Chương 1320: Cảm ứng của Kiếm Trần
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ngay sau đó!
Cả thế giới dị tượng kiếm đạo tức thì bùng nổ, hàng tỉ thanh phi kiếm đủ mọi màu sắc bay ra, nhào về phía Nguyên Kinh.
"Được lắm!"
Nguyên Kinh hết sức hưng phấn, hai tay đột nhiên tạo thành chữ thập, vô số khí vận chân long sau lưng gầm thét, nhào về phía hàng tỉ thanh lợi kiếm của Kiếm Trần.
Ầm ầm ầm!
Hai bên không ngừng va chạm, chém giết ở trên không, khó phân thắng bại, chỉ riêng dư âm bộc phát ra ngoài cũng làm cho trời đất u ám, pháp tắc dao động mãnh liệt, không ít Thiên Thánh cảnh cũng bị áp chế.
"Mạnh quá đi thôi!"
Ba người Văn Tuyết, Văn Nguyệt, Sở Thiên Hà cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ trên người mình, nếu thật sự phải chiến đấu với Kiếm Trần hoặc Nguyên Kinh, có lẽ bọn họ không thể đỡ nổi một chiêu của người ta.
"Đều là tuyệt đỉnh cường giả cấp Sơn Nhạc Cự Viên." Diệp Phong truyền âm.
"Ta cảm thấy, cảm giác áp bách bọn họ mang đến cho ta còn đáng sợ hơn cả Sơn Nhạc Cự Viên, có lẽ bọn họ đã gần như vô địch trong Thiên Thánh cảnh rồi."
Sở Thiên Hà rụt cổ.
"Còn chưa đến mức như vậy đâu, người có thể đánh bại bọn họ trong Thiên Thánh cảnh cũng không ít!" Diệp Phong cười thần bí.
Ba ngàn thế giới không nhiều Thiên Thánh lắm.
Nhưng mà Tiên giới thì có rất nhiều!
Số lượng Thiên Thánh cảnh ở đó nhiều đến trăm vạn, chọn lựa người có thể đánh bại Kiếm Trần và Nguyên Kinh trong số đó, cũng không khó.
Trên bầu trời.
Đại chiến giữa hai bên càng ngày càng kịch liệt.
"Tổ Long, hiện!"
Nguyên Kinh phát hiện dị tượng số mệnh hoàng triều của mình có chiều hướng đi xuống, vội vàng tăng mạnh lực lượng, hợp nhất tất cả khí vận chân long lại với nhau, hóa thành một con thần long dài đến hàng trăm vạn dặm.
"Rống!"
Nó ngửa mặt lên trời gầm thét, đuôi rồng lớn hơn cả ngôi sao cuốn theo sức mạnh có thể so với sức mạnh của một đại thiên thế giới bình thường, quét về phía Kiếm Trần.
"Âm Dương thánh kiếm, ngưng!"
Kiếm Trần không ngập ngừng, hai tay hợp nhất, tiếp theo đó hai tay cùng bấm một kiếm quyết, dán vào mi tâm, dẫn động vô số lợi kiếm sau lưng mình dung nhập vào trong Âm Dương thánh kiếm.
Hai thanh kiếm âm dương dần dần giao thoa, cong như một chiếc kéo, cắt về phía cự long khí vận hoàng triều.
Ầm!
Khí thế của hai bên chấn động mãnh liệt, cả một vùng trời bị ánh sáng chói mắt bao phủ, sóng khí cuộn trào, nuốt sống cả một vùng hoang nguyên Kiếm Thánh.
Diệp Phong nheo mắt.
Hắn thấy rất rõ ràng.
Chiếc kéo do Âm Dương thánh kiếm biến thành vô cùng sắc bén, cắt ngang số cự long khí vận hoàng triều, sau đó không ngừng tách ra, hợp lại mà trảm kích, chém nát cự long khí vận hoàng triều, đập Nguyên Kinh bay ra ngoài.
Kiếm Trần, mạnh hơn một chút.
"Ngươi phá được khí vận thần long chung cực của ta!"
Trên bầu trời vang vọng giọng nói tràn đầy vẻ khó tin của Nguyên Kinh, giờ phút này, mái tóc dài của hắn ta đã rối tung, tay che trước ngực, miệng tràn máu tươi, hai mắt trợn trừng.
"Bởi vì lĩnh vực Kiếm Đạo." Kiếm Trần lạnh nhạt.
Sau lưng hắn ta, vô số lợi kiếm lại hiển hóa lần nữa, chúng không ngừng lượn vòng, tản ra kiếm ý sắc bén hơn trước vô số lần, từ từ hình thành một phiến lĩnh vực.
