Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1312 - Chương 1312 - Bốn Đạo Kiến Khí

Chương 1312 - Bốn đạo kiến khí
Chương 1312 - Bốn đạo kiến khí

Chương 1312: Bốn đạo kiến khí

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Ta nữa!” Linh hầu của Thiên Đạo huơ chiếc trường côn mà Diệp Phong luyện chế cho, tính kiến công lập nghiệp, song lại bị Côn Bằng đang nóng máu dùng hai cánh của mình quay cho nát tươm.

“Hừ, chết một con kiến.” Côn Bằng sải rộng hai cánh, cười gằn.

“Chết? Mắt ngươi mọc sau mông à? Bản thần hầu còn sống nhăn răng đây này!” Linh hầu của Thiên Đạo tái tạo lại cơ thể. Mặc dù tu vi suy giảm mất một chút, song cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Nó hít một hơi thật sâu, hấp thụ linh khí trong thiên địa, khôi phục lại thực lực.

“Ngươi....... Vậy mà không chết?” Thấy linh hầu Thiên Đạo vẫn lông tóc vô thương, Côn Bằng kinh ngạc tới mức trợn tròn hai mắt.

“Sao hả, ngạc nhiên lắm à? Đúng là kiến thức có hạn!” Linh hầu Thiên Đạo chống nạnh mà cười nhạo, “Ta cứ đứng đây cho ngươi đánh, ngươi mà đánh chết được ta thì coi như ta thua.”

“Ta không tin!”

Côn Bằng nổi trận lôi đình, hai cánh rung lên. Chỉ một luồng khí của gã đã nghiền nát linh hầu Thiên Đạo.

Nhưng chỉ một giây sau linh hầu Thiên Đạo tụ lại cơ thể, ngáp một cái rồi nói: “Trời ạ, ngươi đang gãi ngữa cho bản thần hầu đấy à?”

“Côn Bằng, cái thứ phế vật này! Một Chuẩn Thánh cấp bốn cũng không giải quyết được, ăn cái quái gì mà lớn lên vậy?”

Sơn Nhạc Cự Viên đang chiến đấu với Hồ Phi Phi, thấy Côn Bằng bị linh hầu Thiên Đạo cười cợt, liền điên tiết quát lên.

“Ngươi giỏi thì lên đi!” Côn Bằng cả giận nói.

“Phế vật, chỉ giỏi kiếm cớ!” Sơn Nhạc Cự Viên nện ra một quyền, lại đánh văng Hồ Phi Phi ra cả vạn dặm. Sau đó hắn ta quay người, tấn công về phía Diệp Phong đang phá trận.

“Diệp huynh, cẩn thận!”

Sở Thiên Hà đang tận lực đối phó với năm gã Thiên Thánh của Minh Vương Thánh Tông, vô pháp phân thân, chỉ đành nhắc nhở từ xa.

Trên không trung, Diệp Phong chậm rãi mở mắt.

Ấn ký của Giải Mật Chi Nhãn nơi ấn đường dần biến mất, Giải Mã Chi Quang cũng tan biến.

“Cũng dến lúc sử dụng bốn đạo kiếm khí rồi!” Diệp Phong nhìn về phía Sở Thiên Hà, trầm giọng nói.

Sở Thiên Hà khựng lại.

Ngay sau đó, y siết chặt Thiền Dực Phi Kiếm, nâng lên cao, khiến mấy gã Thiên Thánh lùi xa mấy vạn dặm.

“Mau tránh ra!”

Ngay cả Côn Bằng và Sơn Nhạc Cự Viên cũng e ngại, vội dứt khỏi giao tranh để rút lui, không dám ở trong phạm vi gần đó. Vốn dĩ lúc trước bọn họ dám động thủ là bởi Sở Thiên Hà vẫn luôn không dùng tới Thiền Dực Phi Kiếm.

Nhưng giờ lại khác, Sở Thiên Hà đã sử dụng Thiền Dực Phi Kiếm, khiến đám người Côn Bằng lạnh sống lưng, vội bỏ trốn.

“Trảm!”

Đúng lúc này, Sở Thiên Hà nâng Thiền Dực Phi Kiếm lên, bốn đạo kiếm khí đáng sợ chém thẳng vào bốn trụ trời.

Xoẹt xoẹt!

Vì trận văn được khắc trên trụ trời đã bị Giải Mật Chi Nhãn của Diệp Phong phá giải gần hết, cho nên uy lực giảm mạnh, vô pháp chống lại một kích của Chí Thánh, hoàn toàn sụp đổ.

Ầm ầm.....

Đá vụn và bụi mù sụp xuống như tuyết lở, lộ ra bốn chiếc xương cẳng chân.

Trong số đó, có hai chiếc khá lớn, hai chiếc còn lại thì nhỏ hơn.

“Bốn chiếc....... xương cẳng chân?”

Sở Thiên Hà, Văn Tuyết và Văn Nguyệt thấy cảnh này đều há hốc mồm, cảm thấy không thể tin nổi.

