Chương 1287: Thiền Dực phi kiếm của Chí Thánh, cường giả thần bí
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Nếu là ta, ta chắc chắn sẽ len lút đâm sau lưng một Thiên Thánh của Minh Vương Thánh tông, tiễn một tên lên đường trước rồi nói sau."
Hồ Phi Phi bổ sung.
Diệp Phong cũng tỏ vẻ tán đồng quan điểm của hai người.
Bình thường, nếu muốn giết đối phương, đương nhiên đánh lén là tốt nhất, gióng trống khua chiêng tuyên bố mục đích như vậy, thật là không nên.
Trừ phi...
Sở Lưu Hương còn giữ một chiêu tuyệt sát!
Xoẹt!
Quả nhiên, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, vị vị Thiên Thánh cầm trận kỳ trong tay kia đột nhiên có cảm giác cột sống phát lạnh, né sang một bên theo bản năng.
Nhưng, lúc ấy đã muộn!
Một thanh kiếm mỏng đã đâm xuyên qua mi tâm của vị Thiên Thánh này, làm cho thức hải của lão ta chia năm xẻ bảy.
Đường đường là một vị Thiên Thánh, thế mà mất mạng chỉ trong tích tắc!
"Là binh khí Chí Thánh!"
Trước kia vẫn lạc, vị Thiên Thánh cầm trận kỳ trong tay đó điên cuồng hét lên một tiếng, nhắc nhở mọi người.
"Cái gì?"
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Ngay sau đó.
Một thanh kiếm dài không tới một thước, rộng chừng hai ngón tay, mỏng như cánh ve lẳng lặng huyền phù giữa không trung.
Kiếm ý sắc bén tức thì bao phủ toàn trường.
Phàm là người tu hành của Minh Vương Thánh tông, lập tức câm như hến, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
"Đúng là thánh binh cấp Chí Thánh!"
Ngọn lửa màu trắng trong mắt Côn Bằng không ngừng nhảy múa, nó cảm giác tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, đã chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Trên bầu trời.
Thanh tế kiếm này bay tới trước mặt ba người Sở Lưu Hương, phóng ra một mảnh kiếm đạo lĩnh vực sắc bén, bảo vệ cho bọn họ, cũng sẵn sàng tấn công những người khác.
Nhát kiếm trí mạng, sẽ lao ra bất cứ lúc nào.
"Chỉ là Thiên Thánh cảnh mà thôi, tưởng ta không trảm được sao?"
Sở Lưu Hương cầm sách trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin, hắn ta dám đến, chính là vì có thanh thánh binh cấp Chí Thánh này.
"Đáng chết!"
Những người còn lại của Minh Vương Thánh tông không ngừng lui về phía sau.
Nơi nào đó trong hư không.
Ba người Diệp Phong cũng không ngờ sự tình lại thay đổi bất ngờ như vậy.
"Thánh binh cấp Chí Thánh... Đáng tiếc, là một thanh thánh binh tàn khuyết, nhưng mà chém giết Thiên Thánh bình thường cũng không có vấn đề gì."
Diệp Phong đánh giá thanh tế kiếm kia.
Động Sát Chi Nhãn đã mở ra.
[Tên: Thiền Dực phi kiếm ]
[Cấp bậc: Cấp Chí Thánh]
[Giới thiệu: bản phục chế của Thiền Dực phi kiếm, bên trong ẩn chứa một phần mười bản nguyên lực của bản thể Thiền Dực phi kiếm, có thể phát huy mười lần chiến lực cấp Chí Thánh]
[Số lần sử dụng còn thừa: 9]
Diệp Phong thấy vậy, mỉm cười.
"Hóa ra chỉ là bản phục chế của Thiền Dực phi kiếm."
"Tuy chỉ có thể sử dụng mười lần chiến lực Chí Thánh, hơn nữa hiện tại đã sử dụng một lần, nhưng cũng còn lại chín lần, chém hết Thiên Thánh nơi đây không phải vấn đề."
"Chỉ là, Sở Lưu Hương đã không còn cơ hội nữa rồi."
Diệp Phong than nhẹ.
Hắn nhận ra có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đang bùng nổ ở gần đây, không bao lâu nữa sẽ thôn tính nơi này, cho dù có mạnh như Thiền Dực phi kiếm cũng trốn không thoát.
Sở Lưu Hương, sắp gặp nguy hiểm!
