Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1315 - Chương 1315 - Đại Công Cáo Thành

Chương 1315 - Đại công cáo thành
Chương 1315 - Đại công cáo thành

Chương 1315: Đại công cáo thành

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Vẻ khó tin hiện rõ mồn một trên nét mặt của Minh Vương.

Ấn ký trong bốn chiếc xương chân của Bá Hoàng cực kỳ bí ẩn, người bình thường vốn không thể nào nhìn ra được. Ngay cả đám Sơn Bằng và Sơn Nhạc Cự Viên cũng không hề biết đến sự tồn tại của những ấn ký này.

“Thứ tiểu súc sinh này sao lại phát hiện ra ấn ký cơ chứ?”

“Đã thế còn biết phải dùng máu của mình mới xóa được ấn ký. Quả là không tưởng tượng nổi.”

“Để hắn sống là một tai họa lớn!”

Vẻ mặt Minh Vương cực kỳ khó coi.

Đây là lần đầu tiên một kẻ dưới Chí Thánh khiến gã kinh ngạc, nên gã không cam lòng, chỉ hận không thể đuổi theo đám người Diệp Phong.

“A!” Chỉ có điều, cơn đau đớn đến tận xương tủy nơi cổ chợt bộc phát.

“Cái thứ gì vậy?”

Minh Vương dùng thần thức quét qua mới phát hiện vết thương của mình vẫn chưa lành lại, đã thế còn càng lúc càng lớn, máu chảy ra không ngừng.

Tình cảnh này hầu như chưa xảy ra bao giờ.

Ngay cả đám Côn Bằng và Sơn Nhạc Cự Viên cũng trợn trừng mắt, cứ như thể nhìn thấy ma vậy.

Khí tức sinh mệnh của Chí Thánh luôn cuồn cuộn.

Đáng lẽ mấy vết thương nhỏ kiểu này phải lành từ lâu rồi mới đúng. Nhưng hôm nay, vết thương của Minh Vương lại càng lúc càng nghiêm trọng, cực kỳ quái lại.

“Là lúc đó!” Minh Vương chợt nhớ đến một sự kiện.

Ngay thời điểm Diệp Phong tiếp cận gã để lấy máu đã từng kết một cái ấn kỳ lạ, rồi ấn lên cổ gã.

Vốn dĩ lúc ban đầu Minh Vương không để trong lòng.

Đối phương chỉ là một Nhập Thánh đỉnh phong , dù biết Thần Thông cường đại thì có thể tạo thành uy hiếp gì với gã cơ chứ?

Nhưng phải đến tận lúc này, Minh Vương mới thấu hiểu ý đồ của Diệp Phong.

“A!”

Cơn đau nhức kinh khủng lan tràn ra từ phần cổ đến tận toàn thân. Ngay cả làn da gã cũng bắt đầu khô nứt, triệu chứng cực kỳ khủng bố.

“Hóa ra là vết thương đại đạo cấp năm!”

Cuối cùng Minh Vương cũng ngộ ra, vội ngồi khoanh chân trên mặt đất, nuốt một viên kim đan Thánh Phẩm, toàn lực áp chế đạo thương.

Đường đường là Chí Thánh nên đạo hạnh của gã không hề thấp.

Tổn thương đại đạo cấp năm mà chưa đến nửa canh giờ, Minh Vương đã dùng tu vi khủng bố của bản thân áp chế, hoàn toàn biến mất.

Gã đứng dậy, khí tức lại khôi phục về thời kỳ đỉnh phong.

Chỉ có điều, sắc mặt của Minh Vương lại cực kỳ khó coi.

“Đưa bọn chúng vào danh sách phải giết của Minh Vương Thánh Tông cho ta. Chiếu cáo Tam Thiên Giới, ai cũng cấp thông tin hữu ích, liền ban thưởng một Thánh Binh!” Minh Vương cả giận nói.

“Tuân mệnh!”

Đám người Côn Bằng và Sơn Nhạc Cự Viên vội tách ra, phân phó cho thuộc hạ dưới trướng, truyền mệnh lệnh ra ngoài, để các giới theo dõi cho Minh Vương Thánh Tông.

Một khi phát hiện thấy mục tiêu, lập tức báo cáo.

..........

Trong vũ trụ vô tận, Diệp Phong dẫn theo mọi người thuấn di liên tục, đã rời khỏi phạm vi của Huyền Châu, dần tiếp cận với vũ trụ bất tận, hướng về phía Đông Châu.

“Diệp huynh, Minh Vương sẽ không đuổi theo chứ?” Văn Tuyết hơi lo lắng.

