Chương 1325: Thất Tinh Liên Châu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nửa ngày sau.
Thiên Đạo Linh Hầu cảm ngộ ra Thất Thải Kiếm ý.
Một ngày sau, Thiên Đạo Linh Hầu ngưng tụ được lĩnh vực Thất Thải Kiếm Đạo.
Hai ngày sau, nhập môn lĩnh vực Kiếm Đạo.
Bảy ngày sau, lĩnh vực Kiếm Đạo tiểu thành.
Ba mươi ngày sau, lĩnh vực Kiếm Đạo đại thành.
Một trăm năm mươi ngày sau, lĩnh vực Thất Thải Kiếm Đạo viên mãn!
Thời gian sau đó, lĩnh vực Kiếm Đạo của Thiên Đạo Linh Hầu đột phá chậm hơn, nhưng với thực lực của hắn ta bây giờ, đã là đứng đầu một lớp cường giả dưới Nhập Thánh cảnh.
Cộng thêm thiên phú bất tử bất diệt, có thể xưng là vô địch.
“Đại ca, ta nhất định sẽ giúp huynh lấy được hài cốt của Viễn Cổ Thánh Thần, yên tâm đi!”
Thiên Đạo Linh Hầu rất có lòng tin.
Hắn ta cảm thấy mình có thể đánh bại mười tên Lưu Phong.
“Ừm.” Diệp Phong gật đầu: “Còn dư một chút thời gian, ta luyện chế một chút linh bảo phụ trợ cho ngươi, để ngươi lấy được hài cốt của Viễn Cổ Thánh Thần thêm thuận lợi.
…
Bên ngoài.
Ba ngày chớp mắt một cái là qua.
Ngày Cường Giả Táng Địa mở ra đã tới.
Sở Thiên Hà đứng trước cửa tiểu viện, đi qua đi lại, khuôn mặt đầy lo lắng: “Ba ngày rồi, Diệp huynh còn chưa ra, chẳng lẽ là không đủ thời gian sao?”
“Kẹt!”
Đúng lúc này, Diệp Phong đẩy cửa tiểu viện, dẫn Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu đi ra.
Vẻ mặt của bọn họ trông cực kỳ thả lỏng.
“Diệp huynh, cuối cùng mọi người cũng ra rồi, thời gian không đợi người, bây giờ mau theo ta tới nơi chôn cất của các cường giả thôi!”
Sở Thiên Hà vội vàng thúc giục.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta đã dùng thân phận Tông chủ lựa chọn mười bốn thiên tài trẻ tuổi cấp bậc Chuẩn Thành, bảo bọn họ đi tới táng địa.
Suất cuối cùng trong danh sách đương nhiên là để lại cho Thiên Đạo Linh Hầu.
“Ừm, xuất phát thôi!” Diệp Phong nhẹ gật đầu.
…
Một dãy núi thượng cổ trải dài vô tận.
Dãy núi này tên là Táng Thiên, nghĩa là nơi chôn cất của các cường giả đỉnh cấp trong thiên hạ, khi sắp tọa hóa, vô số cường giả Đông Châu sẽ tới đây để qua nốt phần đời còn lại.
Một khi vẫn lạc, bọn họ sẽ được cánh cửa hư không dẫn đường, mai táng trong táng địa của cường giả, tự thành một ngôi mộ.
Nơi này gần như chôn cất tất cả các lão tổ tông thuộc các thế lực lớn tại Đông Châu.
Lâu dần, cường giả táng địa càng được người người tôn kính.
“Vù vù!”
Mấy chục bóng người bước vào không trung trên táng địa, chính là đoàn người Diệp Phong và Sở Thiên Hà.
Để che giấu hành tung, trên thân nhóm Diệp Phong đều tỏa ra sương mù, làm cho người khác khó mà nhìn thấy dáng hình và tướng mạo của bọn họ, tránh bị tai mắt của các thế lực đối địch Minh Vương Thánh Tông phát hiện.
“Ồ, đây không phải Tông chủ Thiên Hà Thần Tông sao?”
“Hạnh ngộ hạnh ngộ!”
Mặc dù cả đoàn người đều đã ẩn mình, nhưng trong bọn họ vẫn có người khiêng lá cờ lớn viết bốn chữ “Thiên Hà Thần Tông”, cho thấy thân phận của mình.
“Thì ra là Tông chủ Huyền Thiên Thánh Tông, đã lâu không gặp!”
Sở Thiên Hà cũng lên tiếng chào hỏi.