"Minh Vương Thánh tông lạm sát kẻ vô tội, đào phần mộ tổ tiên của người ta, táng tận lương tâm, hôm nay, Sở Lưu Hương ta sẽ vì dân trừ hại, giết đám côn trùng có hại là các ngươi, đến cả Minh Vương Oa, ta cũng phải đánh nát!"
Sở Lưu Hương trầm giọng quát.
Ngay sau đó.
Hắn ta dùng đầu ngón tay tạo thành kiếm, đang định thao tác Thiền Dực phi kiếm chém Minh Vương Oa ra làm đôi, bảo đảm sau này Minh Vương Thánh tông không thể chế tạo khôi lỗi Minh tộc nữa.
Ầm!
Bất chợt, trong hư không có một tiếng nổ đáng sợ vang lên, một quả cầu đất màu vàng nhạt từ từ dâng lên khỏi tế đàn, chặn đòn đánh toàn lực của Thiền Dực phi kiếm.
Sau đó, lớp hộ thuẫn thứ hai xuất hiện.
Nó khuyếch đại đến đường kính trăm vạn dặm chỉ trong tích tắc, có hình bán cầu, bao phủ cả khu vực này, nhốt đám người Sở Lưu Hương lại.
"Ha ha ha!"
"Sở Lưu Hương, ngươi tưởng là chúng ta hết chiêu thực hay sao?"
"Minh Đế đại nhân đã sớm thiết hạ trận pháp thủ hộ ở đây rồi, cho dù là Chí Thánh cảnh chân chính bị nhốt, cũng đừng hòng chạy thoát được, ngươi chờ chết đi!"
Một lão giả Thiên Thánh cảnh nào đó cười gằn.
Trước đó, Thiền Dực phi kiếm tới quá đột nhiên, vị Thiên Thánh cầm trận kỳ trong tay kia không kịp né tránh, mới bị giết trong một kiếm.
Nhưng, cũng bởi vì chuyện này mà trận pháp phòng ngự bị kích hoạt.
Hiện tại, Sở Lưu Hương không còn cơ hội ra tay nữa!
"Quả nhiên như thế."
Diệp Phong lắc đầu.
Tuy Sở Lưu Hương gia sản phong phú, ngay cả Thiền Dực phi kiếm cấp Chí Thánh cũng có, nhưng thủ đoạn Minh Đế đáng sợ hơn, trận pháp lão ta bố trí rất mạnh, Thiền Dực phi kiếm không thể phá nổi.
"Hừ, ta không tin!"
Sở Lưu Hương cũng bị trận pháp hộ thuẫn đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, ý niệm vừa động, Thiền Dực phi kiếm tức thì bay ra mười mấy vạn dặm, bổ vào hộ thuẫn.
Loảng xoảng!
Thiền Dực phi kiếm bay ngược về.
Số lần sử dụng, lại giảm bớt một lần.
"Ngay cả chiến lực Chí Thánh cũng không thể đột phá được, xem tình hình này, ta gặp nguy hiểm rồi!"
Sắc mặt Sở Lưu Hương đại biến.
Lúc này, hai nàng đứng cạnh cũng thay đổi sắc mặt, thi nhau nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Sở Lưu Hương, đồng thanh nói: "Sở lang, nếu chàng vẫn lạc, chúng ta cũng không sống."
"Đừng nói như vậy!"
Sở Lưu Hương ôm hai nàng kia vào lòng, cảnh giác bốn phía, ý niệm khẽ động, Thiền Dực phi kiếm bay vòng tròn quanh ba người họ, trở thành một lớp phòng hộ cực mạnh.
Có Thiền Dực phi kiếm ở đây, trừ phi Chí Thánh xuất thủ, nếu không, cũng không thể tổn thương bọn họ.
"Ha ha ha!"
Một Thiên Thánh già nua nhìn về phía Sở Lưu Hương, cười dữ dằn: "Bất kể ngươi là kêu Sở Lưu Hương hay là Sở Lưu Xú, qua ngày hôm nay, cũng sẽ bị chúng ta luyện thành chiến sĩ khôi lỗi Minh tộc."
Sở Lưu Hương nghe vậy không khỏi nổi trận lôi đình.
Hắn ta đến đây trả thù, là vì bằng hữu của hắn ta bị Minh Vương Thánh tông luyện thành khôi lỗi Minh tộc.
Thù này, không đội trời chung!
Hiện giờ, vừa nghe đối phương muốn luyện hắn ta thành chiến sĩ khôi lỗi, Sở Lưu Hương hận không thể chém hết tất cả những người tu hành có mặt ở đây.
"Ngươi chết cho ta!"