Chương 1314: Đại trưởng lão của Minh Vương Thánh Tông, Minh Vương
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trên trời sao, Minh Vương chắp hai tay sau lưng.
Gã nhìn nhóm người Diệp Phong, Hồ Phi Phi với vẻ châm biếm: “Đúng là không biết trời cao đất rộng. Chẳng nhẽ các ngươi cho rằng đả thương được Sơn Nhạc Cự Viên là đả thương được ta sao?”
“Minh Vương đại nhân, bọn chúng có một thanh phi kiếm, bộc phá ra uy lực của Chí Thánh, rất nguy hiểm.” Lão Thiên Thánh cầm trận kỳ chỉ về phía Sở Thiên Hà mà nhắc nhở.
“Ồ, vậy à?” Minh Vương vốn chẳng để trong lòng.
Nếu là Chí Thánh đích thân xuất thủ, gã còn e ngại, nhưng chỉ là một thanh phi kiếm phát huy được Chí Thánh chi lực, vốn chẳng uy hiếp được gã.
“Các ngươi cố ý không đi, đang chờ ta sao?” Minh Vương nhìn Diệp Phong, khí tức tử vong tản ra từ cái nhìn của gã.
“Không sai!” Diệp Phong gật đầu.
“Muốn giết ta sao?” Minh Vương hỏi.
“Muốn, nhưng ta biết tạm thời không làm được.” Diệp Phong ung dung đáp lại, vốn không coi đối phương như Chí Thánh mà đối đãi.
“Ngươi đúng là cuồng ngạo.” Minh Vương nói.
“Như nhau thôi.” Diệp Phong liếc mắt ra hiệu cho Sở Thiên Hà đứng kế bên. Người sau hiểu ý, biết đối phương muốn tấn công.
“Múa rìu qua mắt thợ? Các ngươi cho rằng bản vương không nhìn ra sao?” Minh Vương cả giận.
Một giây sau, gã hướng ánh mắt về phía Sở Thiên Hà.
Pháp tắc Tử Vong giáng thế ngay lập tức, khiến lực sinh mệnh của Sở Thiên Hà giảm đi phân nửa, làn da khô nứt, cứ như thể sắp hồn bay phách tán tới nơi, sợ sệt tột độ.
“Sở lang!” Văn Tuyết và Văn Nguyện nghẹn ngào hô lên.
“Yên tâm, hắn không chết được đâu.” Diệp Phong đã thi triển bí pháp Thiên Tôn, Sinh Mệnh Chi Tâm, từ trước, lực sinh mệnh dồi dào tuôn ra từ trái tim tới toàn thân Sở Thiên Hà.
Khủng bố như pháp tắc Tử Vong mà cũng bị Sinh Mệnh Chi Tâm loại bỏ.
Sở Thiên Hà khôi phục lại trạng thái đỉnh phong một cách chóng vánh, phong thần như ngọc, hoàn toàn không để lại di chứng gì.
“Hửm?!”
Minh Vương hơi giật mình. Gã trợn mắt, tiếp tục nhìn Sở Thiên Hà chằm chằm, thôi động pháp tắc Tử Vong, hòng giết chết đối phương.
Chỉ có điều, thứ mà Sinh Mênh Chi Tâm đang bảo vệ Sở Thiên Hà không sợ nhất chính là pháp tắc Tử Vong.
Bất kể Minh Vương nhìn thế nào, Sở Thiên Hà vẫn sống sờ sờ như cũ.
“Cái này!”
Minh Vương ngạc nhiên không thôi. Gã lại nhìn về phía Văn Nguyệt, khiến nàng chịu đòn tấn công của pháp tắc Tử Vong, thân thể dần tiêu tán.
“Sinh Mệnh chi lực, không ngừng nghỉ!”
Diệp Phong niệm pháp quyết, thi triển “Sinh Mệnh Chi Tâm”, để Sinh Mệnh chi lực bao phủ khắp thân thể của Văn Nguyệt, bảo vệ sinh mạng của nàng.
“Quái lạ!”
Minh Vương lại trợn mắt to hơn, nhìn cả Diệp Phong, Văn Tuyết, Hồ Phi Phi lẫn linh hầu Thiên Đạo, ngặt một nỗi pháp tắc Tử Vong vốn bách chiến bách thắng nay lại mất hiệu lực!”
“Sao lại như vậy được?” Minh Vương rối như tơ vò.
Để trở thành Chí Thánh, gã khổ cực tu luyện pháp tắc Tử Vong, cuối cùng dung nhập pháp tắc vào đôi mắt, trở thành một cặp Tử Vong Thần Nhãn đáng sợ. Những ngươi tu hành dưới Chí Thánh, gã trừng ai là kẻ đó phải chết.
Ấy vậy mà hôm nay, Tử Vong Thần Nhãn mất hiệu lực!
