Chương 1265: Hàng rởm Kiêu Dương Cổ Thánh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Tiên hồ đang bị ánh trăng sáng bao phủ.
Sương mù nhàn nhạt bay tới, sau khi bị ánh trăng chiếu rọi, có đạo vận đặc biệt tản mát, cho Diệp Phong một loại cảm giác mát mẻ khô ráo.
"Hình bóng dưới ánh trăng, kiều mị động lòng người!"
Có giọng nữ vang lên.
Nghe thấy tiếng, thần sắc Diệp Phong chậm lại.
Nơi này là nơi ẩn cư của Bắc Hợp Đại Đế, lấy đâu ra nữ tử?
Diệp Phong mang theo lòng hiếu kỳ, nhìn về phía sương mù trên tiên hồ, có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp múa dưới ánh trăng, dung mạo tuyệt thế, cử chỉ ưu nhã, chí âm chí nhu.
"Đây là... Thái Âm chi lực!"
Sau khi sử dụng Động Sát Chi Nhãn quan sát, Diệp Phong nhận được kết luận.
Nữ tử này nhìn qua còn tiên hơn so với tiên nữ, đúng là nắm giữ Thái Âm chi lực trong truyền thuyết.
Diệp Phong bắt đầu suy diễn phân tích.
Sau nửa chén trà nhỏ.
Hắn lần nữ mở mắt ra, nói:
"Đây không phải là thủ đoạn của Bắc Hợp Đại Đế, mà là đạo vận nữ tử này lưu lại."
"Nữ nhân này, tên là Thái Âm Tiên Tôn."
"Có lẽ, là Bắc Hợp Đại Đế phát hiện tình huống nơi này, cho nên mới có thể ẩn cư ở tòa trà hương cốc này, học tập Thái Âm chi lực của Thái Âm Tiên Tôn."
Trên đây đều là suy đoán của Diệp Phong.
Sự thật như thế nào, hắn cũng không cách nào xác định.
Nhìn tiên tử thướt tha nhẹ nhàng nhảy múa trong sương mù ánh trăng này, Diệp Phong cẩn thận quan sát, cảm ngộ nàng tản mát ra cái loại chí âm chí nhu của Thái Âm chi ;ực này.
Sau nửa đêm.
Ánh trăng biến mất không thấy gì nữa.
Tiên hồ trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, giống như tâm tình của Diệp Phong bây giờ.
"Thái Âm chi lực!"
Diệp Phong vươn tay, lòng bàn tay có một luồng khí tức màu xanh nhạt chí âm chí nhu từ từ xoay tròn, thuần túy hoàn mỹ.
Đây là Thái Âm chi lực.
"Được Kiêu Dương Cổ Thánh chỉ điểm, ta đạt được Thái Dương chi lực, hiện giờ lại có Thái Âm chi lực, một khi hai lực lượng này liên hợp bộc phát, thực lực của ta nhất định sẽ tăng vọt."
Diệp Phong mỉm cười.
Hắn nhắm mắt lại, ngồi trên một tảng đá, không nói gì nữa.
Ba tỷ muội kim ngư nằm sấp trên bàn, ngủ còn nặng hơn lợn chết, kêu cũng kêu không tỉnh.
Sáng hôm sau.
Lòng Diệp Phong có cảm giác, mở mắt ra.
Ánh nắng ban mai chiếu lên mặt hồ, sóng nước lấp loáng, có kim quang nhàn nhạt hiển hóa, hình thành một chiến thần mặc kim giáp trên bầu trời.
Hắn cầm trường thích màu vàng trong tay, quét ngang bốn phương.
Khí tức chí cương chí dương bộc phát, làm nổi bật chiến thần kim giáp này tựa như một Thái Dương chi thần.
"Thái Dương chi lực!"
Ánh mắt Diệp Phong ngưng tụ.
Thái dương chi lực trên người chiến thần kim giáp này thuần khiết hơn so với Kiêu Dương Cổ Thánh, ít nhất phải mạnh hơn gấp đôi, chênh lệch rất lớn.
"Thì ra... Kiêu Dương Cổ Thánh là một hàng rởm!"
Diệp Phong nhịn không được lấy tay che mặt.
Hắn vốn cho rằng Thái Dương chi lực mình tu luyện trước kia rất thuần khiết, nhưng ai ngờ, thần thông Thái Dương chi lực do Kiêu Dương Cổ Thánh sáng tạo tu luyện ra được, chỉ là trình độ gà mờ.
"May mắn gặp được chiến thần kim giáp này."
"Không phải, Thái Dương chi lực của ta thủy chung tồn tại khuyết điểm."
