Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1283 - Chương 1283 - Vật Thay Thế Địa Hạch, Thu Thập Hài Cốt

Chương 1283 - Vật thay thế địa hạch, thu thập hài cốt
Chương 1283 - Vật thay thế địa hạch, thu thập hài cốt

Chương 1283: Vật thay thế địa hạch, thu thập hài cốt

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trong vũ trụ, Diệp Phong ép nhỏ mặt trời lại, đến khi đường kính của nó chỉ còn hơn vạn dặm, bắt đầu bố trí hàng loạt cấm chế, bỏ thêm không ít vẫn thạch. Sau đó hắn dùng tay còn lại chém dọc một đường vào Lực Tinh.

Xoẹt!

Cả Lực Tinh bị cắt thành hai nửa, cách nhau chừng mười vạn dặm, để lộ địa hạch ở bên trong.

Toàn bộ mọi sinh linh đều hướng ánh mắt vào phần lõi của Lực Tinh.

Ở trong đó, dung nham dày đặc bao phủ một ngón chân khổng lồ, cung cấp sự sống cho cả hành tinh, tạo nên thế giới phồn hoa như hiện tại.

“Địa hạch là một cái ngón chân!”

“Ta...... Ta sắp xỉu rồi!”

Không ít người choáng váng tới mức suýt ngất xỉu, ngay cả những người có khả năng chịu đựng tốt cũng bị cảnh tượng hoành tráng trước mặt dọa sợ, không thể tin được.

Cả địa hạch mà chỉ là một cái ngón chân!

Nếu đổi lại cho người khác nghe chắc cũng chẳng ai tin nổi.

“Là ngón chân của Bá Hoàng!”

Lực Phá Thiên và các cường giả của tộc Lực Chi chứng kiến cảnh này cũng ngẩn người.

Một lúc sau, Diệp Phong thổi ra một hơi, ngón chân của Thánh Thần viễn cổ bay ra ngoài ngay tức khắc, sau đó hắn chuyển mặt trời nhỏ vào trong, thay thế vị trí của địa hạch Lực Tinh.

“Hợp!”

Diệp Phong chắp hai tay trước ngực.

Hai nửa Lực Tinh dần khép lại, hoàn chỉnh như ban đầu. Nếu không quan sát kỹ lưỡng, ắt hẳn chẳng ai nhìn ra dấu vết, khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.

Sau khi xong xuôi mọi việc, Diệp Phong cười nói: “Đại công cáo thành!”

“Có thứ này thay thế cho địa hạch, dù không có mặt trời chiếu sáng, chỉ dựa vào địa nhiệt và linh khí trong thiên địa cũng đủ cung cấp sự sống cho sinh linh nơi này cả tỷ năm.”

“Có khi mai này lại xuất hiện thiên tài hệ hỏa ở đây đấy.”

Nói xongg, Diệp Phong phất tay, lấy ngón chân của Bá Hoàng ra, ghép với ngón chân còn lại rồi thu vào không gian.

Sau đó, Diệp Phong dùng mắt thường liếc xung quanh một lượt.

“Còn có hài cốt!”

Hắn nhún người nhảy lên, hiện thân tại một vị trí cách xa cả vạn dặm, là một lục địa hoang tàn. Nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì một lục địa, song trên thực tế, đó đều là phần lòng bàn chân của Bá Hoàng.

Mấy canh giờ sau, Diệp Phong tìm kiếm trên mảnh lục địa này, phát hiện ra hơn trăm khối hài cốt, hợp thành bàn chân phải của Bá Hoàng.

Về phần bắp chân và đùi, tạm thời vẫn chưa tìm thấy.

..........

Tại thánh điện của tộc Lực Chi, Lực Tinh.

Diệp Phong ngồi tại vị trí dành cho khách, thưởng thức trà bánh mà tộc Lực Chi chuẩn bị, cảm thấy mùi vị không tồi. Nếu để Lý Kiều Kiều học làm món này, ắt hẳn sẽ khiến các đệ tử trong tông môn cảm thấy mới lạ.

“Diệp tiền bối, ngài đã tìm thấy bàn chân phải của Lực Lượng Chi Tổ, vậy giờ ngài phải rời đi sao?” Lực Phá Thiên hỏi một cách cẩn thận.

Qua cuộc chuyện trò lúc nãy, gã biết rõ mục đích của Diệp Phong khi đến đây là để tìm kiếm hài cốt của Bá Hoàng, tiện thể giết mấy gã Thiên Thánh.

