Chương 1286: Tế luyện Côn Bằng, ta tên là Sở Lưu Hương
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trên bầu trời.
Diệp Phong nghe hết cuộc nói chuyện của họ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra, thực lực tổng thể của đại quân khôi lỗi Minh tộc của Minh Vương Thánh tông cũng không tính quá mạnh.
Ít nhất, chiến lực cao cấp không nhiều lắm.
Nếu không thì, chỉ cần bọn họ tổ chức một đại quân khôi lỗi Minh tộc có chừng trăm vị Thiên Thánh, sau đó mượn dùng sát trận hỗ trợ, sợ là có thể trấn áp Chí Thánh.
May mà thi hài có tiềm lực cao rất ít.
Tiềm lực tương tự con Côn Bằng, ngàn năm có một, đa phần chỉ có Nhập Thánh cảnh thôi, ngay cả Hiển Thánh cũng chưa tới.
"Chưởng môn, tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?"
Lúc này, Hồ Phi Phi truyền âm hỏi.
Thiên Đạo Linh Hầu cũng nhìn về phía Diệp Phong, muốn biết tiếp theo đây phải làm gì, cứ đánh thẳng qua đó, hay là rời khỏi đây trước rồi tính.
"Hãy quan sát thêm một lát!" Diệp Phong nói.
Lúc này, hắn dùng khí tức của đại thế giới chi tâm bao phủ bọn họ, tuy họ đứng giữa không trung, nhưng lại có thể ẩn thân một cách hoàn hảo, không có một chút khí tức nào lộ ra ngoài, cho dù là chí thánh, cũng chưa chắc có thể nhận thấy sự tồn tại của bọn họ.
Cho nên, bọn họ có thể yên tâm nhìn lén.
Trong Minh Vương Oa.
Sương mù đen ngòm không ngừng bốc lên, cắt đứt gông xiềng trên người Côn Bằng, làm cho nó bay lên thật cao, giãn hai cánh ra hết cỡ, tạo nên một trận gió lốc kinh khủng
"Ngô danh, Côn Bằng!"
Nó hé miệng, miệng nói tiếng người.
Giọng nói to rõ, vang vọng một vùng vài trăm vạn dặm, ngay cả Diệp Phong cũng cảm nhận được một luồng khí tức hùng hậu.
"Sức mạnh nhục thân thật là mạnh mẽ!"
Diệp Phong hơi nhíu mày: "Nếu chỉ sử dụng lực lượng để tấn công, Côn Bằng có thể đánh ngang với ta, cũng xem như không tệ rồi."
Đương nhiên, một khi bước vào chém giết sinh tử, Diệp Phong vẫn có thể tiêu diệt Côn Bằng.
"Hí!"
Lúc này, Côn Bằng trên bầu trời mở hai con mắt có ngọn lửa màu trắng rực cháy của mình, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phong đang đứng, trầm giọng: "Ngoại tộc đến từ đâu, lăn ra đây cho ta!"
"Ai đó?"
Những cường giả khác của Minh Vương Thánh tông cũng đưa mắt nhìn theo.
Trong hư không.
Mày Diệp Phong nhíu lại thành hình chữ xuyên.
Thiên Đạo Linh Hầu và Hồ Phi Phi cũng cảm thấy khó tin.
Bọn họ đã hoàn toàn tàng hình, hơn nữa còn được đại thế giới chi tâm che chở, sao có thể bị một con Côn Bằng Thiên Thánh cấp phát hiện?
"Nếu không phải chúng ta, thì chắc là bên đó rồi!"
Diệp Phong nhanh chóng phản ứng lại, nhìn ra nơi xa theo ánh mắt của Côn Bằng, phát hiện bên kia có một đám mây to mấy trăm dặm đang bay lững thững.
"Hứ, mũi chó cũng thính lắm!"
Một giọng nói thuộc về nam tử trẻ tuổi vang lên, mang chút bất cần đời, hệt như đang chơi đùa.
Ngay sau đó.
Ba bóng dáng giáng từ trên trời xuống, tổng cộng có một nam, hai nữ. Người nam cao ước có 1m9, cao lớn, rắn rỏi, tướng mạo đường đường, trong tay cầm một quyển sách.
Hai vị nữ tử kia da trắng, xinh đẹp, chân dài, cao chừng 1m75, mặc váy ngắn trắng như tuyết, dung mạo tuyệt mỹ, vẻ mặt cử chỉ không khác nhau mấy, hình như là một cặp tỷ muội song sinh.
