Chương 1313: trận chiến với Sơn Nhạc Cự Viên
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Đi chết đi!”
Côn Bằng thừa cơ lao lên, đôi cánh rộng lớn đập vào như thể muốn đập chết đám người Diệp Phong.
“Thi triển tam đại lĩnh vực!”
Diệp Phong liền giơ hai tay lên cao, dưới sự tăng cường uy lực của Đại Thế Giới Chi Tâm, lĩnh vực Lực Lượng, lĩnh vực Kiếm đạo và linh vực Thiên Địa lập tức xuyên qua trường lĩnh vực Trọng Địa của Sơn Nhạc Cự Viên.
“Khiêu Dược Chi Bộ!”
Diệp Phong bước ra, thi triển “Thiên Tôn” để gia tăng chiến lực gấp năm lần, kế đó thi triển “Vạn Giới Quyền”, nện ra vạn đạo quyền ảnh, hướng thẳng về phía lồng ngực của Sơn Nhạc Cự Viên tại cùng một vị trí.
“Huyết Thứ!”
Diệp Phong lại bồi thêm một kích, phóng Huyết Thứ trúng ngay vị trí Vạn Giới Quyền nện vào. Hai chiêu thức cường đại cùng thi triển nên dễ dàng đâm xuyên thân thể của Sơn Nhạc Cự Viên, khiến gã văng ngược cả trăm dặm.
“Phụt!”
Sơn Nhạc Cự Viên hộc máu. Gã cúi đầu, nhìn vết thương gớm ghiếc trên ngực với vẻ mặt khó tin.
Phòng ngự của gã thuộc cảnh giới Thiên Thánh hàng đầu, giờ lại bị một kẻ mới Nhập Thánh đỉnh phong phá hỏng?
“Xíttt!”
Đám Côn Bằng chứng kiến cảnh này đều hít ngược một ngụm khí lạnh. Lúc ngoảnh đầu nhìn về phía Diệp Phong, nét khiếp sợ khắc rõ trên vẻ mặt.
“Diệp huynh uy mãnh!” Nhóm Sở Thiên Hà hò hét.
Sơn Nhạc Cự Viên là kẻ mạnh nhất trong đại quân con rối Minh Tộc, từng thống lĩnh đại quân Minh Tộc càn quét cả Đại Thế Giới. Danh tiếng của gã khiến cho người người sợ mất mật.
Nhưng hiện tại lại bị Diệp Phong phá vỡ!
Cái danh Sơn Nhạc Cự Viên vô địch, nay không còn là vô địch nữa!
Bởi gã chưa gặp phải Diệp Phong mà thôi!
“Ngươi lại không đánh nổi hắn?” Côn Bằng liếc xéo Sơn Nhạc Cự Viên với vẻ nghiêm nghị.
“Kẻ này không tầm thường, ta nhìn lầm rồi.” Sơn Nhạc Cự Viên nhìn Diệp Phong chằm chằm, coi kẻ trước mặt mình là đại địch suốt kiếp.
Trên trời cao, Diệp Phong đang bị nhóm Hồ Phi Phi và Sở Thiên Hà vây quanh.
“Diệp huynh, huynh uy mãnh quá!” Văn Nguyệt giơ ngón tay cái lên.
“Đúng vậy, uy mãnh quá thể!” Văn Tuyết cũng gật đầu, gương mặt ngập tràn vẻ sùng bái.
Một mình đánh bại Sơn Nhạc Cự Viên, bực thực lực này nếu đặt trong vòng Thiên Thánh, ắt hẳn là mạnh nhất rồi.
Sau khi nghe Văn Nguyệt và Văn Tuyết nói vậy, khóe miệng Diệp Phong giật giật, nghĩ thầm: Có thể đừng dùng câu “uy mãnh quá” được không? Chỉ e nếu để người khác nghe thấy sẽ gây ra hiểu lầm.
Một lúc sau, Diệp Phong nhìn Sơn Nhạc Cự Viên thật lâu, rồi khẽ nói với đám người Sở Thiên Hà: “Thật ra ta cũng chỉ làm được chừng ấy thôi.”
Sau khi tiến vào Nhập Thánh đỉnh phong, chiến lực của hắn tăng gấp mấy lần.
Lại thi triển thêm “Thiên Tôn” giúp uy lực tăng thêm năm lần, đồng thời kết hợp với “Huyết Thứ” và “Vạn Giới Quyền”, mấy môn Thần Thông cường đại kiểu này, đương nhiên là chiến lực mạnh khỏi phải nói, phải đạt đến cảnh giới Thiên Thánh đỉnh phong.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Sức sống của Sơn Nhạc Cự Viên rất mạnh mẽ, thương thế mới đó mà đã khép lại.