Lúc đầu, khi nghe tin Diệp Phong chém chết gã minh chủ tiếng xấu đồn xa của liên minh Đạo Liệp vũ trụ, Lực Phá Thiên sửng sốt lắm.

Nhưng sau khi ngẫm lại, Diệp Phong còn là bằng hữu của Bá Hoàng, lại còn ép nhỏ mặt trời bằng tay không, vậy chẳng phải giết Thiên Thánh là chuyện nằm trong lòng bàn tay à?

Cũng vì thế mà gã không thấy khiếp sợ nữa.

“Không sai. Ta còn phải báo thù, cũng như tìm hài cốt của Bá Hoàng.” Diệp Phong gật đầu.

Hắn đã quyết định dời toàn bộ tộc Lực Chi về thành Bạch Phù tại đại lục Thần Châu, vậy nên để Lực Phá Thiên biết những chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.

“Được rồi, xuất phát thôi!”

Diệp Phong thả chén trà xuống, dẫn Hồ Phi Phi và linh hầu của Thiên Đạo rời khỏi Lực Tinh, duỗi tay túm cả hải đảo rộng lớn ở phía dưới.

Toàn bộ tộc nhân của tộc Lực Chi đều sinh sống ở trên hải đảo này.

Còn những nơi khác trên Lực Tinh đều là các chủng tộc khác, một ít là Nhân Tộc, nên không cần phải đưa đi.

Vèo!

Khi Diệp Phong sử dụng Đại Thế Giới Chi Tâm, cả hải đảo bị lĩnh vực thiên địa bao phủ, nhập vào ấn đường của hắn.

Tại nơi nào đó.

Mặc dù không tạo ra sự sống, nhưng chưa kể đến hải đảo với bán kính mấy ngàn dặm, dù cả một ngân hà cũng thu vào được.

“Cả tộc Lực Chi dời đi hết rồi!”

“Là vị đại năng dùng tay không cầm mặt trời làm nhỉ, chắc hắn là lão tổ của tộc Lực Chi.”

“Chắc vậy!”

Những người tu hành trên Lực Tinh chứng kiến cảnh tượng Diệp Phong thu cả hải đảo lại, vừa sợ vừa phục thực lực cường đại của hắn, ai nấy đều nhìn Diệp Phong với ánh mắt ngưỡng mộ.

Hiển nhiên, Diệp Phong cũng không quan tâm đến cảm tình của bọn họ.

Hắn dựa theo cảm ứng của bản thân, chỉ về phía một phương hướng nào đó.

“Cứ đi theo hướng này nửa ngày sẽ tới một chiến trường khác, chắc sẽ có thu hoạch.”

“Thế còn đợi gì nữa?”

“Đúng vậy, xuất phát thôi!”

Linh hầu của Thiên Đạo và Hồ Phi Phi chờ không nổi.

Diệp Phong gật đầu, xé rách hư không, dẫn theo hai bọn họ rời đi, nhoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nửa ngày sau.

Diệp Phong vượt qua hơn mười tinh hệ, cuối cùng cũng dừng bước.

Trước mắt hắn là một vùng chiến trường cổ, có lịch sử trên vạn năm, nhìn từ đằng xa, đây là một tinh hệ hoa mỹ cổ xưa, nhưng đến gần mới biết những thứ đó đã bị nghiền nát từ lâu.

"Đây là chiến trường thứ hai."

"Năm đó, Viễn Cổ Thánh Thần đại chiến với năm vị cường giả đỉnh phong gồm cả Thôn Thiên Ma Đế ở đây. Chân trái của ông bị chém xuống ở chỗ này, có lẽ nếu tìm kiếm xung quanh thì có thể tìm được một vài mảnh vỡ."

Diệp Phong nói.

"Chúng ta tìm giúp ngươi." Thiên Đạo Linh Hầu chủ động nói.

"Ta cũng giúp ngươi!" Hồ Phi Phi không cam lòng thua kém.

Hai người căn cứ theo một chút khí tức Diệp Phong đưa cho, bay về những chỗ có khí tức tương đồng, cố hết sức tìm lại chân trái đã bị nghiền nát của Viễn Cổ Thánh Thần.

Diệp Phong nhìn tứ phía, cũng bắt đầu tìm tòi.

Quá trình tìm kiếm của họ hết sức thuận lợi.

Bình Luận (0)
Comment