Hai nàng vây quanh nam tử kia, vẻ mặt nghiêm túc.
"Các ngươi là ai?"
"Không biết này chu vi vài trăm vạn dặm quanh đây, đều là cấm địa của Minh Vương Thánh tông chúng ta hay sao? Tự tiện xông vào nơi đây, muốn chết à?"
Thiên Thánh cầm trận kỳ trong tay của Minh Vương Thánh tông nhìn chằm chằm vào nam tử cao lớn cầm đầu, lớn tiếng chất vấn.
"Ta là Sở Lưu Hương!"
Nam tử cao lớn cầm sách, cười nhạt một tiếng.
Hai tỷ muội song sinh kia không mở miệng, có vẻ cao ngạo, chỉ đứng bên cạnh Sở Lưu Hương, giống như hiền nội trợ của hắn ta, khí tức trên người lại có vẻ rất cường đại.
"Một vị Thiên Thánh, hai vị Hiển Thánh đỉnh phong, thật là thú vị!"
Diệp Phong cảm nhận được tu vi của ba người này.
Người cầm đầu đã đạt tới Thiên Thánh, đủ để xếp hạng trước một ngàn trên thần bia sức mạnh, có thể xem như cường giả đỉnh cấp rồi.
Người của Minh Vương Thánh tông cũng nhận ra tu vi của ba người này.
Ba vị cường giả thần bí hàng lâm, đội hình mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa thể làm cho bọn họ cảm thấy áp lực.
Tính cả Côn Bằng, Minh Vương Thánh tông có đến năm vị Thiên Thánh cảnh bảo vệ xung quanh Minh Vương Oa.
Đội hình như vậy, sao phải sợ hãi?
"Các ngươi tới nơi này làm gì?"
Thiên Thánh cầm trận kỳ trong tay lớn tiếng hỏi, mặt lạnh như đóng băng, cứ như sắp sửa há miệng ăn thịt ba vị Thánh cảnh này vậy.
Sở Lưu Hương không nói gì.
Một vị nữ tử đứng bên phải hắn ta cất tiếng nói thanh lãnh: "Người của Minh Vương Thánh tông, đều đáng chết!"
Nàng ta vừa nói xong, một mảnh tĩnh mịch.
Ba hơi thở sau.
"Ha ha ha!"
"Hóa ra là trả thù!"
"Có điều, chỉ bằng ba người các ngươi, mà muốn giết năm vị Thiên Thánh chúng ta? Đúng là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao!"
Vài vị cường giả Minh Vương Thánh tông có mặt ở đây ngửa mặt lên trời cười to.
Nhưng, trong mắt bọn hắn cũng đã có hàn mang lóe ra, khí tức trên người nhanh chóng đề tụ, nghiễm nhiên đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Minh Vương Thánh tông rất thường chế tạo chiến sĩ khôi lỗi.
Mà tiền đề của chuyện này là phải có những thi hài rất mạnh, cho nên, Minh Vương Thánh tông thi thoảng sẽ tàn sát những người tu hành và linh thú có tiềm lực cao, rồi dùng thi hài của họ luyện chế thành khôi lỗi.
Ngoài ra, bọn họ còn hay đào phần mộ tổ tiên của người ta, tìm kiếm thi hài cường giả, để luyện chế khôi lỗi Minh tộc.
Chỉ điểm ấy thôi, là đủ để chọc giận vô số người.
Vù!
Côn Bằng vỗ cánh, nhấc lên một trận gió lốc đáng sợ, chỉ trong khoảnh khắc đã tạo thành một lĩnh vực gió lốc cực đại, nuốt hết một vùng có diện tích vài trăm vạn dặm.
Khó lòng chạy trốn.
"Đại ca, bọn họ không phải kẻ ngốc chứ?"
Thiên Đạo Linh Hầu ghé vào tai Diệp Phong hỏi.
"Bọn họ không nên đánh lén trước, nháy mắt giết chết một hai Thiên Thánh cảnh, thành lập ưu thế cho mình sao? Quang minh chính đại hiện thân, còn nói mục đích của mình ra, không phải kẻ ngốc tử thì là gì?"
"Đúng đó, chỉ có đồ ngu mới làm vậy!"
Hồ Phi Phi tán thành quan điểm của Thiên Đạo Linh Hầu.