Chương 1311: Giải thể trận văn
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Các ngươi mới muốn chết!”
Sở Thiên Hà đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng trên người Sơn Nhạc Cự Viên, sát ý hiện rõ mồn một trong ánh mắt.
“Ta quen biết các ngươi sao?” Sơn Nhạc Cự Viên chú ý đến Sở Thiên Hà, cảm thấy đối phương rất xa lạ, cũng chẳng biết người ta đến từ thế lực nào, nên cất lời hỏi.
“Ngươi sát hại bằng hữu của ta mà giờ còn chẳng nhớ gì, đúng là đáng chết!” Sở Thiên Hà tức đến mức tay chân run hết cả lên, chỉ hận không thể dùng Thiền Dực Phi Kiếm chém chết Sơn Nhạc Cự Viên.
“A, chút chuyện ấy à!” Sơn Nhạc Cự Viên lơ đễnh, vẻ mặt đạm mạc.
Hắn ta thống lĩnh cả đại quân con rối của Minh Tộc, chẳng rõ đã chém giết bao nhiêu người, sao mà nhớ kỹ cho được.
Đối với hắn ta, đám người đó chỉ là con sâu con kiến, chết thì chết thôi.
“Hóa ra là trả thù. Mất bằng hữu, chắc đau khổ lắm đây.” Côn Bằng bay tới, nhìn Sở Thiên Hà với ánh mắt cười cượt.
“Ngươi...... Khốn nạn!” Sở Thiên Hà hét lên.
Thiền Dực Phi Kiếm đã hiện ra trong tay y, khí tức khủng bố và sát ý tản ra như sóng dữ, nhoáng cái đã quét ngang toàn trường.
“Là món Chí Thánh Binh kia, cẩn thận!” Một giọng nói ồm ồm vang lên.
Người vừa cất lời là một lão giả Thiên Thánh, tay cầm trận kỳ.
Lão đã chứng kiến uy lực đáng sợ của Thiền Dực Phi Kiếm. Chỉ cần một nhát kiếm của nó, một vị Thiên Thánh cầm trận kỳ sẽ mất mạng, ngay cả xác cũng không còn, cực kỳ khủng bố.
Xoẹt xoẹt!
Đúng lúc này, tế đàn trên mặt đất vang lên âm thanh vỡ vụn, âm thanh ấy như đánh mạnh vào tim của các cường giả Minh Vương Thánh Tông.
“Không xong rồi, tế đàn vẫn còn đang sụp!”
“Rốt cuộc bọn họ đã sử dụng thủ đoạn gì, sao ngay cả trận văn trong tế đàn cũng phá được?”
“Đừng nhiều lời, giết chúng đi!”
Đám cường giả Côn Bằng, Sơn Nhạc Cự Viên đồng loạt hét lên, song lại chẳng có ai dám động thủ.
Bởi Sở Thiên Hà nắm giữ Thiền Dực Phi Kiếm trong tay!
Thứ đó là Chí Thánh Binh chân chính!
Ở đây ngay cả Chí Thánh cũng không có, ai mà dám lên? Chán sống rồi chắc?
“Lao Lung trận pháp, giam!”
Chỉ có duy nhất lão Thiên Thánh cầm trận kỳ hô lên một tiếng, hai tay phất trận kỳ liên tục, huy động trận pháp từ trong tế đàn, hóa thành một cái lồng, vây khốn đám người Diệp Phong.
“Diệp huynh, làm sao bây giờ?” Sở Thiên Hà biến sắc, vội nhìn Diệp Phong.
“Chỉ là trận pháp thôi. Phá cho ta!” Diệp Phong vẫn ung dung như cũ, hướng mắt về phía lồng gian, Giải Mật Chi Quang sáng rực lên, khiến lồng giam hóa thành sương mù rồi biến mất.
Lồng giam trong không trung cứ thế mà bị hủy.
Người nào người nấy đều trợn tròn mắt sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
“Ngay cả trận pháp Chí Thánh mà cũng bị phá giải trong nháy mắt, rốt cuộc đối phương dùng thủ đoạn gì vậy?” Người tu hành của Minh Vương Thánh Tông kinh sợ.
Vốn dĩ ở đây không có Chí Thánh bảo hộ là vì tại mảnh đất Huyền Châu này, Minh Vương Thánh Tông là chúa tể, nên chẳng ai dám đến giương oai. Lại thêm trận pháp cấp Chí Thánh này, người bình thường tới cũng chỉ tổ nạp mạng mà thôi.
Có khi hôm nay người tới là kẻ đại ác đấy.
Hắn còn phá hủy được cả trận pháp!
“Phá cho ta!”