Lực khôi phục bậc này quả thực kinh khủng.
Ngay cả bản thân Diệp Phong cũng không nắm chắc giết được Sơn Nhạc Cự Viên. Nếu động thủ thật sự, cũng chỉ năm mươi năm mươi mà thôi.
Bởi đối phương cũng rất mạnh!
Ít nhất Sơn Nhạc Cự Viên cũng đứng hạng trước hai trăm trên Thần Bia Lực Lượng. Nếu không có Chí Thánh ra mặt, e là đối phương chẳng cần sợ ai.
“Các ngươi là ai?”
Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ vang lên từ trên bầu trời, đinh tai nhức óc.
Người chưa xuất hiện mà uy áp khủng bố đã ập tới rồi.
“Là Đại trưởng lão của Minh Vương Thánh Tông, Minh Vương!”
Sở Thiên Hà mới nghe âm thanh truyền đến đã hộc máu. Cả Văn Nguyệt và Văn Tuyết cũng không chống cự nổi cỗ uy áp kia mà phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
“Đây là uy áp của Chí Thánh!”
Chỉ là một đạo âm thanh kèm thêm uy áp mà đã khiến mấy Thiên Thánh cường đại phải thổ huyết.
“Tới rồi!” Hai mắt của Diệp Phong sáng bừng lên.
Đương nhiên con cá lớn mà Diệp Phong muốn câu không phải là Minh Đế.
Minh Đế là người xếp hạng chín trên Thần Bia Lực Lượng, cực kỳ khủng bố. Cho dù bọn họ có Thiền Dực Phi Kiếm trong cũng chẳng thể đả thương được đối phương.
Vậy nên Đại trưởng lão của Minh Vương Thánh Tông, Minh Vương mới là đối tượng bị thả câu.
Đám người vội nhìn lại, nhìn thấy một bóng hình khoác hắc bào, chân dẫm Minh Vương Oa, đang hướng về phía bọn họ.
Đối phương vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí chìm vào tĩnh mịch.
Các pháp tắc tự do trong không trunh cũng bị pháp tắc tử vong của Minh Vương bài xích ra ngoài, không dám tới gần.
“Diệp huynh, đây là kẻ huynh đang chờ sao?” Sở Thiên Hà ngạc nhiên, nhịp tim cũng dần nhanh hơn.
Diệp Phong gật đầu: “Ừm, là cá mà ta muốn câu.”
Sở Thiên Hà nhệch miênhg: “Câu cá? Dù đối phương là cá thì cũng là loại cá mập khủng bố dư sức ngoạm sạch mọi thứ. Còn chúng ta, ngay cả tôm tép cũng chẳng bằng!”
Diệp Phong chỉ cười mà không trả lời.
Thời điểm lấy được bốn khúc xương chân của Thánh Thần viễn cổ, Diệp Phong liền phát hiện ra có ấn ký do Minh Vương để lại bên trong. Nếu không xử lý ấn ký này mà đã đưa cho Thánh Thần viễn cổ, sẽ lưu lại tai họa ngầm.
Thậm chí còn tiết lộ cả tọa độ của đại lục Thần Châu.
Đương nhiên có không ít cách để xóa bỏ ấn ký, mà Diệp Phong cũng biết hơn một trăm cách.
Ngặt một nỗi nếu muốn xóa đi ấn ký, thứ không thể thiếu là máu của Minh Vương để làm vật dẫn. Nếu không, ấn ký của Minh Vương sẽ tồn tại trong phần thi hài của Thánh Thần viễn cổ dưới hình thức của pháp tắc tử vong, vô pháp xóa bỏ.
“Diệp huynh, phải làm sao bây giờ?” Sở Thiên hà ủ rũ.
Chờ Minh Vương cắn câu?
Chẳng phải là tự tìm đường chết à?
Nhưng y lại nghe Diệp Phong hạ giọng nói: “Có phải Thiền Dực Phi Kiếm vẫn còn dư hai lần xuất thủ hay không?”
Sở Thiên Hà gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nếu chỉ dựa vào Thiền Dực Phi Kiếm, vốn không giết nổi đối phương.”
“Đả thương là được rồi.” Diệp Phong cười nói, “Chờ lát nữa ta ra tay, ngươi nhân lúc hỗ trợ. Chỉ cần đả thương Minh Vương là được. Ân tình này, Diệp Phong ta sẽ ghi nhớ.”
Thấy Diệp Phong tự tin như vậy, Sở Thiên Hà cắn răng một cái rồi nói: “Được! Vậy ta liều mình bồi quân tử, dù sao cái mạng này cũng là huynh cứu, làm thế nào cũng được.”