Chương 1308: Kinh văn bị thiếu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nửa ngày sau.
Diệp Phong đã luyện thành quyển thượng, quyển trung, quyển hạ của "sinh mệnh chi tâm", tốc độ rất nhanh, ngay cả hắn cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
"Độ khó tu luyện của môn bí pháp này rất nhỏ, khó khăn là làm thế nào phân tích ra được nội dung kinh văn từ trong biển hoa bỉ ngạn."
Diệp Phong nói nhỏ.
"Dưới sự chỉ điểm của ta, bất kỳ thiên kiêu Thần Nguyên cảnh nào có căn cốt thần phẩm đều có thể nhanh chóng nhập môn."
"Đúng rồi, thử hiệu quả xem sao."
Ngón tay Diệp Phong nhập lại thành kiếm, rạch lòng bàn tay mình ra, tạm thời kết thúc thời gian thiểm hồi, bảo đảm vết thương sẽ không biến mất.
Một khắc sau.
Sinh mệnh lực dồi dào xuất hiện, vết thương trong nháy mắt đã khỏi.
Diệp Phong hoạt động bàn tay, không có bất kỳ khó chịu gì.
"Cho dù không có năng lực thời gian thiểm hồi cũng không bị thời gian nguyền rủa, hôm nay ta cũng rất khó bị người ta giết chết."
Diệp Phong âm thầm phân tích.
Mặc dù bản thân nhận được một lần lột xác nhưng hắn vẫn chưa hài lòng lắm, bởi vì hắn còn chưa tìm được bộ phận quyển mật của "sinh mệnh chi tâm".
Thình thịch! Thình thịch!
Diệp Phong đột nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh lên, vội vàng nội thị, phát hiện bên trong tim viết đầy kinh văn ba quyển thượng, trung, hạ của "sinh mệnh chi tâm".
Tim đập, theo đó một vài chữ viết ở bên trong thoáng lóe lên, có quy luật nhất định.
Diệp Phong thần giao cách cảm, lập tức cảm ngộ.
"Tìm thấy rồi!"
"Hóa ra sau khi luyện thành ba quyển thượng, trung, hạ, sẽ có thể tìm được ba mươi chữ mấu chốt trong một nghìn không trăm lẻ tám chữ của ba quyển, mà đây chính là mật quyển.
"Ẩn giấu thật sâu!"
Diệp Phong bừng tỉnh hiểu ra.
Sau khi tìm được mật quyển, Diệp Phong rất vui vẻ.
Chuyến đi Bất Tử tinh, hắn không chỉ luyện thành kiếm đạo tam chuyển viên mãn, khiến tu vi tăng lên tới Nhập Thánh cảnh đỉnh phong, hôm nay còn lấy được bí pháp Thiên Tôn "sinh mệnh chi tâm" bản hoàn chỉnh.
Thu hoạch lần này có thể nói là phong phú.
"Sinh mệnh chi nguyên, lai vu tự thân."
"..."
"Tam nguyên hợp nhất, bất tử bất diệt!"
Diệp Phong căn cứ vào chữ viết thay nhau lóe lên trong tim, nhanh chóng suy diễn ra mật quyển của "sinh mệnh chi tâm".
Sau đó hắn bắt đầu tu hành.
Toàn bộ quá trình không có chút cách trở nào, thuận lợi khác thường.
Ba ngày sau.
Diệp Phong chậm rãi mở mắt ra.
Hắn như một thanh niên bình thường, mắt sâu như giếng cổ không gợn sóng, vẻ mặt bình tĩnh, trên người cũng không có khí tức cường đại tỏa ra.
Đây là nội liễm!
Sau khi luyện thành mật quyển, "sinh mệnh chi tâm" của Diệp Phong đã đại viên mãn, thọ nguyên kéo dài gấp ban đầu mười lần, sinh mệnh lực vô cùng dồi dào, có thể nói là bất tử bất diệt.
Lúc này, Diệp Phong cảm thấy mình cực kỳ thân cận tự nhiên.
Ý niệm khẽ động.
Sinh mệnh bốn phía lao về phía hắn, bị hắn lợi dụng, không chỉ có thể cứu chữa mình mà còn có thể cứu chữa người khác.
"Hóa ra đây mới thực sự là sinh mệnh chi tâm!"
Diệp Phong bừng tỉnh hiểu ra.
Sinh mệnh chi tâm không chỉ là trái tim của hắn mà còn là bản thân hắn, đối với những người khác mà nói, Diệp Phong chính là một sinh mệnh chi tâm.
