rừng sương mù sao?”
“Hứ! Tháng sau, ta nhất định có thể xông qua khu rừng sương mù, đợi đi!”
Mọi người ai cũng không phục ai.
Không lâu sau, bọn họ đều rời khỏi Phiêu Miểu tông, chỉ còn lại năm trăm thiên kiêu như Kha An Thanh, Chu Đằng, Khổng Thành, và trưởng bối của bọn họ, tổng cộng hơn vạn người.
“Chu Đằng, lão tổ cảm thấy vui mừng cho con!”
Lão tổ tông của Cửu Kiếm đế quốc vỗ vai Chu Đằng, gửi gắm hy vọng với hắn.
“Con gái à, sau này ở Phiêu Miểu tông cố gắng tu hành, phụ hoàng vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của con.”
Chủ của Ngũ Thải đế quốc nhìn Kha An Thanh, trong mắt tràn đầy không nỡ, nhưng vẫn hy vọng nàng có thể tu hành ở Phiêu Miểu tông.
Cung Thanh Thu đứng tại chỗ, yên lặng không lên tiếng.
Các trưởng bối gửi thiên kiêu đến Phiêu Miểu tông tu hành, trong lòng dĩ nhiên không nỡ.
Cho bọn họ thêm chút thời gian tạm biệt cũng là điều nên làm.
Sau một canh giờ.
Đám người lão tổ Cửu Kiếm đế quốc tạm thời ở trong thành Bạch Phù, chuẩn bị qua một khoảng thời gian nữa là đi.
Lúc này, đỉnh Phiêu Miểu.
Cung Thanh Thu dẫn đám người đi trên thềm đá, phía sau là Hạ Văn Văn, đám đệ tử đời thứ tư Kha An Thanh, Khổng Thành, Chu Đằng.
“Phiêu Miểu tông chúng ta có quy định.”
“Đệ tử mới tới đều phải tiến hành đến đỉnh núi đỉnh Phiêu Miểu, đến đại điện chưởng môn gặp chưởng giáo.”
“Đỉnh Phiêu Miểu bây giờ cao vạn trượng, có thềm đá mười tám vạn tầng, nhưng các ngươi đều là tu hành giả, đi đến đỉnh núi không khó.”
Cung Thanh Thu dịu dàng giới thiệu.
Chúng đệ tử đi theo phía sau.
Lâu lâu bọn họ lại quay đầu lại nhìn, xem phong cảnh dưới đỉnh, nhìn sơn xuyên bình nguyên vô hạn, có cảm giác ý chí cao lớn, càng ngày càng hướng về tương lai.
“Lên cao, nhìn xa, bình tâm, tĩnh khí.”
Giọng Cung Thanh Thu vang lên.
“Sau này các ngươi sẽ phát hiện, muốn đứng ở nơi cao, thì phải trả nỗ lực nhất định, nhưng tất cả đều đáng giá.”
Cung Thanh Thu đang tiến hành giáo dục tư tưởng nhập môn.
Chúng đệ tử nghe vậy, đều gật đầu.
Một canh giờ sau.
Tất cả mọi người đều leo lên đỉnh núi đỉnh Phiêu Miểu cao vạn trượng.
Đập vào mắt là cổ tùng ngàn năm chọc vào trời, xanh um tươi tốt, giống như một cây thụ thế giới, che trời giấu trăng.
“Nghe nói đây chính là cổ tùng ngàn năm, cấp Thiên Đế.”
Chu Đằng lẩm bẩm.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy cổ mộc cấp Thiên Đế trong khoảng cách gần như vậy, có thể cảm nhận được một cảm giác tang thương, cổ xưa, mênh mông.
Cho dù là lão tổ tông nhà mình cũng không mạnh hơn cổ tùng này bao nhiêu.
“Trên đỉnh núi toàn trồng linh thảo?”
“Lúc này, ta thật muốn quỳ xuống đất gặm cỏ!”
Chúng đệ tử đi qua bãi cỏ trên đỉnh núi, phát hiện ở đây giống như tiên cảnh, một cọng cỏ cũng là cấp bậc linh dược, không nhịn được phát ra tiếng kinh ngạc.