Diệp Phong hô lên một tiếng, tập hợp toàn bộ Giải Mật Chi Quang, tấn công vào tế đàn khổng lồ bên trên.
Ầm!
Trận văn trong tế đàn tan rã ngay tắp lự, khiến tế đàn phát nổ.
Bốn trụ trời bắt đầu lung lay, trận văn bên trong cũng tương tự, dần dần tan rã, bên ngoài cũng xuất hiện dày đặc những lỗ hổng.
Ngay cả Minh Vương Oa trên đỉnh cũng rung chấn.
Ong!
Hẳn là vì sợ hãi, Minh Vương Oa phóng thẳng lên trời, bỏ lại đám người của Minh Vương Thánh Tông, chạy trốn về phía đông Huyền Châu.
Minh Vương Oa chính là biểu tượng của Minh Vương Thánh Tông!
Bản thân nó vốn đã là Chí Thánh Binh, có khí linh, nên biết rõ bản thân không thể lưu lại nơi này, bằng không nó sẽ bị trọng thương.
“Diệp huynh, Minh Vương Oa bỏ chạy rồi!” Sở Thiên Hà chỉ lên trời rồi hô to.
Diệp Phong nhìn về phía Minh Vương Oa chạy trốn, xuất ra Giải Mật Chi Quang, bao phủ đối phương.
Ầm ầm!
Bề mặt của Minh Vương Oa bắt đầu nứt ra, song khí linh bên trong cũng không phải dạng vừa. Nó tự xé rách mặt ngoài của bản thân, khiến tốc độ tăng vọt, nhoáng cái đã xé rách hư không mà chạy biến, chẳng còn thấy tăm hơi.
Đường đường là một Chí Thánh Binh, nay lại chạy trốn trước bàn dân thiên hạ!
Ai chứng kiến cảnh tượng này cũng trợn tròn mắt.
“Minh Vương Oa vậy mà lại vứt bỏ chúng ta, đào tẩu một mình rồi.”
“Chư vị đạo hữu, giờ phải làm gì đây?”
“Trốn!”
Người của Minh Vương Thánh Tông nhốn nháo hết cả lên. Chỉ một giây sau, người nào người nấy đều xoay người bỏ chạy, chỉ dư lại dăm ba kẻ cứng đầu.
Bởi bọn họ biết rõ, giờ bỏ chạy chỉ có nước “chết”!
Trong Minh Vương Thánh Tông, nếu dám lâm trận bỏ chạy, một khi về tới đại điện tông môn, bị Minh Đế đích thân trừ khử là điều không thể tránh khỏi, kế đó sẽ bị hắn dùng Minh Vương Oa luyện hóa thành chiến binh rối của Minh Tộc.
“Liều chết một trận!”
Côn Bằng và Sơn Nhạc Cự Viên nhìn nhau, đồng loạt tấn công về phía nhóm người Diệp Phong.
“Hình thái chiến đấu cấp bốn!”
Hồ Phi Phi là người động thủ đầu tiên. Khi nàng tiến vào hình thái chiến đấu cấp bốn, chiến lực tăng lên mười sáu lần, lại thi triển “Lực Phá Vạn Pháp”, Hỗn Nguyên Côn quét ngang không trung, đánh lui Côn Bằng.
“Cút ra cho ta!”
Sơn Nhạc Cự Viên lao đến, nện ra một quyền, khiến Hồ Phi Phi văng xa tận mấy vạn dặm.
Côn Bằng không giỏi về lực lượng, chắc chắn sẽ bị Hồ Phi Phi áp chế.
Trái lại, lực lượng của Sơn Nhạc Cự Viên lại cực kỳ khủng bố, thừa sức nghiền ép Hồ Phi Phi, là một cường giả đỉnh cao chân chính.
“Tiểu súc sinh, nạp mạng đi!”
Lão Thiên Thánh cầm trận kỳ cũng hét lên, dẫn theo bốn vị Thiên Thánh của Minh Vương Thánh Tông đồng loạt tấn công, nhắm thẳng vào Diệp Phong và nhóm người Sở Thiên Hà.
“Diệp huynh, huynh cứ yên tâm phá trận, đám người kia giao cho bọn ta!”
Ba người Sở Thiên Hà, Văn Tuyết và Văn Nguyệt xông ra, khí thế thuộc về Thiên Thánh bộc phát, càn quét hiện trường.
Ầm ầm!
Dù mấy gã Thiên Thánh của Minh Vương Thánh Tông đồng thời xuất thủ, song vẫn không ngăn được bước chân của Sở Thiên Hà đã cường đại hơn nhiều, cùng hai tỷ muội Văn Nguyệt và Văn Tuyết đã dung nhập Nguyệt Chi thế giới.