Chương 1288: Ra tay phá trận
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Sở Lưu Hương gầm thét, ý niệm vừa động.
Thiền Dực phi kiếm tức thì bổ hư không ra, xuất hiện trước mặt vị Thiên Thánh già nua kia, sắp sửa bổ lão ta ra làm đôi.
Nhưng, ngay sau đó.
Cơ thể của Thiên Thánh già nua kia bị một tầng hộ thuẫn bao lấy, cả người lui lại mấy vạn dặm, thoải mái tránh khỏi kiếm này.
"Có trận pháp bảo hộ, còn muốn giết chúng ta? Nằm mơ đi!"
Thiên Thánh già nua kia châm biếm.
"Trận pháp hộ thuẫn chết tiệt!"
Sắc mặt Sở Lưu Hương âm trầm tới cực điểm.
Bọn họ vốn tưởng có bản phục chế của Thiền Dực phi kiếm là có thể phá Minh Vương Oa, nhưng hôm nay xem ra, bọn họ đã quá ngây thơ.
Trận chiến hôm nay, sợ là có đến mà không có về.
Một chút bi thương, bất chợt sinh ra
"Các ngươi muốn sống không?"
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi thần bí bỗng nhiên vang lên trong đầu ba người Sở Lưu Hương.
Giọng nói bất ngờ xuất hiện này khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Nghe vậy, ba người Sở Lưu Hương sửng sốt, sau đó nhìn nhau, đồng thanh hỏi theo bản năng:
"Các ngươi cũng nghe thấy à?"
Ba người vừa dứt lời, đồng tử của bọn họ tức khắc phóng đại.
Xem ra, đúng là có một vị cường giả thần bí trốn trong tối, hơn nữa, hình như đối phương có năng lực giúp bọn họ thoát khỏi vòng vây.
"Ngươi là ai?"
Sở Lưu Hương hạ giọng hỏi.
Bên cạnh hắn ta có một tầng hộ thuẫn màu vàng nhạt xuất hiện, khiến cho giọng nói không thể thoát ly diện tích mười dặm, tránh cho bị người của Minh Vương Thánh tông nghe lén.
Nhưng Sở Lưu Hương biết, chắc chắn người thần bí có thể nghe thấy.
"Ngươi không cần phải biết chúng ta là ai." Giọng nói của người thần bí lại vang lên: "Ta chỉ hỏi các ngươi, có muốn thoát khỏi vòng vây này hay không?"
"Ta cần trả giá cái gì?"
Sở Lưu Hương nhìn bốn phía, trầm giọng hỏi.
Hắn ta không tin đối phương ra tay mà không có mục đích, nếu không có mục đích gì cả, vậy nhất định có vấn đề. Nhưng nếu như đối phương cứu người với mục đích nào đó, thì có thể tin được.
"Ta cần bốn lần tiến công toàn lực của Thiền Dực phi kiếm, tuy hao tổn này rất lớn, nhưng vì tánh mạng, thì cũng đáng, ngươi thấy thế nào?"
Giọng nói của người thần bí vang lên lần thứ hai.
Lời nói này, khiến cho đồng tử Sở Lưu Hương co lại, trong lòng kinh ngạc đến dời sông lấp biển, trầm giọng nói: "Ngươi có ý gì?"
Nhưng, người thần bí không đáp lại nữa.
Bởi vì, người tu hành của Minh Vương Thánh tông đã theo dõi Sở Lưu Hương, cũng không ngừng cất giọng lạnh như băng.
"Khặc khặc khặc!"
"Ba người các ngươi, chịu chết đi!"
Vị Thiên Thánh già nua của Minh Vương Thánh tông đón lấy trận kỳ, dùng sức múa may, viết chữ “trảm” vào giữa không trung.
Xoạt!
Một luồng khí mang kinh khủng nháy mắt thành hình, lao về phía ba người Sở Lưu Hương, trong đó ẩn chứa khí tức đáng sợ tột cùng, lực phá hoại đã đạt tới Chí Thánh, làm người ta sợ hãi không thôi.
Nếu như bị bổ trúng, ba người Sở Lưu Hương chắc chắn phải chết.
"Trảm!"
Sở Lưu Hương không nói hai lời, vận dụng Thiền Dực phi kiếm, bộc phát một kiếm cực mạnh, bổ luồng khí mang Chí Thánh kia ra làm hai, nhưng tự thân cũng bị lực phản chấn đánh bay.
"Oẹ!"
Sở Lưu Hương không ngừng thổ huyết, nhuộm đỏ cả quyển sách trên tay, cũng làm hai vị tiên tử mỹ lệ bên cạnh lo lắng không thôi.
