Chương 1282: Rời khỏi đại lục Tham Lang
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Các ngươi là ai?”
Nhóm ba người của Diệp Phong vừa đặt chân vào đây đã bị mấy chục tráng hán tay cầm rìu bao vây.
Bọn họ đều là thuần thể tu.
Người nào người nấy đều cao chừng mười mét, làn da màu đồng cổ, mắt lớn vừa có thần vừa sáng ngời. Vị trí mi tâm có đồ đằng hình chữ “Lực”, tản ra khí tức quen thuộc.
Đây là khí tức của lực lượng thuộc về Thánh Thần viễn cổ!
Diệp Phong quan sát xung quanh, đánh giá sơn cốc trước mặt, sau đó như ngộ ra mà cất lời: “Thì ra là vậy!”
“Sơn cốc này là ngón chân cái bên trái của Thánh Thần viễn cổ hóa thành, tản ra khí tức của lực lượng căn nguyên, nhiễm vào thân thể hậu duệ của chủng tộc viễn cổ nơi này, khiến bọn họ xảy ra biến dị.”
“Bọn họ là một chủng tộc hoàn toàn mới, là tộc Lực Chi!”
Những thứ trên đều là do Diệp Phong tính ra.
“Các ngươi là ai? Sao lại tới tổ địa của tộc Lực Chi ta? Còn không mau xưng tên?” Một gã khổng lồ mắt xanh hỏi với chất giọng ồm ồm.
Lực lượng của hắn gây ra sự áp bách rất lớn, ngang với Chuẩn Thánh cấp bốn, là Đại tướng quân của tộc Lực Chi, chỉ đứng dưới tộc trưởng.
“Ta là bằng hữu của tổ tông các ngươi.”
Diệp Phong mỉm cười, tản ra khí tức lực lượng căn nguyên, thuần khiết hơn nhiều so với tộc nhân của tộc Lực Chi, quả thật chẳng khác gì vương giả hiện thế, quan sát con dân của mình.
“Lực lượng căn nguyên!”
“Sao trên đời này lại tồn tại lực lượng căn nguyên thuần khiết như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn là bằng hữu của Lực Lượng Chi Tổ thật sao?”
Nhóm cường giả của tộc Lực Chi biến sắc.
“Kẻ nào?!” Một giọng nói hùng hồn vang lên.
Chỉ trong giây lát, một gã khổng lồ cao tới mười một mét hạ xuống từ trên trời cao, đứng ngay trước cánh cửa mà quan sát Diệp Phong. Sau đó, hắn cảm nhận được luồng khí tức lực lượng thuần túy trên người đối phương, đôi con ngươi co lại thành một chấm.
“Ngươi......... Ngươi là Lực Lượng Chi Tổ?” Gã khổng lồ cất tiếng hỏi.
Gã là tộc trưởng của tộc Lực Chi, Lực Phá Thiên.
“Không phải, ta chỉ là bằng hữu của Lực Lượng Chi Tổ nhà các ngươi. Nhưng ta lại biết rõ hắn ở đâu.” Diệp Phong nói thẳng.
Bọn họ cũng được xem là hậu duệ của Cự Thần viễn cổ, một phần huyết mạch trên người họ là huyết mạch của tộc nhân của Cự Thần viễn cổ. Nếu có thể đưa họ về đại lục Thần Châu, ắt hẳn Cự Thần viễn cổ sẽ rất vui mừng.
“Tiền bối, ngài...... Ngài biết Lực Lượng Chi Tổ ở đâu sao?” Lực Phá Thiên kích động không thôi.
Tổ tiên của bọn họ là một chủng tộc thời viễn cổ, sau đó được kế thừa một phần huyết mạch của Cự Thần viễn cổ, nên thức tỉnh một vài ký ức truyền thừa.
Từ đó về sau, bọn họ tự xưng là tộc Lực Chi.
Còn Bá Hoàng chính là Lực Lượng Chi Tổ của bọn họ.
Chỉ có điều, Lực Phá Thiên cũng biết, hồi trước Bá Hoàng bị quần hùng vây công, thân vẫn đạo tiêu. Vì bảo vệ truyền thừa của tộc Lực Chi, hắn chỉ đành để tộc nhân của mình ẩn cư tại đây.
“Không sai, ta có thể đưa các ngươi đi gặp Lực Lượng Chi Tổ. Bá Hoàng là phong hào khác của hắn!” Diệp Phong nói.
Nghe vậy, ánh mắt của Lực Phá Thiên nghiêm túc hẳn lên.
Gã triệt để tin tưởng Diệp Phong.