Loại cảm giác này phải gọi là khó chịu hơn cả ăn phân.
“Đừng uổng phí sức lực nữa. Ngươi sử dụng Tử Vong Thần Nhãn quá nhiều lần nên đã hư hoại, sẽ dần mất đi hiệu lực, chẳng bao lâu nữa, đôi mắt của ngươi sẽ bị hoại tử mà thôi.” Diệp Phong nói hươu nói vượn như thật.
Hắn đã dùng Động Sát Chi Nhãn lên người Minh Vương, biết đối phương sở hữu Tử Vong Thần Nhãn, bình thường cứ trừng ai là người ấy phải bỏ mạng.
Nhưng hôm nay, Minh Vương gặp phải bí pháp Thiên Tôn – Sinh Mệnh Chi Tâm của Diệp Phong, đương nhiên là bị khắc chế hoàn toàn.
“Sao có thể!”
Minh Vương cau mày, ngoảnh đầu trừng mắt một gã Ngưu Ma cách xa cả vạn dặm, muốn thử xem liệu có phải Tử Vong Thần Nhãn mất đi hiệu lực hay không.
“Chết!” Minh Vương thi triển Tử Vong Thần Nhãn.
Dù cách xa cả vạn dặm, nhưng gã Ngưu Ma cảnh giới Thiên Đế vẫn bị tước đi sinh mạng như cũ, cơ thể dần khô quắt, chưa đến một giây đã ngã xuống, thân vẫn đạo tiêu.
“Thứ láo toét! Dám gạt ta.”
“Tử Vong Thần Nhãn của bản vương vốn không mất hiệu lực.”
“Đúng là ăn nói hàm hồ!”
Minh Vương giờ mới phát hiện ra mình bị Diệp Phong lừa, vội quay đầu lại, tính nện một phát chết cả lũ.
“Lúc này, động thủ!”
Chỉ có điều, Diệp Phong nhắm ngay thời điểm Minh Vương ngoảnh đầu lại, nhường cho Sở Thiên Hà lấy Thiền Dực Phi Kiếm, chém ra một kích toàn lực.
Một đạo kiếm mang khủng bố xẹt ra, khiến cả bầu trời trắng lóa lên.
Diệp Phong dùng Không Gian chi lực, dẫn đạo kiếm mang rẽ ngoặt một cái, né tránh đòn đỡ của Minh Vương, rồi chém thẳng về phía cổ gã.
Xoẹt!
Phần cổ của Minh Vương bị cắt ra một đường, chảy máu không ít. Ngay lúc đó, Diệp Phong lại thi triển Khiêu Dược Chi Bộ để tiếp cận gã, một tay tiếp được mấy giọt máu tiên của gã.
Tay còn lại thì kết thủ ấn đặc biệt, ấn lên vết thương trên cổ của Minh Vương.
“Cút cho ta!”
Minh Vương gầm lên, chỉ riêng khí thế của gã đã đánh bay Diệp Phong ra cả trăm dặm.
“Đại công cáo thành, rút lui!”
Diệp Phong thừa cơ tăng tốc rút lui, lấy Không Gian chi lực bao phủ đám người Sở Thiên Hà, toàn lực thi triển Khiêu Dược Chi Bộ, nhoáng cái đã đi xa cả mấy tỷ dặm, sau đó biến mất không còn tăm tích chỉ sao vài cái lóe mắt.
“Chết tiệt!” Minh Vương nổi trận lôi đình.
Gã cũng không ngờ tới thao tác này của Diệp Phong, trầm giọng nói: “Tên súc sinh này rõ ràng biết bản thân không giết được ta, sao lại còn bày vẽ ra việc cắt cổ ta cơ chứ?”
Một giây sau, Minh Vương hướng ánh mắt về phía bốn trụ trời đã sụp đổ, phát hiện bốn chiếc xương cẳng đã không cánh mà bay.
“Xương cẳng của Bá Hoàng đâu?”
Minh Vương cả giận hét lên vơi đám Côn Bằng.
“Khởi bẩm Minh Vương đại nhân, sau khi bọn chúng phá hủy tế đàn và đánh đổ trụ trời liền cướp xương của Bá Hoàng đi.” Côn Bằng và các cường giả Thiên Thánh vội thành thật trả lời, cơ thể run lẩy bẩy.
Bọn họ là Thiên Thánh, cực kỳ cường đại.
Nhưng trước mặt Chí Thánh, Thiên Thánh chẳng khác gì con sâu con kiến, hoàn toàn không dám nửa lời bất kính.
“Hay cho một súc sinh giảo hoạt!” Minh Vương nghĩ một lúc liền hiểu ra.
“Hắn lấy máu tiên của bản vương là để xóa bỏ ấn ký bên trong xương cẳng của Bá Hoàng!”