Chương 1281: Chuông Tinh Thần
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Sau khi sở hữu Đại Thế Giới Chi Tâm, Diệp Phong đã ngang hàng với Thiên Đạo của các Đại Thế Giới khác, vốn không phải sợ Đạo Hỏa của đối phương.
“Minh chủ Đạo Liệp là bản giới chi chủ, chỉ cần một ý niệm của hắn là có thể điều động thế giới chi lực, không phải ý của ta!” Thiên Đạo của đại lục Tham Lang tức khắc đầu hàng.
Nghe vậy, Diệp Phong cười nói: “Ta cần sự bồi thường hợp lý.”
Thiên Đạo của Tham Lang trầm mặc một lúc.
Soạt!
Một lúc sau, khắp không gian hỗn độn bắt đầu rung chuyển, vô số căn nguyên của thế giới Đại Thiên tụ lại ở chính giữa, hóa thành mười khối Thế Giới Chi Tâm, đều thuộc cấp Thiên Thánh.
“Mười khối Thế Giới Chi Tâm.”
Nó là Thiên Đạo của thế giới Đại Thiên, tích lũy vô vàn căn nguyên của thế giới Đại Thiên, song để đưa ra mười khối Thế Giới Chi Tâm cấp Thiên Thánh vẫn không phải chuyện dễ dàng gì.
“Vẫn còn hơi ít.” Sau khi thu hồi Thế Giới Chi Tâm, Diệp Phong cất lời.
Thiên Đạo của Tham Lang lại trầm ngâm.
Lúc này, nó chợt nhận ra kẻ trước mặt mới là Tham Lang thực thụ, còn nó chỉ là một chú cừu non.
Một lúc sau.
Ong!
Thiên địa rung chấn, một chiếc chuông cao chừng ba thước, rộng một thước rưỡi, lơ lửng trước mặt Diệp Phong.
“Chuông Tinh Thần, thánh binh Tiên Thiên, cấp Thiên Thánh.” Thiên Đạo của Tham Lang từ từ giới thiệu.
Đây là Thánh Binh gắn liền với nó, uy lực cực mạnh. Nhưng sau khi chứng kiến uy lực của môn Thần Thông “Huyết Thứ” của Diệp Phong, Thiên Đạo của Tham Lang không muốn cứng đối cứng, cam tâm tình nguyện bỏ qua bảo vật của bản thân để bảo toàn tính mạng.
Sau khi thấy chuông Tinh Thần, đôi con ngươi của Diệp phong sáng rực lên.
Ý thức của hắn quay về trước kia.
“Chuông Tinh Thần......... đại điện Tinh Thần!”
Diệp Phong nhìn bảo vật trước mặt, vô thức liên tưởng tới thời điểm đại điện Tinh Thần giáng thế tại Phiêu Miểu Tông.
Nhớ lúc ấy, đại điện Tinh Thần tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp Phiêu Miểu Tông.
Mà đệ tử trong tông môn cũng rất thích đại điện Tinh Thần.
Chỉ tiếc........
Lúc toàn lực ứng phó với quái vật Nhục Sơn, vì bảo vệ Phiêu Miểu Tông và thành Bạch Phù mà đại điện Tinh Thần bị đánh sụp. Sau đó, phần lớn linh khí căn nguyên của nó đã dung nhập vào tảng đá xanh bên cạnh linh hồ, từ ấy mới xuất hiện chưởng giáo hộ vệ - Thạch Thanh, hóa thân của tảng đá xanh năm đó.
“Thứ này không tồi, ta muốn!” Diệp Phong cười, “Từ nay, ân oán giữa ta và ngươi đã không còn, không thiếu nợ gì nhau, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Được!” Thiên Đạo của Tham Lang trả lời.
Một khắc sau, nó xóa bỏ mối liên hệ của bản thân với chuông Tinh Thần, biến Thánh Binh thành vật vô chủ. Kế đó, chuông Tinh Thần bị Diệp Phong dùng lực lượng của Đại Thế Giới Chi Tâm luyện hóa ngay tại chỗ.
“Trong cơ thể ngươi lại tồn tại một thế giới Đại Thiên!”
Thiên Đạo của Tham Lang cảm ứng được luồng lực lượng hùng hồn thuộc về Thiên Đạo ở trên người Diệp Phong, vừa kinh hãi vừa thán phục.
“Không phải thế giới Đại Thiên.”
Diệp Phong ném lại một câu rồi khẽ đạp chân vào chuông Tinh Thần, rời khỏi thế giới hỗn độn.
“Haizz!”
Một lúc lâu sau, Thiên Đạo của Tham Lang mới thở phào nhẹ nhõm. Ảo ảnh của Thiên Đạo dần tan biến, dung nhập vào từng bộ phận trong thế giới hỗn độn, hoàn toàn rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Chính giữa đại lục Tham Lang.