Đây là lĩnh vực Kiếm Đạo!
"Cấp tám viên mãn!" Nguyên Kinh thay đổi sắc mặt: "Lĩnh vực Kiếm Đạo của ngươi đột phá lúc nào?"
Mọi người nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Lĩnh vực Kiếm Đạo của thần tử Kiếm Trần, vậy mà đã tăng đến cấp tám viên mãn? Tiến thêm một bước, thì là cấp chín rồi!"
"Nếu mà tiến hai bước, chẳng phải có thể trở thành Thánh Vực Kiếm Đạo rồi sao?"
"Ngươi cho là ai cũng có thể lĩnh ngộ Thánh Vực Kiếm Đạo à? Cho dù là Kiếm Trần, muốn đột phá Chí Thánh Vực Kiếm Đạo, cũng muôn vàn khó khăn."
"Đây con đường dẫn thẳng tới cấp Chí Thánh đó, còn khó hơn lên trời!"
Mọi người nghị luận xôn xao.
Mọi người ở đây, gần như ai cũng nhìn Kiếm Trần bằng ánh mắt kính nể và sùng bái.
"Cấp tám viên mãn, giỏi thật đấy!"
Ngay cả Diệp Phong cũng phải khen ngợi.
Có điều, hắn nghĩ lại, cảm thấy chuyện này cũng bình thường thôi.
Kiếm Thần là người đứng thứ hai trên thần bảng sức mạnh, đã luyện thành Tử Cực Kiếm Ý vô địch, bản thân Kiếm Thần cũng có Thánh Vực Kiếm Đạo. Kiếm Trần được ông ta chỉ điểm, lĩnh vực Kiếm Đạo đạt tới cấp tám viên mãn cũng không có gì lạ.
Trong hư không.
Tay Kiếm Trần niết kiếm quyết, nói:
"Nửa năm trước, lĩnh vực Kiếm Đạo của ta mới vừa đột phá cấp tám, nếu không có lần đột phá này, ta cũng khó mà thắng được ngươi."
"Ta hiểu." Nguyên Kinh gật đầu: "Nếu thế, ngươi đã thắng, xin cáo từ!"
Hắn ta đã nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Kiếm Trần.
Có đánh nữa, cũng không thắng được.
Chẳng bằng cứ chịu thua, về nhà bế quan khổ tu, tranh thủ sớm ngày đột phá, rồi lại đánh với Kiếm Trần một trận nữa.
"Đa tạ." Kiếm Trần ôm kiếm hành lễ.
Với hắn ta mà nói, Nguyên Kinh là một đối thủ không tệ, có thể giúp hắn ta tiến bộ.
"Thần tử Kiếm Trần vô địch!"
"Thần tử Kiếm Trần, người hãy sủng hạnh ta đi!"
Không ít nữ tu si mê mở miệng.
Kiếm Trần không có chút hứng thú nào với những hạng dong chi tục phấn này, không! Cho dù là tiên nữ, hắn ta cũng không có hứng thú.
Nữ nhân, chỉ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của hắn ta mà thôi.
"Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự thành thần!"
Kiếm Trần mặc niệm một câu.
Keng!
Âm Dương thánh kiếm ngâm khẽ một tiếng, song song rơi xuống dưới chân Kiếm Trần, hắn ta chắp hai tay sau lưng, một chân dẫm trên một thanh phi kiếm, lao về phương xa.
Nhưng, một khoảnh khắc bất chợt.
Kiếm Trần quay đầu, tầm mắt chạm phải Diệp Phong cũng chắp hai tay sau lưng trên bầu trời.
Giờ khắc này.
Kiếm Trần có cảm giác mắt mình như bị lửa đốt, Âm Dương chi lực tàn khuyết trong cơ thể cũng sôi trào lên, như là tu sĩ cấp thấp bất chợt gặp đại năng tu hành, khiến cho trái tim hắn ta run rẩy.
Nhưng mà tốc độ phi hành của Âm Dương thánh kiếm quá nhanh.
Lúc Kiếm Trần tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đã bay ra khỏi phạm vi của hoang nguyên Kiếm Thánh, vị thanh niên thần bí làm cho hắn ta kiêng kị kia, cũng đã biến mất khỏi tầm mắt.
"Hắn ta là ai vậy?"
"Người này có gì mà làm ta kiêng kị đến vậy?"
"Chẳng lẽ, trên người hắn ta có Âm Dương chi lực thuần túy?"
Trong lòng Kiếm Trần dời sông lấp biển.