"Ta nhớ rõ, Kiêu Dương Cổ Thánh đã nói qua, Thái Dương chi lực của hắn còn không phải là mạnh nhất, cho nên nói, hắn tuy rằng tương đối rởm, nhưng vẫn tự biết rõ."
Diệp Phong nói thầm một câu.
Nhìn chiến thần kim giáp kia, hắn bắt đầu cảm ngộ.
Nhưng kim huy buổi sáng chỉ kéo dài một khắc, sau đó, tiên hồ trở lại bình tĩnh.
Khi mặt trời mọc lên ba cây sào.
Ánh mặt trời chiếu lên người ba tỷ muội kim ngư, làm cho các nàng có loại cảm giác thoải mái, nhịn không được duỗi thắt lưng, tiếp theo liền rơi trên bãi cỏ, tiếp tục ngủ say.
"Ngủ thật nặng a!"
Diệp Phong lắc đầu.
Nắng đã chiếu đến đít, vậy mà còn chưa đứng lên.
Diệp Phong tiếp tục ngồi trên tảng đá, suy diễn Thái Dương chi lực và Thái Âm chi lực thuần khiết, dần dần có tiến triển.
Nhưng bây giờ chỉ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Muốn luyện đến đại thành thậm chí là viên mãn, còn phải tốn không ít thời gian và công sức.
"Thái Dương chi lực, Thái Âm chi lực, hiện ra!"
Diệp Phong vươn hai tay ra.
Phía trên tay trái, lơ lửng một vầng trăng sáng, phía trên tay phải, phiêu đãng một mặt trời cỡ nhỏ.
Một cái trong sáng thuần khiết, một cái lấp lánh chói mắt.
Chúng đại biểu cho hai loại lực lượng hoàn toàn trái ngược nhau, chí cương chí dương, chí âm chí nhu, hiện lên phía trên lòng bàn tay Diệp Phong, có dấu hiệu dung hợp lẫn nhau.
Diệp Phong nhìn lên bầu trời, thấp giọng lẩm bẩm:
"Ta nhớ một vị tiền bối nào đó đã nói một câu."
"Âm dương cộng tế, xưng hoàng thiên hạ!"
"Chỉ là Thái Âm chi lực và Thái Dương chi lực hiện tại ta nắm giữ đều chỉ là một bộ phận rất nhỏ, còn không thể xưng hoàng, nhất định phải mỗi ngày quan ngộ, cho đến khi tu luyện viên mãn."
Diệp Phong tản hai loại lực lượng này đi, tiếp tục tu luyện.
"Câu cá đi!"
Gần trưa, Diệp Phong muốn ăn cá nướng, vì thế cầm cần câu bằng tre bên cạnh, treo tôm nhỏ, ném vào tiên hồ.
Soạt!
Một con cá chép nặng chừng mười cân cắn mồi, dùng sức kéo, khóe miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên, thoáng giơ cần lên trên, liền kéo con cá chép béo ngậy này lên bờ.
Cạo vảy, cắt mang, mổ bụng...
Động tác của Diệp Phong như nước chảy mây trôi, đợi sau khi ướp gia vị xong, liền đặt lên than lửa nướng, thỉnh thoảng rắc một ít gia vị, rắc một lớp dầu cay, nướng bên ngoài cháy mềm.
Hương thơm mạnh mẽ tỏa ra.
Ba tỷ muội kim ngư còn nằm sấp trên bãi cỏ ngủ như lợn chết ngửi thấy mùi thơm, nước miếng chảy ròng ròng.
Các nàng giống như mộng du đứng lên, nhắm mắt lại, há miệng cắn về phía cá nướng trên lửa.
"Các ngươi tỉnh táo lại một chút!"
Diệp Phong vung tay áo lên, ba tỷ muội rơi xuống nước, nhấc lên sóng cao mấy thước.
"Ai nha!"
"Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là nước! Chúng ta đang ở trong nước, đây là muốn chết đuối rồi sao! Cứu mạng!"
Ba tỷ muội cuối cùng cũng tỉnh táo.
Các nàng giãy dụa lấy trong nước như thể sắp hít thở không thông.
Thấy thế, Diệp Phong vui vẻ.
"Lần đầu tiên ta nghe được rằng nước có thể làm cá vàng chết đuối đấy." Diệp Phong truyền ra thanh âm, khiến cho ba tỷ muội kim ngư phản ứng lại, nhanh chóng bơi lên bờ.
"Có phải các ngươi bị ngốc hay không?"
"Đã là Thần Nguyên Cảnh rồi, còn sợ nước?"
Diệp Phong răn dạy hai câu.