Nếu vị trước mặt này không phải là bằng hữu của Bá Hoàng, chắc chắc không thể nào đoán ra quan hệ của Bá Hoàng và tộc Lực Chi.
“Tiền bối, lúc trước là bọn ta thất lễ, mong ngài lượng thứ.” Lực Phá Thiên khom người xin lỗi.
“Không sao, dẫn ta đi dạo xung quanh đi...... Phải rồi, ta là Diệp Phong, đến từ Phiêu Miểu Tông tại đại lục Thần Châu.” Diệp Phong muốn xem thử gần đây có những phần hài cốt còn sót lại của Thánh Thần viễn cổ hay không.
Nếu có thì tiện thể mang về.
Chắc hẳn Thánh Thần viễn cổ khi nhìn thấy sẽ vui lắm.
Như những gì Diệp Phong biết, vị Thánh Thần viễn cổ này đã từng trấn áp cả một thời đại cường giả cái thế, ắt hẳn sẽ muốn nhìn thấy huyết mạch của mình được kéo dài, đương nhiên cũng muốn thấy bản thân được toàn thây.
“Được.” Lục Phá Thiên vội tiến lên trước dẫn đường.
Diệp Phong, Hồ Phi Phi và linh hầu Thiên Đạo đi cùng một nhóm tráng hán của tộc Lực Chi, đi dạo trong sơn cốc được hóa thành từ ngón chân cái của Thánh Thần viễn cổ.
Bên trong sơn cốc có không ít thạch bích, đằng trên thạch bích được khắc nhi nhít những trận văn màu vàng nhạt. Nhưng Diệp Phong chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, không có hứng thú cho lắm.
Bởi hắn đã sở hữu bản thần văn lực lượng hoàn chỉnh.
Cũng vì vậy mà hắn không quá chú ý đến những trận văn không hoàn chỉnh trên thạch bích, chỉ chắp tay mà tản bộ.
Một lúc sau, cả đoàn người rời khỏi sơn cốc, di chuyển sâu vào chừng mấy trăm vạn dặm, bước lên một hành tinh sống có đường kính mười tám vạn dặm.
“Diệp tiền bối, đây là hành tinh mẹ của tộc Lực Chi, gọi là Lực Tinh.” Lục Phá Thiên chỉ vào hành tinh trước mặt rồi giới thiệu.
Diệp Phong nhìn sang, bỗng nhiên nói với vẻ ngạc nhiên: “Địa hạch của hành tinh này vậy mà lại là ngón chân cái bên phải của Bá Hoàng, khớp với sơn cốc.”
Nghe vậy, cả nhóm tộc nhân của Lực Phá Thiên kinh ngạc không thôi.
“Diệp tiền bối, không phải chứ?” Lục Phá Thiên vội hỏi lại.
Diệp Phong trỏ tay về phía Lực Tinh rồi nói: “Ta không lừa các ngươi làm gì!”
“Địa hạch của hành tinh này là ngón chân cái bên phải của Bá Hoàng. Nếu không phải thế, các ngươi nghĩ rằng nguyên do đâu mà hành tinh này lại có sự sống, nuôi dưỡng toàn bộ tộc Lực Chi?”
Nhóm tộc nhân của tộc Lực Chi hoàn toàn im lặng.
“Ta có thể lấy ngón chân cái bên phải của Bá Hoàng ra, nhưng Lực Tinh cũng sẽ vì thế mà lạnh dần. Sau trăm năm nữa sẽ biến thành một hành tinh chết........ Nhưng ta có cách!”
Diệp Phong hướng ánh mắt vào sâu trong khoảng không, chú ý tới một mặt trời nhỏ.
“Dung nhập cho ta!”
Hắn hít một hơi thật sâu, cơ thể hóa khổng lồ, cao tới vạn dặm, bàn tay bao phủ mặt trời trước mặt rồi sử dụng lĩnh vực lực lượng và lĩnh vực thiên địa, bắt đầu ép hết mức.
Ầm ầm!
Từng luồng sóng xung kích khủng bố tản ra, khiến toàn bộ sinh linh cảm thấy khó chịu, như thể muốn quỳ xuống mà dập đầu.
“Cái này........ Cái này!”
Lực Phá Thiên và tộc nhân của tộc Lực Chi đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ kinh ngạc hiện rõ mồn một trên nét mặt.
Dùng tay không nắm mặt trời!
Đến cùng là Diệp Phong cường đại đến mức nào cơ chứ?
Chẳng lẽ đối phương cũng là một cường giả tuyệt thế như Bá Hoàng sao?