Có hắn ở đó, vết thương nặng hơn cũng có thể chữa được.
"Hôm nay Bất Tử tinh đã là một nơi tạm thời không có giá trị để tiếp tục thăm dò gì nữa, đã đến lúc tới Huyền Châu, oanh tạc Minh Vương Oa rồi."
Diệp Phong thấp giọng lẩm nhẩm.
Trước nhà gỗ.
Thiên Đạo Linh Hầu gánh một tảng đá nặng, đang chạy như điên trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, hiển nhiên là đã thích ứng với tu vi cấp bậc Chuẩn Thánh tứ chuyển.
Văn Tuyết và Văn Nguyệt cũng đã củng cố tu vi.
Các nàng nép vào trong lòng Sở Thiên Hà.
Một nam hai nữ, mặt hướng về phía trời chiều.
Ấm áp khiến người ta hâm mộ ghen tị.
"Sở lang, thực lực hiện tại của chàng có lẽ còn mạnh hơn tông chủ của chúng ta nhỉ?" Văn Tuyết thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy nhu tình.
"Sở lang, chàng thật là lợi hại!" Vẻ mặt Văn Tuyết cũng đầy nhu tình, cứ thế nhìn Sở Thiên Hà.
Lúc này, một con chó độc thân yên lặng đi ngang qua.
Diệp Phong đứng dưới nhà gỗ, nhìn ba người Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt ân ái, suýt nữa hâm mộ phát khóc.
"Hai tỷ muội song sinh Thiên Thánh cảnh, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có Sở Thiên Hà mới có thể có loại diễm phúc này?"
Diệp Phong thầm nói.
Sở Thiên Hà cũng không chú ý tới Diệp Phong mà tò mò hỏi: "Tuyết Nhi, Nguyệt Nhi, mẫu thân của hai nàng thật sự là Tuyết Nguyệt tiên tử của Tuyệt Nguyệt Thánh tông à?"
"Hả?"
Hai tỷ muội Văn Nguyệt và Văn Tuyết ngây ngẩn.
Thấy dáng vẻ này của bọn họ, Sở Thiên Hà vội vàng nói: "Ta nghe Diệp huynh nói mẫu thân của các nàng là Tuyết Nguyệt tiên tử."
"Làm sao có thể?"
Văn Tuyết và Văn Nguyệt lắc đầu liên tục.
Trong mắt bọn họ, chuyện này quá hoang đường!
"Sở lang, chàng cũng biết Tuyết Nguyệt tiên tử chưa từng có đạo lữ song tu, toàn bộ tâm trí đặt vào chuyện xây dựng Tuyệt Nguyệt Thánh tông, tại sao có thể là mẫu thân của chúng ta được chứ?"
"Đúng vậy!"
"Tông chủ của chúng ta từng nói tỷ muội chúng ta được nàng nhặt từ bên ngoài về, không phải là cốt nhục thân sinh của nàng."
Văn Tuyết và Văn Nguyệt một trước một sau nói.
Mặc dù bọn họ không phải nữ nhi của Tuyết Nguyệt tiên tử nhưng Tuyết Nguyệt tiên tử vẫn đối xử rất tốt với bọn họ, không phải mẫu thân mà còn hơn cả mẫu thân.
Ngay cả tên cũng là hai chữ "Tuyết Nguyệt" tách ra.
Nhưng từ điểm đó cũng đủ để nhìn ra Tuyết Nguyệt tiên tử quan tâm yêu thương và kỳ vọng cực cao ở hai tỷ muội bọn họ thế nào.
Nhưng...
Tuyết Nguyệt tiên tử từng nói bọn họ không phải quan hệ mẫu thân nữ nhi.
"Thật vậy sao?" Sở Thiên Hà mờ mịt.
Nhưng rõ ràng Diệp Phong nói Tuyết Nguyệt tiên tử là thân sinh mẫu thân của Văn Nguyệt và Văn Tuyết!
Chẳng lẽ là Diệp Phong phán đoán sai rồi?
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho khan bỗng nhiên vang lên từ phía sau, khiến Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt vội vàng quay người lại nhìn, đúng lúc thấy Diệp Phong và Hồ Phi Phi dắt tay nhau đi tới.
Còn Thiên Đạo Linh Hầu thì đang đứng trên bả vai Diệp Phong.
"Tuyết Nguyệt tiên tử thật sự là mẫu thân của chúng ta?"
Văn Nguyệt và Văn Tuyết lập tức đứng dậy hỏi.