Bên trong bốn trụ trời lại là bốn chiếc xương cẳng chân?

Trời ạ!

Rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại sở hữu chiếc xương chân có khả năng tạo ra lực lượng khí tức căn nguyên cường đại trong phạm vi mười vạn dặm cơ chứ?

“Hẳn là....... Cự Thần viễn cổ của Thiên Châu, Bá Hoàng?” Sở Thiên Hà liên tưởng đến trận đại chiến diễn ra vào vạn năm trước.

Mặc dù vào thời điểm ấy y vẫn chưa được sinh ra, nhưng về sau vẫn biết đến truyền thuyết về Bá Hoàng, người đứng hạng ba trên Lực Lượng Thần Bia bị quần hùng vây công.

Khắp cả ba ngàn thế giới này, chắc cũng chỉ mỗi Bá Hoàng mới có chiếc xương cẳng chân như vậy.

“Hóa ra mục đích của Diệp huynh là nó!” Sở Thiên Hà bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Diệp Phong.

“Không sai!” Diệp Phong gật đầu. Kế đó, hắn vung tay lên, thu hồi bốn chiếc xương chân của Thánh Thần viễn cổ, rồi lại nhìn Sở Thiên Hà, “Nếu ngươi tò mò về chuyện này, về sau ta sẽ giải thích với ngươi.”

Nói xong, Diệp Phong quan sát xung quanh, chú ý tới Sơn Nhạc Cự Viên, kẻ có thực lực mạnh nhất tại nơi này, rồi cười gằn mà nói: “Giờ là lúc ngươi phải chết!”

Minh Vương Oa đã bỏ chạy.

Tế đàn cũng tan rã.

Bốn trụ trời cũng sụp đổ.

Điều quan trọng hơn là, bốn chiếc xương cẳng chân của Thánh Thần viễn cổ đã được tìm ra, đại công cáo thành.

Mà Chí Thánh của Minh Vương Thánh Tông vẫn chưa hiện thế.

Đây là lúc để đại sát tứ phương.

Rút lui? Vẫn chưa phải lúc!

“Chỉ là Nhập Thánh đỉnh phong mà cũng dám dùng ánh mắt đấy nhìn ta, chán sống rồi sao?” Sơn Nhạc Cự Viên đối diện với cái nhìn của Diệp Phong, sắc mặt vừa dữ tợn vừa mỉa mai.

Nếu không phải kiêng kỵ Thiền Dực Phi Kiếm, gã đã động thủ từ lâu rồi.

“Diệp huynh, Thiền Dực Phi Kiếm vẫn còn hai cơ hội bộc phát uy lực Chí Thánh. Chúng ta có nên sử dụng phương pháp lúc trước, xử lý toàn bộ Thiên Thánh ở đây?” Sở Thiên Hà truyền âm cho Diệp Phong.

Phương pháp mà y đề cập đến chính là cách mà Diệp Phong vây khốn chín vị ác thần Thiên Thánh lại một chỗ rồi giết.

“Không vội!” Diệp Phong lại lắc đầu.

“Hả? Tại sao?” Sở Thiên Hà khó hiểu.

Rõ ràng chỉ cần dùng cách đó là đủ để xử lý mấy gã Thiên Thánh ở đây, vậy tại sao lại không làm chứ?

“Chờ người!” Diệp Phong thấp giọng.

Sau khi Minh Vương Oa rời đi, chắc chắn sẽ làm kinh động tới chủ chốt của Minh Vương Thánh Tông, nên chẳng mấy chốc đối phương sẽ xuất hiện mà thôi. Chuyện trước mắt phải làm chính là ổn định cục diện, chờ cá lớn mắc câu.

“Chờ người?” Sở Thiên Hà chẳng hiểu gì, song nếu Diệp Phong đã nói vậy, y cũng quyết đinh nghe theo.

Một lúc sau, Thiền Dực Phi Kiếm bị thu về.

“Hóa ra món thánh binh Chí Thánh này không phải cứ muốn dùng là dùng. Chư vị, liên thủ, giết bọn chúng!” Lão Thiên Thánh cầm trận kỳ thấy cảnh này liền cười lớn.

Ban đầu, bọn rất e ngại Thiền Dực Phi Kiếm.

Nhưng khi thấy Sở Thiên Hà chỉ cầm thanh kiếm này mà thôi, bọn họ liền biết món thánh binh Chí Thánh này không phải muốn dùng là dùng. Nếu không bọn họ đã bỏ mạng dưới thanh kiếm này từ lâu rồi.

“Trọng lực nghiền ép!” Sơn Nhạc Cự Viên xuất thủ.

Thân hình to lớn cao cả vạn dặm vừa xuất hiện đã bao trùm khắp mọi nơi, khiến trọng lực bên trong tăng vọt. Linh hầu Thiên Đạo, người có tu vi yếu nhất bị trọng lực đè nát ngay tức khắc.

Chỉ có nhóm Hồ Phi Phi mới đứng vững được, song tốc độ cũng chậm chạp hẳn đi.

Bình Luận (0)
Comment