Giữa không trung.
Diệp Phong nhìn ngó xung quanh, phát hiện đã có hơn mười Thánh Địa trình diện, ngoại ra còn có hàng trăm thế lực cường đại, có Chuẩn Thánh dẫn đội, tương đương với thế lực năm sao tại đại lục Thần Châu.
Văn Tuyết và Văn Nguyệt chỉ về một hướng nào đó.
Ở đó hội tụ mấy chục người, một người trong đó khiêng lá cờ ghi bốn chữ “Tuyết Nguyệt Thánh Tông”.
“Tiểu Lâm, Tông chủ không tới sao?”
Văn Tuyết hỏi thanh niên khiêng cờ kia.
Nghe tiếng, thanh niên tên Lâm Đường trợn to mắt, vội vàng chắp tay nói: “Thì ra là Thánh Nữ đại nhân, Tông chủ đang bế quan, không tiện ra ngoài, lần này Táng Địa mở ra, do Đại trưởng lão dẫn đội.”
“Tuyết Nhi, Nguyệt Nhi, cuối cùng các ngươi cũng xuất hiện rồi.”
Trong đội ngũ Tuyết Nguyệt Thánh Tông, một bà lão chống gậy gỗ, nhìn Văn Tuyết và Văn Nguyệt, trong mắt có mấy phần tiếc hận, chính là Đại trưởng lão của Tuyết Nguyệt Thánh Tông.
Trong mắt bà, Văn Tuyết và Văn Nguyệt thật là đáng tiếc.
Rõ ràng bọn họ có thể trở thành Tông chủ đời sau của Tuyết Nguyệt Thánh Tông, vậy mà lại bị Sở Thiên Hà lừa gạt tới Thiên Hà Thần Tông, trở thành Tông chủ phu nhân.
“Khiến ta day dứt khôn nguôi!”
Ông lão lắc đầu bất đắc dĩ.
Có điều, mặc dù Tuyết Nguyệt Thánh Tông đã mất đi ứng viên tốt nhất cho vị trí Tông chủ đời sau, nhưng lại có được một minh hữu lớn mạnh là Thiên Hà Thần Tông, cũng không tệ lắm.
Nghĩ đến đây, ông lão không nói thêm gì nữa.
Con rối hình người của các thế lực lớn giao lưu với nhau vài câu, nhưng âm thanh cũng không lớn, rõ ràng là đang chờ gì đó.
“Các vị, đợi lâu rồi.”
Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy hai đội nhân mã cùng nhau mà tới, chính là người tu hành của Hạo Nhiên Thánh Tông và Nguyên Vũ Thần Quốc.
Hai đội nhân mã này đều có mấy trăm người, trùng trùng điệp điệp.
Hai người dẫn đầu đều là cường giả Thánh cảnh, trong tay đều cầm một viên linh châu sáng lấp lánh, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt màu bạc.
Diệp Phong phát hiện Kiếm Trần và Nguyên Kinh không tới.
“Suýt nữa thì quên mất, bọn họ đều là Thiên Thánh cảnh, không cần tới đây.” Diệp Phong vỗ đầu một cái, thầm bảo ban nãy mình đúng là lú lẫn.
“Thời gian tới rồi, mở Táng Địa.”
Lão giả Thiên Thánh cảnh của Hạo Nhiên Thánh Tông giơ cao linh châu, Thiên Thánh cảnh của Nguyên Vũ Thần Quốc bên cạnh ông ta cũng giơ linh châu lên.
Sau một khắc.
Đại trưởng lão Thiên Hà Thần Tông, bà lão của Tuyết Nguyệt Thánh Tông cùng các Đại trưởng lão của các Thánh Địa cường đại khác đều lấy ra một viên linh châu, đứng riêng ra.
Hiện trường có tổng cộng bảy viên linh châu, đối xứng với bảy ngôi sao trên không trung trên dãy núi.
“Diệp huynh, đây là chìa khóa Táng Địa, do bảy Thánh Địa cường đại nhất Đông Châu bảo quản, chỉ khi bảy viên linh châu tề tụ thì mới có thể mở ra Táng Địa.”
Sở Thiên Hà truyền âm cho Diệp Phong.
“À, thì ra là thế.” Diệp Phong gật đầu.
“Ù!”
Bảy viên linh châu bay lên không trung, lần lượt chui vào trong từng ngôi sao to lớn trên bầu trời, vị trí bắt đầu lệch đi.