“Đại ca, không gian của ta chứa không nổi nữa rồi!” Vừa thấy Diệp Phong trước một tòa đại điện, linh hầu của Thiên Đạo liền nâng chiếc bụng trong vo của mình lên với đối phương, hữu khí vô lực than vãn.
Không gian của nó nằm ở bụng.
Vì chứa quá nhiều thứ nên giờ phình hết cả lên, nom chẳng khác gì phụ nữ đã hoài thai mười tháng.
“Ồ, tiểu hầu tử mang thai rồi à?”
Hồ Phi Phi vác Hỗn Nguyên Côn bước tới. Nàng đã thu toàn bộ những bảo vật còn sót lại vào không gian ở sau mười chiếc đuôi của mình, trở thành phú bà thực sự trong vũ trụ.
“Cái đồ hồ ly tinh nhà ngươi, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Ta là nam, mang thai cái gì hả?” Linh hẩu của Thiên Đạo đốp lại.
Nhìn hai đứa dở hơi trước mặt, Diệp Phong phì cười: “Được rồi, đưa đồ cho ta. Để các ngươi giữ, ta cũng không yên tâm.”
Không ít cường giả có năng lực về phương diện không gian.
Nếu bọn họ động thủ, có thể cưỡng ép mở trữ vật không gian của người khác. Vậy nên để hắn cất giữ vẫn an toàn hơn.
“Được!” Linh hầu Thiên Đạo ngay lập tức há mồm, nhả ra toàn bộ thiên tài địa bảo ở trong bụng mình.
Diệp Phong phất ống tay áo, thu hồi toàn bộ.
Một bên khác, Hồ Phi Phi cũng khẽ đong đưa mấy chiếc đuôi của mình, thả vô số bảo vật ra, xếp thành cả một ngọn cao, tổng giá trị không nhỏ, dư sức mua một thế giới Đại Thiên yếu nhất.
“Chưởng môn, bây giờ có nên đi đánh Thiên Đạo của đại lục Tham Lang hay không? Dù sao lúc trước nó cũng để minh chủ Đạo Liệp sử dụng thế giới chi lực.” Hồ Phi Phi lại nổi máu chiến.
Thấy vậy, Diệp Phong vuốt mái tóc của nàng, nói: “Cả ngày cứ đòi chém đòi giết. Mục đích của chúng ta là báo thù, giờ đã thanh toán xong xuôi, đến lúc phải đi rồi.”
Hắn thả chuông Tinh Thần ra rồi nói: “Với lại, ta đã gặp mặt Thiên Đạo của Tham Lang. Thứ này là chuông Tinh Thần, thánh binh Tiên Thiên do nó bồi thường, có khả năng mở ra lĩnh vực trong vũ trụ, áp chế hàng vạn hàng tỷ cường địch.”
“Òa!” Hồ Phi Phi quan sát chuông Tinh Thần, bị luồng sáng rực rỡ bên ngoài bảo vật thu hút.
“Đây là thánh binh gắn liền với Thiên Đạo. Thiên Đạo của Tham Lang vậy mà lại cắn ruột đưa thứ này ra, quả là bỏ cả tiền lẫn vốn mà!” Linh hầu của Thiên Đạo đứng kế bên nhìn thấu bản chất của thánh binh trước mặt.
“Đi thôi.”
Diệp Phong thu hồi chuông Tinh Thần, dẫn cả hai người vào sâu trong ba ngàn thế giới, hoàn toàn biến mất.
Trong vũ trụ, bao la bát ngát.
Nhóm ba người của Diệp Phong chuẩn bị tới Thiên Châu, tìm cơ hội xử lý Thiên Thánh Kim Bào.
Song, mới đi được nửa chặng đường, Diệp Phong bất thình lình ngừng lại.
Hiện tại, bọn họ đang tiến vào địa phận của một vũ trụ đã bị nổ tung, khắp nơi nhan nhản những vết tích còn sót lại sau trận đại chiến. Ở đó, Diệp Phong cảm ứng được luồng khí tức căn nguyên quen thuộc.
“Là khí tức của Thánh Thần viễn cổ.” Diệp Phong run lên.
Nhưng sau khi dò tìm một lúc, hắn lại phát hiện cỗ khí tức này không quá mạnh, hệt như khí tức lực lượng trên cơ thể người thừa kế. Diệp Phong sinh lòng hiếu kỳ, vội dùng Đại Thế Giới Chi Tâm để tìm kiếm.
“Đi theo ta!”
Chẳng mấy chốc Diệp Phong đã tìm ra mục tiêu, hắn dẫn Hồ Phi Phi và linh hầu Thiên Đạo đuổi theo khí tức, vượt qua một thiên hà, tiến vào cánh cửa cũ kỹ bằng đồng màu xanh.
Cửa vào của nó rất lớn, rộng cả trăm thước, cao ba trăm thước, bên ngoài rỉ sét loang lổ, dẫn tới một sơn cốc tan hoang, trải dài cả trăm dặm, chính giữa là mấy trang viên.