Diệp Phong ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua rồi nói: “Minh Vương trúng phải đạo thương cấp năm nên để khôi phục cũng tốn không ít thời gian. Chờ hắn trị thương xong, muốn động thủ thì chúng ta cũng đã sớm đi xa rồi.”

“Đạo thương?” Mọi người nhạc nhiên.

“Lúc loại bỏ đạo thương cấp năm cho các ngươi, ta đã nhân tiện học tập một phen. Lại thêm bản thân ta là thiên mệnh chi tử, có Thiên Đạo chi lực, cho nên tạo ra đạo thương cấp năm cũng không quá khó.” Diệp Phong mỉm cười, giải thích mọi chuyện.

Nghe vậy, Sở Thiên Hà giơ ngón tay cái với Diệp Phong: “Diệp huynh, huynh đỉnh quá! Từ hồi sinh ra tới giờ, ta chưa bao giờ gặp người nào vừa dũng mãnh thiện chiến lại vừa thần thông quảng đại như huynh vậy.”

Dùng tu vi của Nhập Thánh để đối đầu với Chí Thánh, còn gây ra đạo thương cấp năm trên người đối phương. Quả thực cũng chỉ có mỗi Diệp Phong mới làm được.

Sở Thiên Hà bội phục Diệp Phong hết mức.

“Diệp huynh, giờ chúng ta tới Đông Châu đi. Lấy danh nghĩa của Thiên Hà Thần Tông chi chủ, ta sẽ tận tình khoản đãi mọi người.” Sở Thiên Hà mời thật lòng.

Mặc dù vẫn chưa phá hủy được Minh Vương Oa, nhưng đã đánh đổ bốn trụ trời, còn phá hủy tế đàn khổng lồ của đối phương.

Minh Vương Oa đã mất đi sức mạnh được tăng cường từ căn nguyên nằm sâu trong đại địa Huyền Châu, nên sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc luyện chế chiến binh rối Minh Tộc.

Đây là một vết thương nặng đối với Minh Vương Thánh Tông.

Còn đối với Sở Thiên Hà, y phần nào cũng coi là đã báo được thù.

Mà Diệp Phong chính là ân nhân lớn nhất của y.

“Chưa vội.” Diệp Phong lắc đầu rồi nói, “Xương chân của Bá Hoàng có ấn ký của Minh Vương, phải dùng máu tiên của gã mới triệt tiêu được.”

Diệp Phong lấy ra một chiếc bình ngọc, bên trong là máu tiên của Minh Vương, mặt ngoài phủ kín cấm chế, phòng ngừa khí tức của nó tản ra ngoài.

Máu của Chí Thánh không hề tầm thường.

Chỉ với năng lượng của một giọt máu này đủ khiến Nhập Thánh tiến vào trạng thái đỉnh phong. Nếu nổ tung, dư sức phá hủy một thế giới nhỏ.

Cũng vì vậy mà Diệp Phong rất cẩn trọng.

Vèo!

Diệp Phong tiến vào một hành tinh hoang vu, bày bốn chiếc xương chân của Bá Hoàng giữa không trung, tiến hành khắc họa đủ loại trận pháp, cuối cùng nhỏ máu tiên của Minh Vương tại chính giữa trận pháp.

Ong!

Máu tiên hóa thành luồng năng lượng cường đại, chảy đầy vào các trận văn rồi dung nhập vào xương chân của Bá Hoàng, không ngừng tiêu hủy ấn ký bên trong.

Tại trung tâm Huyền Châu, Minh Vương như có linh cảm gì đó, chợt nhìn vào sâu trong vũ trụ.

“Tìm được các ngươi rồi!” Gã cười một tiếng rồi đuổi theo.

Minh Vương đã đoán trước được rằng sau khi đám người Diệp Phong chạy khỏi Huyền Châu, chắc chắn sẽ tìm một vị trí nào đó để triệt tiêu ấn ký. Mà một khi bọn chúng sử dụng máu của gã, chắc chắn sẽ bị gã phát giác.

“Đây là cơ hội duy nhất để bản vương tóm gọn bọn chúng. Nếu bỏ lỡ, sau này sẽ khó khăn hơn nhiều.” Minh Vương vội gia tăng tốc độ.

Chẳng mấy chốc, gã đã bay vào vũ trụ vô ngần, sau khi xác định phương hướng liền chú ý tới một hành tinh hoang vu.

“Thế mà chạy xa tới vậy.” Minh Vương sợ ngây người.

Dù gã tăng hết tốc lực để tới vị trí của đối phương, song cũng tốn cả nửa canh giờ.

“Bọn chúng là thỏ chắc? Chạy nhanh tới vậy!” Minh Vương hùng hổ, di chuyển nhanh thêm.

Bình Luận (0)
Comment