"Sở lang!"
Trên mặt hai nàng tràn ngập vẻ lo lắng và tuyệt vọng.
Các nàng nhìn quanh, muốn tìm người thần bí kia, nhưng bốn phía trừ người của Minh Vương Thánh tông, và Côn Bằng vẻ mặt lạnh lùng kia, thì không còn sinh linh nào tồn tại.
"Sở lang, người thần bí đó rất mạnh."
"Hắn ta có thể ẩn thân một cách hoàn hảo, chẳng lẽ, là một vị Chí Thánh tiền bối?"
"Chúng ta tìm hắn hỗ trợ đi!"
Hai nàng vội vã mở miệng.
Các nàng không muốn chết, càng không muốn Sở Lưu Hương chết.
Ba người vui vẻ sống cùng nhau, tốt hơn bất cứ điều gì.
"Hừ, để ta xem các ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!" Vị Thiên Thánh già nua kia cầm trận kỳ trong tay, cười dữ dằn, liền tay múa may trận kỳ, ngưng tụ luồng khí mang Chí Thánh thứ hai.
"Tiền bối, cứu mạng!"
Sở Lưu Hương hô to một tiếng.
Tuy Thiền Dực phi kiếm còn có bảy lần công kích toàn lực, nhưng bọn họ lại phải đối mặt với trận pháp cấp Chí Thánh thực thụ, cho dù có hao hết bản nguyên của Thiền Dực phi kiếm cũng trốn không thoát.
Lúc này, chỉ có thể cầu cứu người thần bí mà thôi.
"Tiền bối, tiền bối nào?"
"Chẳng lẽ, ở gần đây có cường giả cấp Chí Thánh?"
Người tu hành của Minh Vương Thánh tông nghe thấy Sở Lưu Hương gào lên như vậy, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, vội vàng nhìn xung quanh, bởi vậy không chém luồng khí mang cấp Chí Thánh đáng sợ đó ra ngoài.
"Rốt cục ngươi cũng thông suốt rồi."
Giọng nói của Diệp Phong chậm rãi vang lên.
Ngay sau đó.
Ba bóng dáng xuất hiện giữa không trung, đứng ngay cạnh ba người Sở Lưu Hương, đúng là Diệp Phong, Hồ Phi Phi vàThiên Đạo Linh Hầu.
Khí tức của bọn họ mờ mịt hư vô, khó có thể nắm bắt.
"Tiền bối?"
Sở Lưu Hương nhìn thấy Diệp Phong cầm đầu, mở to hai mắt, không ngờ tiền bối thần bí trong lòng mình, lại là một nam tử trẻ tuổi có bề ngoài vô cùng tuấn dật.
Nhưng Sở Lưu Hương cũng không kinh ngạc nhiều.
Trong giới tu hành, thuật trú nhan hết sức phổ biến.
Tỷ như bản thân Sở Lưu Hương, tuy đã qua ba ngàn tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ như thanh niên ngoài hai mươi, không thể nào đoán được tuổi tác thực sự.
"Đi!"
Diệp Phong vung tay áo lên, dùng thiên địa chi lực bao lấy ba người Sở Lưu Hương, thi triển tiết giải mật chi nhãn phá trận pháp của Minh Vương Thánh tông, hóa thành một tia sáng nhanh chóng bỏ chạy về phương xa.
"Đừng đi vội!"
Vị Thiên Thánh đang cầm trận kỳ hét lớn một tiếng, khí mang Chí Thánh cấp tức khắc chém ra, đuổi theo Diệp Phong.
"Hừ!"
Diệp Phong vươn tay, phát huy lĩnh vực Thiên Địa, không gian chi lực đến mức cực hạn, khiến cho hư không vặn vẹo, luồng khí mang cấp Chí Thánh kia đột nhiên thay đổi phương hướng, bổ ngược về phía vị Thiên Thánh già nua kia.
"Không!"
Khí mang khẽ quét qua, người này bị chém thành hai ngay tại chỗ, nếu không phải trên cổ mang một lá phù Thế Mệnh, bảo vệ tánh mạng, thì chắc giờ phút này đã vẫn lạc rồi.
"Cách thao tác không gian thật là tinh diệu!"
Sở Lưu Hương mở to mắt, mặt đầy kinh ngạc.
"Chút tài mọn thôi, không đáng giá nhắc tới."
Tuy Diệp Phong không kiêu ngạo, nhưng trong lòng vẫn khá là sảng khoái, ý niệm vừa động, tức khắc dẫn mọi người xuyên qua hư không, biến mất không thấy bóng dáng.